Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 486 : Bản tôn không ra, thiên hạ thái bình

Sau cuộc gặp gỡ, các tiên nhân Tiệt giáo và Xiển giáo ở đông tuyến bắt đầu tranh luận về thiên đạo, ai thuận, ai nghịch.
Đại diện Tiệt giáo dĩ nhiên là Đa Bảo, còn Xiển giáo là Nhiên Đăng đạo nhân.
Hai đạo nhân từng cùng nhau du ngoạn Bắc Minh lúc đầu còn có chút ngượng ngùng, nhưng nói qua nói lại, một người biến thành đại nghịch bất đạo, một người thành già mà không kính, suýt chút nữa xắn tay áo lên để "xử lý" nhau.
Đúng lúc cả hai đang mặt đỏ tía tai, hùng hổ trợn mắt thì Ngọc Đỉnh phá cảnh.
Đây là đệ tử Xiển giáo đầu tiên phá cảnh sau Nam Cực đạo nhân, Nam Cực đạo nhân tất nhiên là cao hứng, còn lại Thập Nhị Chân Tiên thì khó nói hết lòng, chỉ có thể dùng hai từ "phức tạp" để diễn tả, có người cao hứng, có người ao ước, có người cao hứng pha chút xấu hổ, có người ao ước lẫn chút đố kỵ, đó là lẽ thường tình.
Đệ tử Tiệt giáo thì chỉ có hai loại cảm giác, một là không có cảm giác gì, hai là ao ước.
Kim quang nhạt dần, tía hà sinh ra, Kim Đan tứ chuyển, thành Đại La tiên.
"Chúc mừng đạo hữu, chúc mừng đạo hữu!"
"Chúc mừng sư đệ, chúc mừng sư đệ!"
"Chúc mừng sư huynh, chúc mừng sư huynh!"
"Chúc mừng đạo huynh, chúc mừng đạo huynh!"
Xưng hô "đạo hữu" đều là Đại La Kim Tiên.
Xưng "sư huynh" chỉ có hai người.
Khen "đạo huynh" phần lớn là môn nhân Tiệt giáo.
Tiên nhân nhị giáo Xiển Tiệt đông tuyến hướng về phía tây chúc mừng.
...
"Chúc mừng đạo hữu trở thành người của chúng ta." Thiên Cầm chắp tay.
Ngọc Đỉnh ôm kiếm khom người đáp lễ.
"Chúc mừng đạo hữu trở thành người của chúng ta." Rùa Linh chắp tay.
Ngọc Đỉnh chắp tay đáp lễ.
"Chúc mừng đạo huynh chứng đạo Đại La Kim Tiên!"
Đệ tử Tiệt giáo nhao nhao chắp tay chúc mừng.
"Đa tạ!" Ngọc Đỉnh chắp tay đáp lễ.
Huyền Vũ ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu không đứng dậy.
Thiên Cầm cười giới thiệu: "Đây là đại đệ tử của bần đạo, Huyền Vũ, ngươi có thể gọi hắn là Vũ sư."
Ngọc Đỉnh trầm mặc, cười khổ, hắn cũng không biết ngoài trầm mặc và cười khổ ra, hắn còn có thể làm gì khác.
"Phía tây có mưa... Mưa lớn có thể tẩy kiếm, nơi đó có một viên mài kiếm thạch cực tốt..."
Đúng vậy, là có mưa, mài kiếm thạch cũng rất tốt, nhưng ngươi lại quên nói cho ta biết mưa lớn và mài kiếm thạch đó là đệ tử của ngươi.
"Đứng lên đi, lão sư ngươi bảo ta dẫn ngươi về!" Thiên Cầm ôn nhu nói.
"Cái gì?" Huyền Vũ nhảy dựng lên, chỉ vào mũi mình nói, "Lão sư ta? Lão sư ta không phải là ngươi sao?"
Thiên Cầm nói: "Có thể nói thế, ta là bản tôn thiện thi, ngươi có thể gọi ta là Thiên Cầm lão sư."
"Khó trách, khó trách..." Huyền Vũ hưng phấn lẩm bẩm, "Ta còn tự hỏi sao mình lại không sợ lão sư, đúng rồi, ánh mắt không đúng, ánh mắt của lão sư rất đáng sợ!" Huyền Vũ lại vỗ trán nói: "Lão sư cũng không mắng ta mà!"
Thiên Cầm cười, quay sang Ngọc Đỉnh nói: "Đạo hữu muốn ở lại hay là cùng ta trở về?"
Ngọc Đỉnh nghĩ ngợi rồi nói: "Ta đã đến đây chứng đạo, chứng tỏ nơi này là phúc địa của ta, ta quyết định ở lại."
Ở lại chính là đối địch, đó là lựa chọn của hắn.
Thiên Cầm khẽ gật đầu, nói: "Cũng tốt."
Nàng lại hỏi chúng tiên Tiệt giáo: "Có thể giữ vững được không?"
"Có thể!"
Chúng tiên đồng thanh đáp.
Thiên Cầm cười, nói: "Bản tôn bảo ta nhắn lại với các ngươi một câu, có thể giữ thì giữ, giữ không được thì lui, giữ một thời là nhân đạo, lùi một bước là thiên đạo, đều không sai."
Chúng tiên Tiệt giáo nghe vậy trong lòng rộng mở, cảm thấy dễ chịu hơn.
Vẻ vui mừng như trút được gánh nặng hiện lên trên mặt chúng tiên, nhao nhao chắp tay bái tạ.
"Đi thôi!"
Thiên Cầm nói với Huyền Vũ.
Huyền Vũ gật đầu, định đi cùng Thiên Cầm.
"Chậm đã!"
Người mở miệng chính là Xi Vưu.
Thiên Cầm quay đầu lại, cười hỏi: "Đạo hữu có việc gì?"
"Cầm Sư Đại Nhân có thể đi, Vũ sư thì không thể đi!" Xi Vưu tỏ ra rất cường thế.
"Vì sao?" Thiên Cầm cười hỏi.
"Bởi vì hắn là trợ lực của ta!" Câu nói này rất thẳng thắn, cũng rất phóng khoáng.
Thiên Cầm nói: "Lão sư của hắn muốn gặp hắn, ngươi nhất định muốn ngăn cản sao?"
Lời này rất nghiêm túc.
Thần Phong ngăn Xi Vưu lại.
Rất nhiều chuyện Xi Vưu đã quên, nhưng chuyện này thì hắn không dám quên.
Thiên Cầm lại thiện ý nhắc nhở một câu: "Đừng trêu chọc bản tôn, dẫn bà ấy ra, các ngươi nhất định sẽ hối hận!"
Xi Vưu lạnh lùng hừ một tiếng, không để ý, nhưng Thần Phong thì nghe lọt tai, người chưa từng trải qua sẽ vĩnh viễn không biết Thạch Ki khủng bố đến mức nào.
"Các vị đạo hữu bảo trọng!"
Thiên Cầm chắp tay rời đi.
Một trận mưa theo sau lưng.
...
Đệ tử nhị giáo Xiển Tiệt đông tuyến đang đối đầu, bất quá bầu không khí có chút cổ quái.
Một đạo bạch quang hạ xuống, tiếp theo là một trận mưa rơi.
Là Thiên Cầm và Huyền Vũ.
Đệ tử hai giáo ngẩn ra, cùng nhau làm lễ nói: "Gặp qua Nhạc Công."
Thiên Cầm đáp lễ: "Gặp qua các vị đạo hữu."
Đệ tử Tiệt giáo phấn chấn, đệ tử Xiển giáo khẩn trương.
Nhiên Đăng đạo nhân tiến lên hỏi: "Không biết đạo hữu đến đây có ý gì?"
Thiên Cầm nói: "Bản tôn mời các vị đạo hữu đi uống trà!"
"Uống trà?" Cả hai giáo đệ tử, bao gồm cả Nhiên Đăng, đều vô cùng ngạc nhiên.
Thiên Cầm gật đầu: "Uống trà."
Thiên Cầm lại nói với Đa Bảo: "Để lại một ít đệ tử thủ trận, những người còn lại nguyện ý đi đều có thể đi."
Đa Bảo gật đầu nói phải đi an bài đệ tử thủ trận.
Nhiên Đăng cũng quay đầu thương lượng với Nam Cực, Quảng Thành Tử bọn họ.
Trà, bọn họ biết, cũng đã uống, hiện tại nhân tộc đều uống thứ này.
Nhưng việc hai quân trước trận mà mời bọn họ đi uống trà sao nhìn đều lộ ra quỷ dị.
Nhưng không đi, chính là không nể mặt Thạch Ki, việc này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn, trừ Thạch Ki ra ai cũng không nói chính xác được.
Nhiên Đăng từng qua Bắc Minh nên rất kiêng kỵ Thạch Ki.
Bạn cần đăng nhập để bình luận