Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 172 : Vậy ta an tâm rồi

"Ngươi..."
Cảm giác bị ám binh ẩn giấu đánh lén khiến Cửu Viêm khó thở, khó diễn tả.
"Còn không đuổi theo, người ta thật sự chạy mất đấy." Thương Dương lạnh lùng nói.
Cửu Viêm nổi trận lôi đình hít sâu một hơi, giận dữ hét: "Truy!"
Phía sau nàng ngàn quân đồng thanh đáp: "Tuân lệnh!"
Cửu Viêm Yêu soái dẫn quân mau chóng đuổi theo, Thương Dương lưu lại chỗ cũ không nhúc nhích. Nàng chăm chú nhìn Thạch Châm đang dùng thanh ngọc trâm của nàng liên tục lùi lại phía sau.
Thạch Châm này rất hung hăng, so với Cửu Viêm còn hung hơn. Thanh ngọc trâm của nàng là yêu bảo được nàng tế luyện trên vạn năm, gần như luôn mang theo bên mình, ngày đêm tế luyện, nhưng vẫn không địch lại yêu châm trước mắt. Châm này là yêu bảo, nàng có thể xác định, nhưng lại khác với yêu bảo thông thường, đến cùng bất đồng ở đâu, nàng nhất thời chưa nhìn ra.
Khóe miệng Thương Dương khẽ nhếch lên. Thân thể nàng như trang giấy bị một cơn gió mát đưa đến chỗ thanh mang huyết quang giao phong. Thương Dương đưa tay, những ngón tay ngọc tinh tế như đồ sứ đưa về phía Thạch Châm, tựa như mỹ nhân hái hoa, ba ngón hoa lan nhếch lên, ngón cái và ngón giữa hờ hững như có như không, vài sợi tóc xanh triền miên giữa ngón tay nàng.
Thạch Châm dũng mãnh không thể cản đang hung ác đâm ngọc trâm, đột nhiên rơi vào giữa những ngón tay xinh đẹp, Thạch Châm kịch chấn, huyết quang cuồn cuộn. Nhưng nó tựa như con bướm sa vào mạng nhện, lại như con tằm tự trói mình, bị giam hãm.
"Ha ha, đừng giãy dụa, bản tọa sẽ rất ôn nhu!" Thương Dương uyển chuyển nói, thứ ôn nhu chỉ mình nàng biết.
"Coong!"
Một tiếng đàn lạnh lẽo cắt ngang ý tưởng của Thương Dương.
"Ong ong ong ~"
Thạch Châm điên cuồng giằng co.
"Ngươi làm sao..."
Thương Dương giật mình há to miệng.
"Trở về!"
Thạch Cơ đi rồi quay lại, lăng không viết chữ, một chữ 'Huyền' màu huyết sắc băng lãnh đến cực điểm vừa thành hình đã tựa như chim nhạn về tổ bay về phía Thạch Châm.
"Tổ Vu văn?!"
Thương Dương Yêu soái luôn luôn tự cho mình là đúng, vạn sự không vướng bận cuối cùng biến sắc.
Không sai, Thạch Cơ lấy máu viết chính là chữ 'Huyền' trong Huyền Minh, một trong bốn Tổ Vu văn mà nàng nắm giữ.
"Ông!"
Chữ 'Huyền' vừa in lên, Thạch Châm lập tức từ yêu bảo biến thành chiến binh, trở thành chiến binh Vu tộc. Thạch Châm phun ra hàn băng huyết sát cuồn cuộn, tơ mềm bao phủ nó trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, bị Thạch Châm giãy dụa đứt thành từng khúc.
"Tê..."
Thương Dương rút tay cực nhanh, vẫn dính phải hàn băng huyết sát. Thương Dương cúi đầu nhìn ngón tay bị huyết băng bao trùm, có chút thất thần.
Rất lâu sau, Thương Dương chậm rãi nói: "Vậy mà lại là Tổ Vu văn, ngươi đúng là một thạch tinh thú vị. Nhưng vì sao ngươi lại quay lại, bản tọa đã tha cho ngươi một mạng rồi."
"Bởi vì ta không thích bị người đuổi theo." Thạch Cơ thản nhiên nói.
"Ồ? Vậy vì sao vừa rồi ngươi lại muốn trốn?"
"Vì các ngươi đông người, hơn nữa còn có Tinh Đấu Đại Trận. Ta đã nói rồi hiện tại ta không muốn lên trời."
"Vậy bây giờ thì sao? Ngươi có phải cảm thấy chỉ còn lại một mình ta, ngươi nắm chắc thắng ta, thậm chí giết ta?" Thương Dương vuốt thanh ngọc trâm, ngẫm nghĩ hỏi.
"Đúng." Thạch Cơ thản nhiên nói.
"Ha ha!" Thương Dương Yêu soái cười lắc đầu, nói: "Ngươi đánh giá bản thân quá cao, lại xem thường thiên địa này. Ngươi có biết gần vạn năm qua thiên địa đại năng chết không biết bao nhiêu, mà mười Đại Yêu soái của Thiên Đình ta lại chưa bao giờ thay đổi."
"Thì sao?"
"Bởi vì chúng ta là Yêu Thần được Thiên Đế khâm phong, mỗi vị vận chuyển một viên yêu tinh, đều mang thiên mệnh theo mình. Huống chi bản mệnh nguyên thần của chúng ta ký thác tại thập đại yêu tinh, trừ hai vị bệ hạ, không ai có thể giết chết chúng ta." Thương Dương chậm rãi nói bí mật về sự trường tồn cùng thế gian của Yêu Thần.
"Vậy ta an tâm rồi." Thạch Cơ cực kỳ nghiêm túc gật đầu.
"Ngươi... Ngươi yên tâm cái gì?" Thương Dương trong lòng có dự cảm không tốt.
"Giết ngươi, Thiên Đế bệ hạ chắc sẽ không truy sát ta." Thạch Cơ thẳng thắn nói, vừa dứt lời nàng liền động thủ.
"Tranh... Tranh tranh..."
Thái Sơ phát âm, như khóc như than, như oán như hận. Mây đen che trăng, lén lút trùng điệp. Bỗng nhiên mưa lạnh thê thê, âm phong từng trận, có quỷ than khóc có ma rên rỉ, tựa như tiết thanh minh, mưa rơi rả rích. Đêm khuya, nghĩa địa loạn táng không người tế tự, cô hồn dã quỷ oán trời, oán chúng sinh.
"Dừng tay! Dừng tay cho ta!"
Thương Dương rống giận, con ngươi phóng đại bắn ra thanh ngọc trâm. Thạch Châm xoay quanh trên đỉnh đầu Thạch Cơ, không cần suy nghĩ bay ra nghênh chiến, ngọc trâm và Thạch Châm gặp nhau nơi ngõ hẹp, đánh nhau kịch liệt.
Đầu đau như muốn nứt, con ngươi Thương Dương bắt đầu phân liệt. Chỉ thấy con ngươi của nàng lúc lớn lúc nhỏ, chậm rãi kéo dài. Trong mắt Thương Dương, Thạch Cơ chậm rãi kéo dài, từ một thành hai, thực ra là con ngươi nàng dần biến thành hai cái.
"Đi chết đi!"
Đau đến không muốn sống, Thương Dương bạo khởi liều mạng. Miệng nàng phun Băng Diễm, một tay mang theo pháp lực bàng bạc, một tay hóa thành cự trảo, cùng nhau công về phía Thạch Cơ.
"Oanh!"
Thạch Cơ bị Băng Diễm thiêu đốt, bị pháp lực bao phủ, lại bị cự trảo đánh bay, nhưng vẫn không hề hấn gì. Nàng vẫn thủ tâm như một, đàn tấu trường cầm.
Nàng không dám lơ là dù chỉ một chút, chỉ vì 'Mười ba ma đồng' thật đáng sợ, nhất là sau khi nàng tìm hiểu Tiên thiên hung thú đạo, khúc nhạc này lại phát sinh biến hóa kinh khủng khó lường.
"A..."
Thương Dương ôm đầu kêu rên, con ngươi nàng đã từ hai chia thành bốn.
"A! Dừng tay, dừng tay cho ta, ta thả ngươi đi!"
Thương Dương lăn lộn từ trên trời xuống đất, vị Yêu soái Thiên Đình từng cao cư trên mây trò chuyện vui vẻ giờ phút này như chó lấm bùn, lăn lộn trên mặt đất. Khi không tự chủ được, thân phận gì, ưu nhã gì, đều trở nên không đáng một xu.
Giờ phút này, tiểu thạch tinh ngồi ngay ngắn trên mây đen đàn kia mới thật sự là cao quý, chỉ vì nàng ngồi ở vị trí cao nhất, nàng nắm giữ nhân mạng.
Tiếng đàn không nhanh không chậm, con ngươi gấp đôi gấp bội phân liệt. Khi mỗi một con mắt đều chia ra mười ba con ngươi, tiếng đàn đi đến hồi cuối.
Sinh mệnh cũng đi đến hồi cuối, chỉ vì tâm lực sắp hao hết.
"Thạch Cơ, ngươi dám!"
"Cô cô!"
Một con thỏ dưới ánh trăng mang theo Cửu Viêm và đại quân Yêu tộc chạy trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận