Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 812 : Một kiếp chưa hết, một kiếp lại lên

Đây là Phượng Tổ dùng sức mạnh của trời Nam so tài cùng sức mạnh Hồng Hoang của Thánh Nhân. Sức mạnh Thánh Nhân nhỉnh hơn một bậc, nhưng cũng chỉ nhỉnh hơn một bậc mà thôi.
Phượng Tổ mặc chiếc váy dài phượng bào màu lửa tung bay rồi lại hạ xuống. Ánh mắt phượng của nàng chợt lạnh, trong tay xuất hiện hai thanh chiến binh hoàng đạo viễn cổ.
Chuẩn Đề có chút đâm lao phải theo lao, một chưởng này, hắn không thăm dò được thực lực thật sự của Phượng Tổ, nhưng đã chứng minh được Phượng Tổ khống chế trời Nam. Chỉ cần Phượng Tổ đặt chân lên trời Nam, liền bất bại, không bị tổn thương, trừ phi hắn hạ quyết tâm đập nát trời Nam.
Trời Nam tồn tại từ rất lâu đời, là một bộ phận của Hồng Hoang. Tuế nguyệt tồn tại của trời Nam lâu đến mức ngay cả Thánh Nhân như Chuẩn Đề cũng không thấy được khởi nguyên của nó.
Nước chảy về Đông Hải, lửa trở về trời Nam. Đông Phương Đại Hải và núi lửa trời Nam là kết cục của thủy hỏa Hồng Hoang.
Đập nát trời Nam chẳng khác nào chắn cửa sông Giang Hà.
Nước không được giải phóng, hồng thủy sẽ tràn lan thành lụt lội.
Lửa không được giải phóng, kia sẽ còn thảm khốc hơn.
Cho nên tầm quan trọng của trời Nam đối với Hồng Hoang không thua gì Đông Phương Đại Hải.
Phượng Hoàng đài rơi vào trời Nam, vạn long tổ ẩn náu biển sâu, trở thành hai đại cấm địa, không phải là không có đạo lý.
Ngay cả Côn Bằng Bắc Minh, ma tộc ở sâu trong ma uyên, cũng đều bị kiềm chế.
Minh Hà Huyết Hải thì không cần phải nói.
Tây Vương Mẫu ở Tây Côn Lôn, Trấn Nguyên Tử ở Vạn Thọ Sơn, Mộng Bà Bà ở Mộng Bà Trang, ngay cả Thánh Nhân cũng phải cân nhắc một chút. Đây không còn là vấn đề có thể đánh phá hay không, mà là vấn đề có thể đánh hay không.
Thái Âm Tinh và Thái Dương Tinh lại càng không cần phải nói, chỉ sợ Đạo Tổ cũng chưa từng lên đó.
Cho nên ở Hồng Hoang, cũng có những nơi Thánh Nhân không thể tiến vào, cũng có những nơi thiên Đạo không thể xâm nhập.
Mộng Bà Bà từng kéo Thạch Ki vào Mộng Bà Trang của nàng để trò chuyện.
Có lẽ tương lai Khô Lâu Sơn cũng sẽ trở thành một cấm địa như vậy, chỉ cần Thạch Ki rảnh tay, dành ra trăm ngàn năm để chải chuốt mạch lạc đại địa, chỉnh lý tử mạch đại địa, chỉ cần có thể nắm giữ sinh tử mệnh mạch của đại địa Hồng Hoang, liền có thể rèn đúc một cái cấm khu sinh mệnh, vạn cổ cấm địa.
Đương nhiên, đây không phải là vấn đề có được hay không, mà là vấn đề Thạch Ki có nguyện ý làm như vậy hay không.
Trước mắt, Chuẩn Đề đã trở thành vị Thánh Nhân đầu tiên phát sinh xung đột với chủ nhân của một phương cấm địa, mà lại là vị cổ xưa nhất, cường đại nhất.
Núi lửa trời Nam đỏ rực như luyện, phía sau Phượng Tổ đã biến thành địa ngục, khói đặc màu đen, nham tương màu đỏ.
Phượng Tổ không cho Chuẩn Đề thời gian do dự, Phượng Hoàng song kiếm hóa thành Xích Phượng Huyết Hoàng thẳng hướng Thánh Nhân Chuẩn Đề. Hai lưỡi kiếm này không biết đã uống bao nhiêu máu của đại năng viễn cổ, Xích Phượng không tì vết, Huyết Hoàng ướt át, chiếu đỏ nửa bầu trời.
Chuẩn Đề dùng Thất Bảo Diệu Thụ nghênh tiếp, đồng thời tế ra Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ. Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ rủ xuống bảo quang như thác nước, trong bảo quang lại có đóa đóa Thanh Liên nở rộ, bảo vệ thiên địa sau lưng Chuẩn Đề.
Thất Bảo Diệu Thụ quét ra bảy sắc bảo quang vô hạn to lớn. Lần này, Chuẩn Đề đã tức giận, đương nhiên tức giận không có nghĩa là mất lý trí, hắn bảo vệ thiên địa phía sau, là chuẩn bị cùng Phượng Tổ phân cao thấp, hoặc là nói trấn áp Phượng Tổ.
Thất Bảo Diệu Thụ một trái một phải quét lui Xích Phượng Huyết Hoàng, lại quét nát đầy trời Xích Hà.
Xích Phượng Huyết Hoàng một lần nữa trở lại trong tay Phượng Tổ. Phượng Tổ nắm chặt chuôi kiếm, chiến ý tăng vọt, bởi vì một kích này Chuẩn Đề không sử dụng sức mạnh thiên Đạo Hồng Hoang. Phượng Tổ nhíu mắt phượng, trong mắt lộ vẻ hứng thú, "Vậy thì để ta lãnh giáo một chút lực lượng trên Hỗn Nguyên."
"Như ngươi mong muốn." Chuẩn Đề ngữ khí băng lãnh, Thất Bảo Diệu Thụ dẫn đầu quét về phía Phượng Tổ, dốc sức mà vì. Phượng Tổ thần sắc cũng nghiêm túc, Xích Phượng Huyết Hoàng đồng thời nghênh chiến. Kiếm và người đều bốc lên ngọn lửa Phượng Hoàng chưa từng xuất hiện ở trong thiên địa vài vạn năm, ngọn lửa này là ngọn lửa bản nguyên sinh mệnh nhất giữa thiên địa, tương đối với Tam Quang Thần Thủy. Phượng Hoàng sở dĩ có thể niết bàn trùng sinh, là bởi vì ngọn lửa này.
Dù là ngọn lửa sinh mệnh lại đốt ra cấm khu sinh mệnh, thương khung bị đốt thủng, một cái lỗ đen đáng sợ, không biết thông thấu bao nhiêu tầng trời.
Kiếm đi qua một mảnh tro tàn, hư không thành tro, Xích Phượng Huyết Hoàng lần thứ hai cùng Thất Bảo Diệu Thụ gặp nhau. Thất Bảo Diệu Thụ không quét ra hai kiếm, phản bị áp chế lại, Chuẩn Đề ở dưới, Phượng Tổ ở trên, Thất Bảo Diệu Thụ cùng Phượng Hoàng song kiếm giao tiếp, Chuẩn Đề áo bào phồng lên, thần ngưng ở hai mắt, vận chuyển Hỗn Nguyên Đạo quả, một thân Hỗn Nguyên pháp lực như thủy triều tràn vào Thất Bảo Diệu Thụ, bảy sắc bảo quang như biển cả triều tịch từng đợt từng đợt quét lên bầu trời. Phượng Tổ lực áp Chuẩn Đề, một thân Phượng Hoàng hỏa diễm sóng sau cao hơn sóng trước điên cuồng tràn vào Phượng Hoàng song kiếm. Hai người ngầm thừa nhận lấy loại phương thức này để phân cao thấp.
Bảo quang như nước, kiếm quang là lửa, ai cũng không muốn lùi lại một bước, như xung khắc như nước với lửa.
Đấu pháp, đấu chính là pháp lực. Chuẩn Đề đã chứng Hỗn Nguyên Đạo quả, pháp lực cao thâm đương nhiên không cần phải nói, nhưng pháp lực của Phượng Tổ từ viễn cổ rèn luyện đến bây giờ, cho dù không phát sinh biến đổi về chất, nhưng cũng cô đọng đến đáng sợ, huống chi đan điền của Phượng Tổ lớn bao nhiêu, trời cũng không biết?
Trong tình huống Chuẩn Đề không sử dụng sức mạnh thiên Đạo Hồng Hoang, hươu chết vào tay ai, thật đúng là khó nói.
Thạch Ki nhìn một hồi, liền đi tìm Khổng Tuyên bọn hắn. Nàng không xen tay vào được, cũng không nghĩ nhúng tay.
Nàng vì Khổng Tuyên mà đến, tự nhiên đi tìm Khổng Tuyên.
Về phần hai vị này, đều chết không được, đã chết không được, nàng cần gì phải lo chuyện bao đồng.
Đạo Tổ còn mặc kệ, nàng một cái đan điền trống trơn, cơ hồ rớt xuống Đại La Kim Tiên nhất trọng, sâu kiến cũng không làm những chuyện buồn lo vô cớ.
Thạch Ki liếc nhìn lão ẩu, không gọi bà, bởi vì nàng biết, vị này gọi cũng sẽ không đi, lão ẩu còn khẩn trương hơn Phượng Tổ, căn bản không chú ý tới Thạch Ki đến.
Đương nhiên cũng không thấy được nàng rời đi.
Khổng Tuyên cùng Hỏa Linh và một đám đệ tử Tiệt Giáo tu luyện hỏa pháp ngưng lại ở biên giới trời Nam, bởi vì trời Nam đã dị biến thành khu tai họa nặng nề, huống chi Phượng Tổ và Thánh Nhân đang đấu pháp, trời Nam rất không ổn định, Khổng Tuyên hữu tâm muốn giúp mẫu thân, lại sợ phản tác dụng khiến mẫu thân phân tâm.
Đang lúc có thụ dày vò, Thạch Ki đến.
Thấy được bóng lưng một cánh tay ôm đàn của nàng, Khổng Tuyên bỗng nhiên mũi cay cay, nhưng lòng lại tĩnh.
Nếu như nói ở Hồng Hoang còn có một người mà Khổng Tuyên tâm phục, không phải mẹ của hắn, mà là người trước mắt này.
Hắn tự tin rằng nếu cho hắn đủ thời gian, hắn có thể đuổi kịp và vượt qua mẹ của mình, đó là sự kiêu ngạo sâu trong nội tâm hắn. Hắn thậm chí chưa từng để Thánh Nhân vào mắt, nhưng người này, hắn vẫn sợ.
"Nhạc công!"
"Nhạc công!"
Đệ tử Tiệt Giáo nhìn thấy Thạch Ki, đỏ mắt đỏ mũi, rơi lệ rơi lệ, phảng phất như đứa trẻ không nhà nhìn thấy người lớn.
Thạch Ki khẽ cười gật đầu, đối với bọn họ, cũng đối với Khổng Tuyên.
Nàng không nói gì, nhưng lòng mọi người đều tĩnh, một loại cảm giác an tâm, dù là thương khung thiêu đốt, đối diện là địa ngục.
Bọn họ cùng Thạch Ki cùng nhau nhìn về phía chỗ thất thải bảo quang và ánh lửa khuấy động, chờ đợi một kết quả.
Thạch Ki cũng không mang Khổng Tuyên đi, trời đất rộng lớn, lại có thể chạy đi đâu, huống chi với tính cách của Khổng Tuyên cũng sẽ không lựa chọn bỏ rơi mẹ mình để chạy trốn.
Nhưng bọn họ muốn chờ kết quả này dường như còn rất xa vời.
Bọn họ chờ được, nhưng có người không chờ được nữa.
Chân trời xuất hiện một tia ánh rạng đông, là điềm lành của bình minh, ba đạo thân ảnh, phảng phất chiếm cứ toàn bộ bầu trời, tất cả mọi người há hốc miệng.
Không phải vì hai vị Thánh Nhân tóc tai bù xù, hình dung tiều tụy phía sau, mà là vì lão nhân phía trước.
"Thôi."
Lão nhân phất tay áo tách Phượng Tổ và Chuẩn Đề ra.
Chuẩn Đề vừa thấy lão nhân cũng chấn động, vội chắp tay thi lễ: "Chuẩn Đề bái kiến Đạo Tổ."
Đạo Tổ khua tay áo, lại một tiếng "Thôi".
Phượng Tổ nhàn nhạt nhìn Đạo Tổ một chút, không nói gì.
Ngược lại Đạo Tổ lên tiếng, "Đạo hữu biệt lai vô dạng."
Khóe miệng Phượng Tổ nhếch lên, vẫn không nói gì.
Đạo Tổ cũng không so đo, ông nói với ba vị Thánh Nhân: "Một cái Phong Thần Đại Kiếp bị các ngươi quấy thành ra thế này."
Thông Thiên không nói, Nguyên Thủy không nói, Chuẩn Đề càng không biết nói gì.
Một đạo kim kiều từ đông mà đến, Lão Tử bước đi vững chắc, vội vàng đại lễ thăm hỏi Đạo Tổ, "Lão sư giá lâm, đệ tử chưa thể nghênh đón từ xa, xin lão sư thứ tội."
Đạo Tổ giơ tay lên, lại một tiếng: "Thôi."
Lão Tử đứng dậy, khoanh tay đứng sang một bên.
Đạo Tổ thở dài một tiếng nói: "Một kiếp chưa dứt, một kiếp lại lên, Hồng Hoang sẽ có đại kiếp, Thánh Nhân cũng ở trong kiếp số đó."
Đạo tâm của bốn vị Thánh Nhân ở đây đều chấn động, ngay cả Phượng Tổ cũng giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận