Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 70 : Thanh Loan

Thạch Cơ quay đầu lại, nàng bắt gặp một đôi mắt đẹp vừa quật cường vừa yếu ớt. Trong đôi mắt lam ngọc bích tuyệt đẹp ấy đọng một giọt nước mắt màu xanh biển, báo hiệu rằng nó sắp c·h·ế·t.
Chim sắp c·h·ế·t kêu tiếng cũng bi thương, nó gào thét như thể đang tấu lên khúc nhạc buồn cho sinh m·ệ·n·h sắp tàn lụi của mình, một âm phù chấm dứt đời nó, vừa thê lương vừa làm rung động lòng người. Thạch Cơ xúc động nhìn nó, nhìn vào đôi mắt nó, nhìn vào trái tim nó.
Những chiếc lông xanh trên đầu nó, tựa như chiếc vương miện vừa mới nhú. Đôi cánh màu xanh lam mà nó khao khát tự do chưa kịp hoàn thiện đã gãy lìa. Vẻ cao quý xinh đẹp cùng năm dải lông đuôi phượng vừa hé lộ phong hoa đã lụi tàn. Nó sắp c·h·ế·t, một sinh m·ệ·n·h rực rỡ chưa từng nở rộ đã vội tàn úa, nên nó dứt khoát lao vào chỗ hiểm âm mạch xoắn xuýt này.
Đây là một con phượng hoàng thuộc tính Phong còn non nớt, những ngọn gió Linh Thuần khiết bao quanh nó khẽ than thở. Nó là một con Thanh Loan còn nhỏ dại, một con Thanh Điểu bị thương nặng ngã gục. Tr·ê·n người nó cắm một mũi tên đen nhánh, mũi tên quấn quanh những phù chú hắc s·á·t không ngừng thôn phệ Phượng Huyết trong cơ thể, đồng thời hút cạn sinh cơ của nó.
Phượng hoàng đậu ngô đồng, vốn dĩ Phượng Hoàng trời sinh tính khiết, không phải cây ngô đồng không đậu, không phải đồ ăn luyện chế không ăn, không phải suối Lễ Tuyền không uống. Thế mà con phượng non này lại chọn cái c·h·ế·t ở nơi x·ư·ơ·n·g trắng chất đống ô uế này, có lẽ là cùng đường mạt lộ rồi. Giọt nước mắt quật cường của tiểu Thanh Loan xoay tròn trong hốc mắt, nhưng từ đầu đến cuối không rơi xuống.
"Ông!"
Tai Thạch Cơ khẽ động, nàng liền bay ra ngoài, áo choàng tr·ê·n người nàng trong nháy mắt bay ra quấn lấy tiểu Thanh Loan đang hấp hối. Nàng thoắt một cái xuất hiện phía trước Thanh Loan, nhanh chóng duỗi ngón tay ra liên tục bắn vào hư không.
"Coong! Coong! Coong! Coong!"
Đàn tì bà bằng ngón tay bắn ra, một mũi tên quấn quanh chú văn màu đen bị bắn bay đi.
"Ô ô ô vù ~~"
Một luồng xoáy lốc màu xám chậm mà nhanh lao về phía Thạch Cơ.
Thạch Cơ liếc mắt nhìn, mang theo tiểu Thanh Loan trở lại mặt đất. Tiểu gia hỏa nằm tr·ê·n chiếc áo choàng chồn nhung, lông vũ nhạt dần, ánh mắt cũng không còn lấp lánh nữa.
"Ông ông ông ông ~~"
Thạch Châm hưng phấn vẽ vòng vòng tr·ê·n không: Huyết! Huyết! Ta! Ta!
"Thành thật ở lại!"
Thạch Cơ tức giận mắng Thạch Châm một tiếng, không thèm nhìn đến nó. Nàng lấy ra một hộp ngọc từ trong khăn tay, lấy một lá Bất T·ử Trà đưa đến bên miệng tiểu Thanh Loan đang thoi thóp, bảo: "Nuốt vào đi, ta giúp ngươi rút mũi tên ra."
Tiểu Thanh Loan mơ màng nhìn Thạch Cơ, không ngờ rằng nơi đây còn có người s·ố·n·g. Nước mắt lăn dài tr·ê·n má tiểu Thanh Loan, không hiểu vì sao, có lẽ là do nhiệt độ ấm áp của chiếc thảm dưới thân, có lẽ là do hơi thở của gió trong mái tóc nàng quá thân t·h·i·ế·t, có lẽ...
Chim Thanh Loan ngoan ngoãn há miệng, lá Bất T·ử Trà trong tay Thạch Cơ bay vào miệng Thanh Điểu. Thạch Cơ dùng tay nắm chặt mũi tên đang cắm vào bụng tiểu Thanh Loan, thần tình nghiêm túc niệm chú ngữ. Những dòng chú văn hắc s·á·t quấn quanh mũi tên lần lượt bị p·h·á giải.
Đồng tử Thạch Cơ co rút lại, một đạo huyết quang lóe lên, nàng rút mũi tên ra giữa tiếng kêu thảm t·h·i·ế·t của Thanh Loan.
Mũi tên sau khi bị p·h·á giải chú văn trở nên cực kỳ bình thường. Thạch Cơ tiện tay ném nó sang một bên, rồi lại ban cho tiểu Thanh Loan thêm một Cam Lâm Chú và một Khư S·á·t Chú. Lúc này, sinh m·ệ·n·h lực tr·ê·n người tiểu Thanh Loan mới chậm rãi phục hồi.
"Dám hủy tiễn của lão phu, ngươi là người của bộ lạc nào!?"
Đám mây giận màu xám tan đi, một lão giả râu tóc bạc phơ khoảng năm mươi tuổi, tay ôm một chiếc trường cung và một túi đựng tên đang n·ổi giận đùng đùng chất vấn.
Thạch Cơ liếc nhìn lão giả, không chút biểu cảm đáp: "Ngươi đi đi, Thanh Loan này là của ta."
Thạch Cơ nói rất đơn giản, nàng muốn cho lão giả biết bắn tên Hậu Nghệ này một cơ hội, đây là nàng nể mặt đại ca của mình.
Lão giả đầu tiên ngẩn người, rồi sau đó cười lớn: "Ha ha ha ha! Của ngươi ư? Thật là một tiểu bối không biết trời cao đất rộng, lại dám cướp con mồi ngay trước mặt Phong Thương lão phu!"
Thạch Cơ không những không giận mà lông mày đang nhíu chặt lại giãn ra. Nàng hất ống tay áo trái về phía sau, ống tay áo căng phồng lên che lấp cả cái hố lớn phía sau lưng, giống như một cái túi gió lớn.
"Trở về!"
Thạch Cơ xòe bàn tay phải ra.
"Lạch cạch!"
Một mũi tên từ tr·ê·n không rớt xuống. Khóe miệng Thạch Cơ co giật, không biết từ lúc nào mà cái mũi tên nàng ném xuống đất lại bị Thạch Châm vây lấy. Lúc này, cây kim của Thạch Châm đang đ·â·m vào thân mũi tên, tham lam hút lấy Phượng Huyết và sinh m·ệ·n·h lực của Thanh Loan.
Thạch Châm bị bắt gặp ăn vụng liền quyết đoán vứt mũi tên, ta không thấy, không thấy!
"Vèo!"
Thạch Châm bình tĩnh rơi vào lòng bàn tay Thạch Cơ, dài chừng hai thước. Thạch Cơ nắm chặt Thạch Châm. Tay phải nàng vẫn chưa ra chiêu, tay trái hất một tay áo, hắc phong văng ra ngoài.
"Oanh!"
Một tiếng n·ổ tung vang lên, tạo thành một trận phong bạo. Một tay áo hắc phong này của Thạch Cơ không phải là lốc xoáy bình thường mà là một đoàn phong bạo áp súc. Vừa vung ra là n·ổ tung.
Sắc mặt lão giả kinh biến, hắn không thể ngờ một Địa Vu nhỏ bé lại có thể t·h·i triển được vu phong bá đạo như vậy. Lão giả m·ã·n·h liệt hít một hơi, n·g·ự·c bụng lõm xuống cực nhanh, cả người khô quắt lại như một tờ giấy. Hắn há miệng phun ra một ngụm nộ phong khổng lồ.
Ngay khi nộ phong vừa ra khỏi miệng, lão giả liền lùi bước, giương cung cài tên, một hơi bắn ra, nhanh như lưu quang, mũi tên nhắm thẳng vào mi tâm Thạch Cơ.
Lão già này vừa nhìn là biết đã t·r·ải qua vô số trận c·h·é·m g·i·ế·t, bậc thầy trong nghề chỉ cần ra tay là biết ngay có gì. Lão già kinh ngạc nhưng không loạn, ứng phó bình tĩnh, vừa ra tay đã là tất s·á·t. Tiễn thuật lại càng thấm nhuần tam muội của tiễn đạo, một tiễn tận được sự nhanh chóng, h·u·n·g· ·á·c, cho dù đối mặt với vãn bối trong tộc vẫn toàn lực ứng phó, hạ thủ h·u·n·g· ·á·c.
Thạch Cơ nhìn luồng hắc phong bạo n·ổ tan nát vu phong của lão giả, lại nhìn mũi tên xuyên qua hắc phong bạo bắn về phía mi tâm của nàng. Ánh mắt nàng bình tĩnh lạ thường, không một gợn sóng. Tâm cảnh của nàng chiếu rọi hết thảy cỏ cây lay động trong phạm vi trăm mét.
Thạch Cơ đột nhiên động. Nàng bước nhỏ sang ngang, khom người về phía trước, phất tay ném tiễn. Mũi tên trong tay nàng p·h·át sau mà đến trước, mũi tên của lão giả s·á·t qua thái dương nàng. Mũi tên của lão giả không trúng đích, dù có nhanh và h·u·n·g· ·á·c đến đâu cũng vô dụng.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi..."
Râu tóc của lão giả dính m·á·u, hắn không cam lòng chỉ vào Thạch Cơ, nửa ngày không thốt nên lời.
"Ba!"
"Oanh!"
Trường cung rơi xuống đất, lão giả ầm vang ngã xuống. Ngực hắn cắm một cây châm dài hai thước, Thái Ất vu tâm tr·ê·n người hắn đã bị đ·â·m thủng. Tim c·h·ế·t, m·ệ·n·h tận.
Thạch Cơ vung tay lên, đại địa dưới chân lão giả nứt toác, thân thể lão bị h·ã·m xuống. Khi còn s·ố·n·g, lão đã dùng qua cung, ba mũi tên lão bắn ra đều bị Thạch Cơ hất xuống khe lớn.
"Trở về!"
Thạch Cơ gọi.
Thạch Châm không hề động đậy, nó còn đang hút m·á·u!
Thạch Cơ vung tay, đại địa khép lại, nàng trực tiếp đem Thạch Châm cùng lão giả chôn chung.
"Sưu!"
Thạch Châm chui ra khỏi mặt đất, bay quanh Thạch Cơ kêu ong ong, nó rất tức giận, có ý kiến rất lớn về việc Thạch Cơ chôn nó.
Thạch Cơ vung tay, Thạch Châm bị hất lên tr·ê·n không, nàng sẽ không giảng đạo lý gì với một thằng nhóc ngốc nghếch trí thông minh thấp lại còn tính tình thất thường.
Thạch Cơ g·i·ế·t người luôn rất nhanh gọn, mà phàm là người nàng g·i·ế·t, nàng đều sẽ chôn. Quản s·á·t, quản chôn. Nàng chưa từng nhặt của cải của người c·h·ế·t. Phàm là p·h·áp bảo, p·h·áp quyết rơi từ người c·h·ế·t, nàng chưa từng nhặt.
"Ríu rít ríu rít ~~"
Tiểu Thanh Loan dùng đôi mắt xanh biếc hoảng sợ nhìn Thạch Cơ. Nó vừa vui mừng lại vừa sợ hãi. Lão giả đáng sợ truy đuổi nó đến mức lên trời không đường, xuống đất không lối, suýt chút nữa thì lấy m·ạ·n·g nó, vậy mà lại bị g·i·ế·t rồi chôn. Quá... quá... thật là đáng sợ.
Thạch Cơ đi đến bên cạnh tiểu Thanh Loan, kiểm tra vết thương của nó, mỉm cười nói với tiểu gia hỏa: "Đừng sợ, tỷ tỷ sẽ không làm tổn thương ngươi. Tỷ tỷ có một ân nhân, nàng và ngươi hẳn là đồng tộc, nàng tên là Thanh Điểu tiên t·ử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận