Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 701 : Ta sẽ nói cho lão sư!

Từ Hàng Đạo Nhân tự kiềm chế thân phận, lựa chọn Tam Trọng Thiên làm chiến trường của nàng và gấu nhỏ.
Nhưng hiện tại, Tam Trọng Thiên rất có thể sẽ trở thành nơi chôn thây do chính nàng lựa chọn.
Không hề khoa trương.
Gấu nhỏ đã giết đến đỏ cả mắt, một mình vây giết một người mà vẫn giết đến đỏ cả mắt.
Có kỳ quái không? Không hề kỳ quái!
Khi một người dồn hết tâm trí vào một việc, sẽ tiến vào trạng thái vong ngã. Với gấu nhỏ, đối diện Từ Hàng Đạo Nhân chính là một sự vong ngã trong giết chóc.
Mỗi một giọt pháp lực của Từ Hàng Đạo Nhân, mỗi một giọt tam quang thần thủy che chở Từ Hàng Đạo Nhân, đều là đối tượng để gấu nhỏ chém giết.
A Tu La sát đạo, sát thiên giết chúng sinh, không gì không thể giết.
Đó là một loại cảnh giới, đồng thời cũng là một loại tâm cảnh.
Tựa như ma đạo trời không thể trói buộc ta.
Cùng là một loại đại tự tại.
Bất quá, đây là một loại tự tại khác.
Khánh Vân của Từ Hàng Đạo Nhân dần mỏng đi, bảy ngọn kim đăng trên khánh vân dần tắt, mỡ dê Ngọc Tịnh Bình lung lay sắp đổ, tam quang thần thủy cũng mỏng manh đi nhiều.
Sơn cùng thủy tận, chính là trạng thái hiện tại của Từ Hàng Đạo Nhân.
Mà mỗi một giọt máu của gấu nhỏ đều sôi trào, đao trong tay hắn và bản thân hắn đều đói khát khó nhịn, hắn muốn tru tiên, tru sát vị thượng tiên trước mắt, giết một tiên này có thể chống đỡ giết chóc cả trăm năm.
Giết chóc đối với hắn không chỉ là giết chóc, mà còn là một trận tu hành.
Nếu có thể đồ thánh, hắn nhất định có thể thành thánh, trở thành Giết Thánh, Sát Đạo Thánh Nhân.
Đó đại khái cũng là mục tiêu cuối cùng của Minh Hà Lão Tổ.
Thanh tịnh chi tâm của Từ Hàng Đạo Nhân sụp đổ trước cả tu vi, trên mặt Từ Hàng Đạo Nhân xuất hiện vẻ tuyệt vọng, những sợi tơ máu ngày càng tiến gần nàng hơn, nàng thậm chí đã ngửi thấy mùi máu tanh.
Huyết quang mê mắt, huyết khí mê tâm.
"Sư tôn, cứu ta!"
Trong Côn Lôn Sơn Ngọc Hư Cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn thở dài một tiếng, nhìn về phía tầng thứ mười ba.
Ở tầng thứ mười ba, Kim Bào lại gặp xui xẻo, vết thương cũ tái phát, lại thêm vết thương mới, bởi vì hắn phái một con Khiếu Thiên Khuyển đến chiến trường tầng thứ mười ba.
Ngọc Đỉnh cũng bị thương, nhưng hắn vẫn chưa rút kiếm, chỉ dùng kiếm cùng Kim Bào tranh đấu, thà lấy thẳng chứ không lấy cong, hắn là một kiếm khách.
Ngọc Đỉnh khẽ động đậy tai, vội dừng tay thi kiếm lễ, "Hôm nay dừng ở đây."
Kim Bào mang vẻ mặt khó chịu nói: "Dựa vào cái gì?"
Ngọc Đỉnh không nói gì, chỉ rút ra thanh bạch hồng trên lưng.
Đó chính là câu trả lời của hắn, dựa vào cái gì? Bằng kiếm của ta.
Kiếm ý của Ngọc Đỉnh như trời sập phá không mà thẳng tiến vào Tam Trọng Thiên.
Kim Bào không dám đuổi theo, quả nhiên là sợ.
Kim Bào quay đầu tìm con Khiếu Thiên Khuyển kia, nó đã sớm không biết chạy đi đâu mất.
Kim Bào mang vẻ mặt xui xẻo, lầm bầm lầu bầu bỏ đi.
Ngọc Đỉnh đè lưỡi đao của gấu nhỏ xuống, vẻ mặt khó khăn nói: "Tính sư thúc nợ ngươi một lần."
Lưỡi đao đạt đến đỉnh phong của gấu nhỏ vẫn cố đẩy về phía trước, Ngọc Đỉnh dùng tay đè chặt không hề nhúc nhích, huyết quang trong mắt gấu nhỏ dần dần tan đi.
Gấu nhỏ thu đao, rất bất mãn nói một câu: "Ta sẽ nói với lão sư."
Ngọc Đỉnh cười khổ, trong lòng không còn khúc mắc.
Gấu nhỏ phủi mông rồi bỏ đi.
Từ Hàng Đạo Nhân sớm đã hư thoát, trên người cũng có không ít vết đao.
Trở về từ cõi chết, Từ Hàng Đạo Nhân như giành lại được sự sống, nàng chỉnh lý lại y phục rồi cảm kích chắp tay với Ngọc Đỉnh Đạo Nhân: "Đa tạ sư đệ đã ra tay cứu giúp."
Ngọc Đỉnh tra kiếm về vỏ, chắp tay đáp lễ: "Sư tỷ không cần khách khí, là sư tôn bảo ta đến cứu sư tỷ."
Từ Hàng Đạo Nhân lại hướng về phía Côn Lôn Sơn Ngọc Hư Cung mà lễ bái.
Gấu nhỏ đã về đầu tường, Từ Hàng Đạo Nhân chậm chạp không về, Khương Tử Nha cùng đám đệ tử đời ba kinh nghi bất định.
Chỉ có Dương Tiễn là rất bình tĩnh, vì thiên nhãn của hắn bỗng nhiên khai thông, luôn chú ý đến Tam Trọng Thiên, cho dù lão sư hắn là Ngọc Đỉnh Chân Nhân không xuất thủ, hắn cũng sẽ ra tay, nhưng tâm tư của hắn ai có thể biết được, ngay cả Thánh Nhân cũng không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận