Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 881 : Nhân đạo Thánh nhân

Đời người tuy ngắn ngủi nhưng phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử.
Trước khi xuất gia, Kiều Đạt Ma Tất Đạt đã trải qua nhiều sự kiện, yêu hận ly biệt. Sau khi xuất gia, Thích Ca Mâu Ni đã chứng kiến đủ loại khổ ải thế gian, cũng dần dần thấu hiểu trong vòng sinh, lão, bệnh, tử, cuối cùng đại triệt đại ngộ, lập địa thành Phật.
Vào khoảnh khắc Ngài viên tịch, công quả mới thật sự đại viên mãn.
Thân thể mục nát của Ngài trong ngọn lửa hoặc hóa thành tro tàn, hoặc kết thành xá lợi. Y bát của Ngài được người thừa kế là Già Diệp cùng tăng đoàn tiếp tục phát dương Phật pháp của Ngài. Khắp nơi trên quốc gia kia đều vang vọng tiếng thuyết pháp của tăng lữ:
"Thế Tôn khi còn sống..."
"Thế Tôn ngộ đạo dưới gốc cây..."
"Thế Tôn ở vương xá thành..."
Tất cả thanh âm này đều truyền vào tai Thích Ca Mâu Ni Phật.
Ngài mỉm cười kết ấn thuyết pháp, bắt đầu ở Linh Sơn đối với chư Phật gia, Bồ Tát tuyên truyền giảng giải Đại Thừa Phật pháp của Ngài. Ngài từ tam pháp ấn nói về, rồi đến tứ đế, bát chính đạo, mười hai nhân duyên, ba mươi bảy đạo phẩm...
Chư Phật gia, Bồ Tát nghe được như si như say, ngay cả Nhiên Đăng cũng liên tiếp thất thần, thực sự là bởi vì Đại Thừa Phật pháp xuất phát điểm cực thấp, nhưng lập ý lại cực cao. Chúng sinh thế gian đều có thể tu trì, sâu kiến bươm bướm cũng ở trong đó, mà có khả năng đạt tới cao độ toàn bằng vào sự tu trì của mỗi người, hoặc là nói mỗi người có duyên phận riêng.
Chỉ một điểm này thôi đã vượt qua Tiểu Thừa Phật pháp quá nhiều.
Nhiên Đăng Phật, Di Lặc, Dược Sư đối diện ngồi trên đài sen mười hai phẩm, sinh lòng kính sợ với Phật Đà cao lớn đang tuyên truyền giảng giải Phật pháp.
Lập giáo lập thuyết, Ngài đã có tư cách xưng tôn làm tổ.
Từ đây Tây Phương thêm một vị Phật Tổ, vạn Phật chi tổ.
Các Phật Đà Bồ Tát khác ở trước mặt Ngài đều phải tự xưng là đệ tử.
Bởi vì bọn họ tu chính là pháp của Ngài, đi chính là đạo của Ngài.
Phật Tổ tại Linh Sơn thuyết pháp, Già Diệp tôn giả tại Ấn Độ truyền giáo, đồng thời tại Đông Phương thổ địa, Khổng Tử sinh sau Thích Ca Mâu Ni mười năm cũng hoàn thành kiệt tác « Xuân Thu » của mình.
Bọn họ cơ hồ sinh ở cùng một thời đại, một đông một tây, lại là hai vị Thánh nhân nhân đạo. Đương nhiên bọn họ cũng từng hướng một vị Thánh nhân nhân đạo khác hỏi đạo, vị kia Thánh nhân còn có một thân phận khác chính là Nhân giáo giáo chủ. Khổng Tử hướng Lão Tử hỏi đạo, hướng sư bỏ học, phu tử tại nước Tề nghe Thiều ba tháng không biết vị thịt.
Phu Tử chu du liệt quốc trở về, lấy sách lập thuyết, môn hạ có ba ngàn đệ tử, bảy mươi hai vị hiền giả.
Cũng chính là đệ tử Khổng Môn ba ngàn người, thành đạt bảy mươi hai người.
Năm ấy Khổng Tử bảy mươi mốt tuổi, đệ tử mà ông thương yêu nhất là Nhan Hồi đã qua đời trước ông, đây là sự kiện đau xót nhất của Khổng Tử.
Một ngày này Khổng Tử đứng bên cửa, đệ tử chuyển đến cái ghế ông lại không ngồi.
Không lâu sau một nữ tử áo xanh tới cửa bái phỏng.
Tuế nguyệt khắc đầy dấu vết trên mặt Khổng Tử lộ ra tiếu dung.
"Đến rồi?"
"Đến."
Khổng Tử nhường lễ mời nữ tử vào trước, ông theo sau vào thất. Các đệ tử học theo ông lại kinh hãi không chỉ bởi vì việc không hợp lễ nghi mà còn bởi địa vị Khổng Tử ngày nay.
Ông đã là thánh hiền tại thế, bọn họ thực sự không nghĩ ra còn có ai có thể khiến lão sư cúi mình nhường lễ mà còn trẻ như vậy.
Trong phòng Khổng Tử và Thạch Cơ ngồi đối diện.
Thạch Cơ cười hỏi: "Lúc nào nhớ tới?"
Khổng Tử đáp: "Biết thiên mệnh chi niên."
Thạch Cơ hỏi: "Bản tôn nhưng có lời muốn nói với ta?"
Khổng Tử gật đầu: "Có."
Thạch Cơ thu lại tiếu dung có chút ngồi thẳng.
Khổng Tử nói: "Thấy quá nhiều biến số, cũng có quá nhiều bất định, vậy nên đừng chấp nhất, cứ thuận theo tự nhiên, cố gắng hướng xa mà đi, tiến vào bên trong, tốt nhất là đi đến cuối cùng của nhân đạo, xem nàng sẽ ở nơi đó chờ ngươi."
Thạch Cơ cụp mắt xuống, Khổng Tử nhìn ra ngoài cửa, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Mục đích ban đầu của nàng khi đến tổ địa là tìm cây, mạch này căn nguyên cũng chính là tổ tiên của nàng, lại theo bọn họ đời này sang đời khác tìm tới tương lai của mình. Nhưng nhân đạo sinh sôi cực nhanh, một đầu cây sau mấy đời liền sẽ sinh ra vô số cây, cây cùng cây lại kết hôn sinh sôi, thêm vào rất nhiều biến số. Bởi vì một chút quấy nhiễu, biến số có dị biến, thời gian hai ngàn năm, nếu có một chút dị biến kết quả sẽ hoàn toàn khác biệt, liệu có chuyện ngoài ý muốn hay không.
Cho nên nhìn như một chuyện rất đơn giản kỳ thật muốn duy trì lại phức tạp vô cùng.
Điều quan trọng hơn chính là tu vi của nàng không thể vượt qua một giới hạn, nếu không sẽ bị cưỡng ép phi thăng.
Cho nên lúc trước cho dù có bản tôn để người mang tới tin tức nàng vẫn cứ tiến triển chậm chạp.
Hiện tại bản tôn thay đổi chủ ý, không để nàng quá chấp nhất vào việc tìm cây, để nàng thuận theo tự nhiên theo dòng chảy lớn của nhân đạo mà đi xem một chút, đi đến cuối cùng của nhân đạo. Như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều, nàng có thể một đường nghe đàn, ngắm hoa, gặp được người muốn giúp thì giúp, gặp được kẻ muốn giết người thì cho một kiếm, trong điều kiện tiên quyết không ảnh hưởng đại thế nhân đạo, tự do hành động.
Về phần vì sao bản tôn lại thay đổi ý nghĩ, lại vì sao muốn nàng đi đến cuối cùng nhân đạo xem, nàng nghĩ không ra cũng không nghĩ nữa.
Nàng chỉ cần duy trì chiều dài một đời này, liền có thể ít nhất phải lại đi hai nghìn năm trăm năm, không chừng lại sống năm ngàn năm rồi lại nhìn tiếp.
Nghĩ tới đây Thạch Cơ cười.
Khổng Tử quay đầu cũng cười.
"Ta nên đi."
"Ta cũng nên đi."
Đồng dạng lại là hai cái ý tứ.
Khổng Tử đứng dậy đưa Thạch Cơ ra ngoài.
Khổng Tử đứng bên cửa dõi mắt nhìn Thạch Cơ rời đi, cười cười rồi gọi đệ tử.
Ba ngày sau Khổng Tử qua đời, hưởng thọ bảy mươi mốt tuổi.
Trên Khô Lâu Sơn trên trời rơi xuống vô lượng công đức, Khổng Tuyên một ngày phá ngũ cảnh bước vào đại năng trung kỳ.
"Ta đi một cọc nhân quả."
Ngũ thải thần quang phá không mà đi, chỉ thẳng về Linh Sơn Tây Phương.
Thích Ca Mâu Ni đang tuyên truyền giảng giải Đại Thừa Phật pháp, dừng lại việc giảng kinh, đứng dậy ra khỏi Linh Sơn nghênh địch.
Trên địa bàn nhân đạo, hai vị Thánh nhân nhân đạo Đông Tây Phương rốt cục gặp mặt ở đây, mà lại vừa gặp mặt liền đại khai sát giới.
Phật quang mênh mông, ngũ sắc thần quang che khuất Già Thiên, vạn linh run lẩy bẩy, đầy trời thần Phật đều hãi nhiên, đại năng tuyệt đỉnh đại năng hoặc ngưng trọng hoặc trầm mặc. Bọn họ biết quật khởi của hai vị này đã thế không thể đỡ, giữa thiên địa lại sẽ thêm ra hai đại nhân vật.
Một toạ ở Tây Phương, một ở Thiên Nam.
Một tại Tây Thiên làm Tổ, một tại Thiên Nam xưng bá.
887: Nhân đạo Thánh nhân
Không có ý tứ, xin phép nghỉ 1 ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận