Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 88 : Bẻ sừng lão ngưu

Một thiếu niên ăn mặc giản dị, bước đi vững chãi, dắt một con trâu già. Trên lưng trâu là một lão giả râu tóc bạc phơ, khoác áo bào xám dính bụi, vẻ mặt gian nan vất vả. Khí tức của lão giả mờ ảo khó nắm bắt, tựa như mây trên trời, gió trong núi, con trâu đang ngồi, bụi trên đất…
Ánh mắt lão giả khép hờ, dường như đã ngủ say từ lâu. Bỗng nhiên, trời đất bừng sáng, bạch quang chợt lóe, lão giả không biết từ lúc nào đã mở mắt. Đó là một đôi mắt bình thản không có gì lạ, nhạt như nước trong.
Lão giả kinh ngạc nhìn về phía tây, có chút thất thần. Một lát sau, lão giả khôi phục vẻ bình thản như giếng cổ không gợn sóng.
"Lão sư, có việc gì sao?" Thiếu niên bỗng nhiên cảm giác được, quay đầu lại hỏi.
Lão giả gật đầu cười, nụ cười này của lão giả có thêm mấy phần tình người, lão giả nói với thiếu niên: "Ở phương tây có một vị lão hữu đang đi về phía đông."
"Dạ." Thiếu niên đáp lời, quay đầu dắt trâu tiếp tục đi đường. Hắn không hỏi nhiều, lão sư muốn cho hắn biết tự nhiên sẽ giảng, không muốn cho hắn biết thì hỏi cũng vô ích.
"Huyền Đô, sắp có khách đến." Lão giả cau mày nói.
"Là vị lão hữu mà lão sư nói sao?" Thiếu niên cuối cùng không nhịn được sự hiếu kỳ trong lòng.
Lão giả cười lắc đầu: "Không phải hắn. Chúng ta đi về phía tây, hắn đi về phía đông, dù đi đến một vạn năm cũng không đụng mặt."
"Vì sao?" Thiếu niên chớp chớp mắt hỏi.
Lão giả cười đáp: "Ta không muốn gặp hắn, hắn cũng không muốn gặp ta, tự nhiên không gặp được."
"Dạ." Thiếu niên hiểu biết gật gật đầu. Thiếu niên thầm nghĩ, như vậy tính là gì bạn cũ?
Lão giả nhìn đồ đệ vai vác biển quải, một tay dắt trâu, cười không thành tiếng. Suy nghĩ trong lòng đồ nhi, lão giả liếc mắt là thấy rõ ràng, đều viết lên mặt rồi.
"Thánh hiền Lão Tử dừng bước... Thánh hiền Lão Tử dừng bước... Nhân Vương có lời thỉnh... Nhân Vương có lời thỉnh..."
Đại địa chấn động, người gọi thú gầm, một đám người cưỡi hổ, cưỡi báo từ phía sau lưng lão giả đuổi theo. Gọi là dã nhân, chỉ là so với lão giả và thiếu niên mà nói. Những người này khoác da thú, cởi trần, trên thân đầy vết thương, càng thêm hung hãn.
Một người trong đó lại khác biệt, mặc áo vải giày cỏ, tướng mạo cũng nho nhã, người vừa lên tiếng chính là hắn.
Đám người cưỡi thú đến cách lão giả trăm thước thì đồng loạt xuống thú, đi theo trung niên nho nhã bước nhanh tiến lên.
Huyền Đô dắt trâu đứng yên tại chỗ chờ đợi, thần sắc thiếu niên có chút khẩn trương, không hiểu vì sao lại khẩn trương. Dù hắn biết lão sư mình có lai lịch lớn đến kinh người, nhưng hắn vẫn cứ khẩn trương.
Lão giả thì bình chân như vại, một bộ thái độ chưa tỉnh ngủ, thần du.
Trung niên nho nhã dừng bước cách lão trâu ba mét, chỉnh lý y phục, cúi người hành lễ, nói: "Xích Tùng bái kiến Thánh hiền Lão Tử."
"Bái kiến Thánh hiền." Đám người cùng hô lên hành lễ.
Lão Tử hé mắt, khẽ nói: "Chư vị không cần đa lễ, không biết tiên sinh Xích Tùng Tử đuổi theo lão hủ có gì chỉ giáo?"
Sắc mặt Xích Tùng Tử biến hóa, hắn khẽ ngẩng đầu nói: "Thánh hiền bẻ gãy của tiểu nhân, ở trước mặt ngài tiểu nhân nào dám xưng Tử, lại càng không dám nói chỉ giáo."
Lão Tử nhẹ nhàng cười, chờ đợi.
Xích Tùng Tử mặt đỏ bừng, khom người nói: "Thánh hiền đại nhân tại nhân tộc các bộ truyền đạo giải hoặc đã qua sáu mươi hai năm. Vua ta ngưỡng mộ tiên sinh hiền đức, nhiều lần muốn thỉnh tiên sinh nhập Hữu Sào thị truyền đạo, lại sợ làm lỡ giáo hóa của tiên sinh."
"Nay tiên sinh qua Hữu Sào thị mà không vào, vua ta thần thương, nói mình đức hạnh không đủ, đặc biệt phái tiểu nhân đến đây cung thỉnh tiên sinh nhập hữu sào vương bộ truyền thụ đại đạo, Vương tất lấy sư lễ tiên sinh."
Thần sắc Lão Tử lạnh nhạt, không chút lay động: "Nhân Vương suy nghĩ nhiều, lão hủ là người sơn dã, nơi nào biết vương đạo gì, lão hủ du lịch bốn phương, không phải truyền đạo, mà là học đạo, học đạo làm người, nhân đạo còn chưa thành, làm sao có thể nhập vương đô."
"Cái này... Cái này... Trước... Tiên sinh quá khiêm tốn rồi..." Nhân tộc hiền giả Xích Tùng Tử trán đổ mồ hôi, nhất thời không biết nói gì cho phải, tiến thoái lưỡng nan.
"Ngươi cũng không cần khó xử, trở về nói với Nhân Vương, nếu có duyên, tự có thể gặp nhau, đi thôi..." Lão Tử phẩy phẩy ống tay áo.
Xích Tùng Tử biết nói nhiều vô ích, cúi người hành lễ, nói: "Lời của Thánh hiền, tiểu nhân nhất định bẩm báo vua ta."
Lão Tử khẽ gật đầu, đối với Huyền Đô nói: "Đồ nhi, đi thôi!"
"Vâng." Thiếu niên Huyền Đô nghe theo lão sư, thần kinh căng cứng mới thả lỏng. Hắn không sợ người tới bất lợi cho sư phụ mình, hắn sợ người tới quấy rầy lão sư.
"Bò... ò...!"
Lão trâu lên tiếng, thiếu niên dắt lão trâu đi về phía xa.
"Cung tiễn Thánh hiền."
Xích Tùng Tử và đám người thật lâu khom người. Thánh hiền Lão Tử đạo sâu đức dày, thánh danh lan xa trong nhân tộc, ba mươi năm trước là hiền giả, ba mươi năm sau là thánh hiền, uy vọng của ngài trong nhân tộc đã gần bằng Nhân Vương.
...
"Lão sư, vì sao ngài không vào bộ lạc của Nhân Vương?" Huyền Đô hỏi thẳng.
"Thời cơ chưa đến." Lão Tử đáp lại ngắn gọn.
"Thời cơ chưa đến?" Huyền Đô nghi hoặc.
"Ừm, hiện tại vi sư là thánh hiền của nhân tộc, hắn là Nhân Vương. Ta đi gặp hắn, đạo tất khuất dưới vương quyền, hắn ngược lại được tiếng chiêu hiền đãi sĩ, vi sư biết đặt mình vào đâu?" Lão Tử kiên nhẫn giảng giải.
Trong mắt đen trắng rõ ràng của Huyền Đô chợt bừng tỉnh ngộ, hắn dừng bước, cúi người hành lễ, nói: "Đệ tử thụ giáo."
"Vi sư chỉ có một mình ngươi là đệ tử, không dạy ngươi thì dạy ai?" Lão Tử cười trêu ghẹo.
Huyền Đô buông dây cương, cười khúc khích gãi đầu. Hắn vừa định dắt trâu đi tiếp, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng chim hót trong trẻo, thiếu niên ngẩng đầu, một con chim lớn lông trắng xuyên mây mà ra, đáp xuống.
Bạch hạc rơi xuống đất, hóa thành một tiểu đồng áo trắng. Tiểu đồng đối với Lão Tử đại lễ thăm viếng, 'phanh phanh phanh' liền ba cái khấu đầu: "Bạch Hạc đồng tử bái kiến đại lão gia."
Lão Tử mặt không đổi sắc, chỉ vào Huyền Đô nói: "Hắn là Huyền Đô, đệ tử thân truyền của bần đạo."
Bạch Hạc đồng tử hơi sững sờ, vội vàng đối với Huyền Đô dập đầu: "Bạch Hạc đồng tử bái kiến... Bái kiến Huyền Đô tiểu lão gia."
"Cái này... Cái này..." Thiếu niên Huyền Đô có chút luống cuống tay chân.
Trên mặt Lão Tử lại có ý cười, ngài nhẹ nhàng khoát tay, nói: "Đứng lên đi, có phải sư đệ phái ngươi đến?"
Bạch Hạc đồng tử liền vội vàng gật đầu bẩm báo: "Đại lão gia, lão gia nhà ta có tin cho ngài." Bạch Hạc đồng tử lấy ra một khối bạch ngọc, hai tay dâng lên.
Lão Tử tiếp nhận xem một lần, lông mày trắng có chút động đậy, thản nhiên nói: "Biết rồi, đi đi!"
"Vâng."
Bạch Hạc đồng tử dập đầu với Lão Tử và Huyền Đô xong, hóa hạc bay đi.
Sau khi Bạch Hạc đồng tử rời đi, Lão Tử trầm mặc rất lâu, mới mở miệng nói: "Huyền Đô, vi sư muốn về Côn Luân Sơn một chuyến."
"Dạ." Mặc dù chỉ có một chữ, nhưng thần sắc lo lắng của Huyền Đô lại khiến Lão Tử cảm thấy vui mừng.
"Là chuyện của sư thúc ngươi. Lần này lão sư rời đi, con cũng có thể một mình đi một chút, đạo của chính mình cũng nên tự mình đi tìm, mỗi người có một đạo, đạo của vi sư không phải đạo của Huyền Đô." Lão Tử nói lời thấm thía.
"Đệ tử minh bạch."
"Con trâu này chúng ta cũng mượn ba mươi năm rồi, trả lại đi."
"Vâng."
"Bò... ò...~ bò... ò...~"
Lão trâu rơi lệ, nhiều năm như vậy được khí tức Thái Thanh tẩm bổ, nó sớm đã không còn là một con trâu phàm tục, nó cũng hiểu được đòi hỏi cơ duyên.
Lão Tử khẽ cười một tiếng, nói: "Còn có thể thiếu ngươi sao." Nói rồi lấy ra một cái Tử Kim Hồ Lô, đổ ra một viên đan dược, đút cho lão trâu.
Lão trâu tức thì thân thả hoàng quang, lông trâu bốc cháy, lại có lông mới mọc ra, một lát sau, thoát thai hoán cốt, từ phàm nhập đạo.
"Lão... Lão sư, sừng trâu..." Huyền Đô chỉ vào lão trâu, lắp bắp, "Cái này... Nếu nó làm bị thương người thì sao?"
Lão Tử nhướng mày, duỗi tay nắm lấy sừng trâu bẻ về phía sau, lão trâu kêu thảm một tiếng, sừng trâu chuyển hướng, đầu nhọn quay vào trong, Lão Tử cười hỏi: "Như vậy được chứ?"
Thiếu niên liên tục gật đầu: "Vâng vâng vâng! Sừng trâu quay vào trong, còn cong, lão sư quả nhiên đại trí tuệ."
"Ha ha ha ha ha..." Lão Tử thoải mái cười lớn, đối với việc mình bẻ cong sừng trâu, đạt được đánh giá ngây ngô của đồ đệ cực kỳ hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận