Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 406 : Khoa Phụ từng ngày

Thạch Ki đột nhiên biến mất, không chỉ Thạch Châm thành kiến bò trên chảo nóng, mà từng đám Kim Ô cũng nôn nóng không yên.
"Đại ca, cô cô sao lại biến mất trong nháy mắt vậy?" Tiểu Cửu lên tiếng hỏi.
Đế nhất ra vẻ trấn tĩnh nói: "Chắc là cô cô có việc gấp phải ra ngoài."
"Nhưng mỗi lần cô cô ra ngoài đều sẽ báo với chúng ta một tiếng."
Từng đám Kim Ô im lặng không nói gì.
Bọn hắn kiềm chế, bất an, ngọn tâm hỏa bị đè nén hơn bốn trăm năm lại bùng cháy, hơn nữa một khi đã cháy thì không thể vãn hồi, rất có xu thế lan rộng ra.
"Đại ca, khó chịu quá!"
"Khó chịu quá đi!"
Từng đám Kim Ô thống khổ rên rỉ.
"Cô cô từng nói khi nào thấy khó chịu thì phải tụng kinh."
"Đúng, tụng kinh."
Mười Kim Ô cùng nhau tụng kinh: "Trêи có hoàng đình hạ quan nguyên, sau có u khuyết trước mệnh môn, hô hấp lư ở giữa nhập đan điền, ngọc ao nước trong quán linh cây, thẩm khả tu chi nhưng trường tồn, hoàng trong đình người áo áo đỏ. Quan nguyên mậu dược hạp hai mị, u khuyết hiệp chi cao lồng lộng, trong đan điền tinh khí hơi, ngọc ao nước trong bên trêи sinh mập. Linh căn kiên cố lão không suy, bên trong hồ có sĩ phục áo đỏ, hoành hạ ba tấc thần ở, trυng ngoại cách xa nhau nặng bế chi..."
Tiếng tụng kinh vang vọng từ Thang cốc truyền vào hoa sen t·h·i·ê·n địa.
Thạch Ki giật mình, lòng rυn lên, mắt đỏ hoe, nàng biết bọn hắn cùng nhau tụng kinh chắc chắn là do tâm hỏa lại tái phát.
Tiếp Dẫn Thánh Nhân cũng dừng việc giảng kinh. « Hoàng đình kinh » là đại đạo chân kinh do Hồng Quân lão tổ truyền xuống, kết giới hoa sen mà hắn bày ra cũng không thể ngăn cách được, huống chi hắn cũng không muốn ngăn cách.
Thạch Ki nhìn về phía Tiếp Dẫn, cung kính chắp tay nói: "Cầu xin Thánh Nhân từ bi, cứu lấy bọn họ."
Thánh Nhân vẻ mặt khó xử nói: "Ta có lòng từ bi, nhưng không thể độ được chúng sinh vô duyên."
"Thánh Nhân độ người hữu duyên mà." Thạch Ki vội biện luận.
Tiếp Dẫn cười khổ, "Hữu duyên vô duyên tự có t·h·i·ê·n định, không phải bần đạo nói độ là có thể độ được."
Thạch Ki tranh cãi: "Trời không độ người thì người độ người, Thánh Nhân cũng là người, nếu mọi chuyện đều do t·h·i·ê·n định, ai sẽ chiếu cố thế gian này?"
Tiếp Dẫn lắc đầu: "Trời không độ người thì người tự độ, duy chỉ có T·h·i·ê·n Đạo Thánh Nhân không độ trời không độ người. Ta có lòng từ bi, chỉ độ người hữu duyên."
Thạch Ki thấy lý lẽ không thông, sốt ruột.
Nàng cứng rắn nói: "Thánh Nhân thật sự không độ sao?"
Tiếp Dẫn lắc đầu: "Không phải không độ, mà là không thể độ."
"Vậy ta độ!"
Thạch Ki đặt đàn lên đùi, khảy dây đàn.
Giai điệu quen thuộc chảy vào Thang cốc.
Như dòng suối ấm chảy qua nội tâm, ấm áp, nhu hòa, từ từ đè xuống ngọn tâm hỏa.
"Ông?"
Thạch Châm khựng lại.
Chủ nhân?
Trong mắt từng Kim Ô sự giãy dụa dần được thay thế bằng sự bình thản, sau đó là niềm vui mừng.
"Cô cô?"
"Cô cô!"
Thang cốc vang lên những tiếng thì thầm quen thuộc.
Thạch Ki từng khúc từng khúc đàn những nhạc khúc nàng sáng tác cho bọn họ trong suốt bốn trăm năm. Lắng nghe những tiếng thì thầm của bọn họ, vành mắt nàng càng đỏ hoe. Tiếng đàn của nàng dường như hòa cùng thần, đây là lần nàng đàn nhập tâm nhất trong bốn trăm năm qua, cũng là lần đàn hay nhất. Nàng rót vào đó bốn trăm năm tình cảm dạt dào, những khoảnh khắc sớm chiều ở chung, mỗi một tiếng gọi cô cô, mỗi một nụ cười, mỗi một ánh mắt, mỗi một lần mặt trời mọc, mỗi một buổi hoàng hôn, tại thời khắc này đều hóa thành những giọt nước mắt nóng hổi.
Nước mắt Thạch Ki tuôn rơi, cũng như tiếng đàn của nàng, cực nóng và cảm động sâu sắc.
Ngay cả Thánh Nhân cũng động dung.
Nhạc c·ô·ng!
Đây mới thực sự là nhạc c·ô·ng.
Không phải cái kia ăn nói khéo léo Thạch Ki.
Nàng không cần lên tiếng, hắn đã hiểu.
Tình cảm nồng nhiệt như vậy, sao có thể không cảm động?
Thánh Nhân trong lòng hơi buồn bực.
Đêm nay là đêm Kim Ô ngủ yên giấc, là đêm Thánh Nhân thao thức.
Thạch Ki đàn suốt một đêm, không biết mệt mỏi, cứ thế đàn mãi.
Đến lúc mặt trời mọc.
Hôm nay đến phiên Tiểu Thập trực nhật, Thạch Châm đánh thức hắn, hắn bay lên mặt trời, nhưng lại không cõng nổi, mặt trời hôm nay nặng trĩu.
Tiểu Thập tủi thân gọi ca ca.
Đế nhất bay lên, vẫn không cõng nổi.
Từng Kim Ô nối tiếp nhau bay lên mặt trời, cuối cùng mười Kim Ô cùng nhau gánh mặt trời.
Mặt trời mọc.
Thánh Nhân thở dài một tiếng, kết giới hoa sen biến mất, Thánh Nhân rời đi.
Thang cốc t·r·ố·n·g rỗng chỉ còn lại một mình Thạch Ki, ngơ ngác nhìn bầu trời.
Nàng nên làm đều đã làm, không nên làm nàng cũng làm, nhưng có ích gì không?
Bên ngoài Thang cốc, biển đang nhanh c·h·óng bốc hơi, từng dòng sông khô cạn, hơi nóng nướng cháy rừng rậm, mặt trời thiêu đốt đại địa.
"Mau nhìn, mười mặt trời, trêи trời làm sao có mười mặt trời?"
Sau khi mặt trời mọc, chín Kim Ô bị đẩy ra khỏi mặt trời, trêи bầu trời xuất hiện một mặt trời lớn và chín mặt trời nhỏ, tổng cộng mười mặt trời.
"Mười mặt trời, đây là muốn t·h·iêu c·h·ế·t người ta mà!"
"Đến nước cũng không có, không t·h·i·êu c·h·ế·t cũng bị c·h·ế·t khát."
"Những mặt trời đáng c·h·ế·t này!"
Chúng sinh giận dữ, người người oán thán.
Trêи Bất Chu Sơn, đại quân yêu tộc đều tr·ố·n vào các vì sao.
Dưới Bất Chu Sơn, đại quân Vu tộc bị bỏng vô số kể.
Các Đại Vu trừng mắt nhìn mặt trời.
"Yêu tộc đây là cố ý."
"Đáng c·h·ế·t đám tạp nham!"
Khoa Phụ nhìn chằm chằm Kim Ô, đột nhiên lên tiếng: "Ta đi."
"Đi đâu?" Lão Chúc Long hỏi.
Khoa Phụ nói: "Đi cho bọn chúng một bài học."
"Có thể làm gì được?" Cửu Phượng do dự nói.
Ánh mắt Khoa Phụ từ đầu đến cuối không rời khỏi mười mặt trời, hắn càng nhìn mắt càng sáng...
"Ta đi một lát sẽ trở lại!"
Khoa Phụ bước một bước đã là trăm trượng thân, mười bước ngàn trượng, sau trăm bước, đã cao bảy ngàn trượng.
Các Đại Vu kinh hãi thán phục: "Đại ca lại đột p·h·á."
"Đúng vậy, mới có ngàn năm, đã đột p·h·á đến Đại Vu hậu kỳ."
Khoa Phụ sải bước, đuổi theo mặt trời.
"Nghiệt súc chịu c·h·ế·t đi!"
Các Kim Ô vừa bị trục xuất khỏi mặt trời còn đang bối rối, chợt thấy một gã cự nhân râu tóc dựng ngược nâng trượng hướng bọn chúng đ·á·n·h tới, kinh hãi chạy tán loạn.
"t·r·ố·n đi đâu?"
Khoa Phụ truy đuổi khắp nơi.
Các Kim Ô lại khôi phục về bộ dạng nên có của chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận