Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 854 : Trời nắng

Cứ như vậy, trăm năm rồi lại trăm năm, pháp tắc của chiến trường Thần Ma sớm đã tiêu tán, hơn nữa gông xiềng trên thân Thần Ma cũng đã không còn từ lâu, nhưng vẫn không có Thần Ma nào giáng lâm chiến trường này.
Bởi vì nàng đã ngồi ở đó trải qua trăm năm mưa gió.
Lại thêm trăm năm nữa.
Trong Đạo cung phương bắc, mí mắt đạo nhân giật giật.
Trên tiên sơn phương Đông, Thiên Tôn ngẩng đầu.
Trong biển sen, Phật Đà dưới gốc cây bồ đề, bậc trí giả đều nhìn về phía giữa bầu trời.
Một đạo bạch quang đang co rút lại, đó là vật bện ngang trời đất quán thông đạo lý.
Đạo lý thu hồi, xoay quanh giữa bầu trời, phàm là người có cảm giác, vô luận Thần Ma hay là tiên nhân, đều ngẩng đầu lên.
Huyền Vũ ngẩng đầu, Huyền Đô ngẩng đầu, Tiểu Kiếm Ma trong nháy mắt quay đầu, hết thảy thần sắc biến hóa của nàng trong một cái chớp mắt đều rơi vào mắt Thạch Cơ. Tiểu Kiếm Ma một khắc kinh hỉ, một khắc không biết làm sao đều lọt vào mắt Thạch Cơ, Thạch Cơ cười với nàng, nàng là người đầu tiên Thạch Cơ nhìn thấy.
Tiểu Kiếm Ma lấy lại tinh thần, quay đầu có chút khó chịu.
Sau đó nàng đem mũi tên gãy vẫn luôn siết trong tay đưa tới trước mặt Thạch Cơ: "Cho ngươi, bọn họ bảo ta đưa cho ngươi."
Nàng lại lắc lắc ống tay áo: "Cho ngươi!"
"Đều cho ngươi."
Tiểu Kiếm Ma từ trong tay áo liên tục lấy ra rất nhiều thứ, mỗi một kiện đều là Tiên Thiên chi vật cực kỳ khó được, nhất thời pháp tắc lẫn lộn, thần quang óng ánh.
Thạch Cơ đưa tay nhận lấy mũi tên gãy, cười đứng dậy, lại vung tay áo lấy đi một đám Thần khí chiến binh, nói một câu: "Rất không tệ."
Bất quá ba chữ lại khiến khóe miệng Tiểu Kiếm Ma nhếch lên thật cao, mặt mày hớn hở.
Loại vui vẻ kia dường như từ mỗi một sợi lông mày trên mặt nàng đều tràn đầy.
Giống như nàng còn có Huyền Vũ cùng Huyền Đô, Huyền Vũ giẫm lên giữa bầu trời, hai mắt sáng rực rỡ, toe toét miệng cười ngây ngô vui vẻ giống một đứa bé, nhất là âm thanh "lão sư" kia nghe cũng làm người ta cảm động.
"Tỷ tỷ!"
Trong mắt Huyền Đô chiếu toàn bộ ánh nắng, ánh mắt hắn ướt át như nước rửa qua, vừa ướt át lại sạch sẽ.
Thanh âm chứa chan tình cảm.
Hắn lần nữa trở lại chiến trường Thần Ma chính là không yên lòng tỷ tỷ còn lưu lại chiến trường Thần Ma, chỉ có nhìn thấy nàng hắn mới có thể yên tâm.
Tiếu dung của Thạch Cơ trong mắt bọn họ chính là ánh sáng.
"Nên trở về thôi."
Thanh âm như vậy càng là tiếng trời, không chỉ đối với Huyền Đô bọn họ, còn có Thần Ma của chiến trường Thần Ma.
Thạch Cơ hướng tứ phương chắp tay, Hỗn Nguyên tọa trấn tứ phương chắp tay đáp lễ.
Đại năng tiên nhân giữa trời đất nhao nhao hướng giữa bầu trời chắp tay, hướng về đạo thân ảnh màu xanh đứng lên cao hơn kia, cho đến khi nàng nhạt đi, tan biến khỏi chiến trường Thần Ma, bọn họ mới ngẩng đầu.
Nàng rời đi khiến lòng mọi người đều siết chặt, phảng phất bầu trời cũng không còn.
Lòng của bọn họ cũng trống rỗng.
Thạch Cơ bước vào Hồng Hoang, nàng hít một hơi, trời đất đều biết.
"Nàng đã trở về."
Khôn Bằng trong nháy mắt mở mắt.
Minh Hà ngẩng đầu.
Vương Mẫu một bước rời khỏi Dao Trì.
Nguyệt hoa quế nở, trên mặt Thường Nga có nụ cười nhàn nhạt.
Mộc bầu của Mộng Bà Bà dừng lại một chút, dường như càng hiền lành hơn.
Còn có một người, Lão Quân của Bát Cảnh Cung đi ra khỏi Bát Cảnh Cung.
Thiên Đế Vương Mẫu giăng khắp ba mươi sáu tầng trời, đại năng Đại La của Thiên Đình hướng giữa bầu trời hội tụ.
Bởi vì nàng trở về, trận chiến trên chiến trường Thần Ma hai trăm năm trước sớm đã lan khắp Hồng Hoang.
"Đàn sư vất vả."
Thiên Đế chắp tay.
"Đàn sư vất vả."
Vương Mẫu chắp tay.
"Đàn sư vất vả!"
Đại năng Đại La của Thiên Đình nhao nhao chắp tay.
Trấn Nguyên Tử của Ngũ Trang Quan, chủ nhân Vạn Long Sào, Phượng Tổ trên Phượng Hoàng đài đều nhìn về ba mươi sáu tầng trời, bọn họ hoặc chắp tay hoặc gật đầu, hướng Thạch Cơ chào hỏi.
Thạch Cơ lần lượt đáp lễ.
"Đàn sư vất vả."
Một lão giả râu tóc bạc phơ chống quải trượng đi tới từ đằng xa, khóe miệng ông ngậm ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận