Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 138 : Nuốt nuốt nuốt

"Không công dã tràng..."
Hoàng Long Ngọc Đỉnh trầm ngâm rất lâu, đối với Thạch Cơ chắp tay nói: "Đa tạ đạo hữu chỉ điểm, Hoàng Long Ngọc Đỉnh xin nghe theo."
Người tu đạo sợ nhất là đi nhầm đường, một khi đạo đi sai lệch, sẽ chỉ càng lúc càng lún sâu.
Nếu có được minh sư chỉ điểm, bạn tốt tương trợ, thường có thể tránh khỏi rất nhiều sai lầm, bớt đi không ít tai kiếp.
"Vậy đạo hữu đã p·h·á đạo như thế nào mà ra?" Hoàng Long truy hỏi.
Thạch Cơ vung tay lên rất hào khí nói: "Bỏ lớn giữ nhỏ, ta ngộ ra 'Không s·á·t' chi đạo, từ nay giữa t·h·i·ê·n địa có thêm loại thứ ba hóa s·á·t p·h·áp môn, hắc hắc, sau này nếu các ngươi bị dính s·á·t, đều có thể tới tìm ta."
Hoàng Long Ngọc Đỉnh giật mình, đồng thời cảm thấy lời này nghe không lọt tai.
Đêm nay có lẽ là lần nói chuyện nhiều nhất của ba người kể từ khi quen biết, một phần vì những hiểu lầm trước đây đã được xóa bỏ, hai là vì bỉ ngạn đã ở rất gần, tâm tình đều tương đối tốt.
"Đúng rồi, đạo hữu mấy năm nay bôn ba khắp nơi nghiên cứu những văn tự kia, đến cùng là gì?"
"Hung văn."
"Hung văn? Chưa từng nghe qua loại văn tự này!" Hoàng Long mờ mịt nhìn Thạch Cơ.
"Là một loại văn tự không thể nào câu thông t·h·i·ê·n địa p·h·áp tắc, cũng không thể điều phối t·h·i·ê·n linh Địa s·á·t, ta đã căn cứ theo giáp cốt văn của hung thú mà suy diễn ra." Thạch Cơ giải t·h·í·c·h.
"Thảo nào trong truyền thừa ký ức của ta không có." Hoàng Long ra vẻ đã hiểu.
"Đạo hữu lại có truyền thừa ký ức? Có ký ức nào liên quan đến hung thú nhất tộc không?" Ánh mắt Thạch Cơ trong nháy mắt sáng lên đến kinh người, nàng cuối cùng đã nhận ra giá trị lớn nhất của Hoàng Long.
Hoàng Long bị Thạch Cơ nhìn đến r·u·n rẩy, hắn rụt cổ, vô cùng không tự tin nói: "Có... n·g·ư·ợ·c lại là có... Chỉ là... Chỉ là quá xa xưa rồi."
"Nói thử xem, nói thử xem!" Thạch Cơ nghiêng người về phía trước, biểu hiện sự hứng thú rất lớn.
Hoàng Long gắng gượng c·ứ·n·g ngắc cái lưỡi, dựa th·e·o ký ức một cách máy móc: "Trời... t·h·i·ê·n địa sơ khai, địa hỏa phong thủy sơ định, giữa t·h·i·ê·n địa tràn ngập các loại dữ dằn linh khí, Tiên t·h·i·ê·n s·á·t khí, Tiên t·h·i·ê·n oán khí, Tiên t·h·i·ê·n s·á·t khí, Tiên t·h·i·ê·n lệ khí, Tiên t·h·i·ê·n tà khí..."
"Tr·ê·n bầu trời, hoặc Xích Nhật ch·ói chang, hoặc sấm sét vang dội, mặt đất núi lửa phun trào, dung nham chảy tràn lan, còn có vô số khe hở hỗn độn, hỗn độn loạn lưu thường x·u·y·ê·n chảy n·g·ư·ợ·c, vô cùng đáng sợ..."
"Tại dạng ác l·i·ệ·t hoàn cảnh như vậy ra đời loại sinh linh đầu tiên —— Tiên t·h·i·ê·n hung thú, Tiên t·h·i·ê·n hung thú lấy các loại Tiên t·h·i·ê·n s·á·t khí, oán khí, s·á·t khí, dữ dằn linh khí làm thức ăn, thậm chí có chút lấy Hỗn Độn Linh Khí làm thức ăn, bọn chúng có năng lực thôn t·h·i·ê·n thực địa, có thể vô hạn sinh trưởng..."
"Ngươi nói Tiên t·h·i·ê·n hung thú trong vòng một đêm biến m·ấ·t? !" Thạch Cơ cất cao giọng, trong lòng dâng trào kinh đào hải lãng.
"Không... Không... Không phải ta nói, là trong truyền thừa ký ức của ta nói như vậy." Hoàng Long cuống quýt khoát tay, phủi sạch quan hệ, hắn lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "Nghe nói những Tiên t·h·i·ê·n hung thú kia đều bị lấp vào khe hở hỗn độn,... Có lẽ còn chưa c·h·ế·t!"
"Trí nhớ này ai truyền cho ngươi?" Thạch Cơ nhìn chằm chằm Hoàng Long không chút khách khí, truyền thừa ký ức này quá mức cổ xưa, Thạch Cơ thậm chí hoài nghi Hoàng Long là nhi t·ử của Tổ Long.
Hoàng Long mờ mịt lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết, trước kia ta không có những ký ức này, đến khi ta mọc ra con long t·r·ảo thứ bảy, những ký ức này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu."
"Cha mẹ ngươi là ai?" Thạch Cơ truy vấn không chút kh·á·c·h khí.
Hoàng Long ảm đạm lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết, ta sinh ra ở Đông Hải long cung, không thuộc Long Hoàng nhất mạch, cũng như ta, rất nhiều chi thứ Long Tộc khác đều là trẻ mồ côi sau long phượng đại kiếp, cha mẹ ta hẳn là c·h·ế·t trong đại kiếp, ta là bảy ngàn năm trước mới p·h·á trứng ra đời."
Thạch Cơ khẽ gật đầu với Hoàng Long, rồi cúi đầu nghĩ về chuyện của mình, dù sao đều là lão yêu tinh đã s·ố·n·g vô số năm, không ai quá rảnh rỗi để mà an ủi người khác.
"Cô cô cô... Cô cô cô..."
Thạch Cơ mãi sau mới p·h·át hiện âm thanh kỳ quái kia lại phát ra từ bụng mình, mắt to mắt nhỏ đều nhìn chằm chằm vào cái bụng đang réo ục ục không ngừng của Thạch Cơ.
Dù Thạch Cơ da mặt dày đến đâu cũng không nhịn được nữa, phản ứng đầu tiên của Thạch Cơ là do Bất t·ử Trà bị hỏng, uống vào đau bụng, nhưng những người khác không sao cả, sao chỉ có mình nàng gặp c·ô·ng hiệu xổ ruột của trà chứ.
"Không đúng, không phải do bụng uống hỏng, cảm giác này rất lạ lẫm nhưng cũng rất quen thuộc!"
"Cô cô, người đói bụng!" Tiểu thập nhị một câu đánh thức người đang mộng.
"Đói? Cảm giác thật là kỳ quái, ta đã năm trăm năm không cảm thấy đói bụng, sao lại đói?" Thạch Cơ thất thần nhìn cái bụng đang ục ục réo lên không ngừng của mình.
"Đạo hữu, hay là ăn chút gì đi?" Hoàng Long thử thăm dò đề nghị.
Thạch Cơ nhẹ gật đầu, lấy ra một ít linh quả nàng hái dọc đường ăn vài quả, nhưng chẳng hiểu sao, cảm giác đói không những không biến m·ấ·t, n·g·ư·ợ·c lại càng lúc càng m·ã·n·h l·i·ệ·t, Thạch Cơ cau mày nghĩ một lát, lại lấy ra thêm chút linh quả nữa.
Liên tiếp, nàng không chỉ ăn hết tất cả linh quả của mình, mà còn ăn hết cả linh thảo linh dược thu thập được, nhưng vẫn cảm thấy đói khó nhịn, tiếng ục ục trong bụng càng oanh minh không ngừng, gào thét đòi ăn.
Thạch Cơ c·ắ·n răng, đỏ mắt nói với Ngọc Đỉnh: "Đưa linh quả linh thảo của ngươi cho ta mượn."
Ngọc Đỉnh há to miệng định khuyên can, cuối cùng vẫn đem linh quả linh thảo cất giữ đặt hết trước mặt Thạch Cơ, Thạch Cơ không nói hai lời túm lấy linh quả linh thảo trước mặt ăn ngấu nghiến.
Thần sắc của Hoàng Long Ngọc Đỉnh th·e·o lượng linh quả linh thảo Thạch Cơ nuốt vào càng tăng m·ã·n·h l·i·ệ·t trở nên càng lúc càng ngưng trọng, ăn một lúc nhiều loại linh quả linh thảo linh dược đến vậy, dù là thể p·h·ách của Long Tộc như Hoàng Long cũng không chịu n·ổi nhiều linh lực đáng sợ đến thế.
"Oanh!"
Trong bụng Thạch Cơ đột ngột vang lên tiếng sấm, sắc mặt hai người kịch biến, dọa đến mức tim ngừng đập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận