Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 140 : Nguyên Thần

Thạch Cơ trước giờ chưa từng nghĩ rằng mình có thể ăn nhiều đến như vậy, mà một khi đã bắt đầu ăn thì không thể nào dừng lại được, ăn đến nghiện, miệng nàng không thể ngừng nghỉ, tay tê rần, quai hàm mỏi nhừ, nhưng vẫn cứ muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn rong biển. Ăn rong biển gây nghiện, thật đáng sợ!
Thạch Cơ không chút nghi ngờ rằng nếu còn ăn nữa, nàng sẽ yêu thích rong biển mất. Nghĩ đến cảnh tượng nàng nhìn thấy rong biển là chảy nước miếng, tay Thạch Cơ run lên, vứt rong biển xuống, nhưng ngay lập tức, nàng lại vội vàng nhặt lên, nhét vào miệng, vì vừa rồi nàng đã thoáng nghĩ đến mùi vị của thỏ.
Thạch Cơ nước mắt lưng tròng, ăn thứ rong biển ngày càng ngon miệng, nàng cảm thấy mình hết thuốc chữa vì đã yêu nó rồi.
"Li!"
Một con chim xâm nhập thế giới rong biển khổng lồ màu xanh lục, chim nhìn thấy người khổng lồ rong biển trên bầu trời, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, kìm nén ý nghĩ rằng trông nó có vẻ rất ngon, người khổng lồ rong biển giơ một cánh tay, chỉ vào con chim lớn, ra lệnh: "Mang bọn ta về đảo!"
"Li!"
Chim lớn quay đầu bay về phía xa, Hoàng Long kéo chiếc thuyền xanh chất đầy rong biển theo sau. Ngọc Đỉnh đứng trên đống rong biển, nhìn chằm chằm vào mấy tên nhóc nghịch ngợm đang lén lút bò trườn trong bụi cỏ, hắn thực sự hết cách với đám nhóc con không sợ chết này.
"Ngao!"
Nghe thấy tiếng rống dài của Hoàng Long, Ngọc Đỉnh quay đầu, một hòn đảo hình nấm xanh lục hiện ra trước mắt. Vô số chim bay ra từ bên trong hòn nấm, hướng về phía bọn họ. Ngọc Đỉnh khẩn trương nhìn về phía người khổng lồ rong biển xanh lục. Dù đã trải qua bao nhiêu lần, hắn vẫn cảm thấy bất an trước cảnh tượng bầy chim hung dữ kéo đến.
"Kêu... Kêu... Kêu..."
"Đại... Đại vương!"
Một con chim lông đen chưa đủ lông lá, run rẩy cụp cánh cúi đầu trước người khổng lồ rong biển Thạch Cơ.
"Oanh!"
Thạch Cơ tung một cước, đứng lên lưng chim con. Người nàng quấn đầy rong biển. Nàng vừa ngon miệng ăn rong biển vừa hạ lệnh cho chim con dưới chân: "Đưa ta đến lão rừng quả!"
"Vâng."
Chim con to lớn trăm trượng cật lực chở Thạch Cơ gần tám mươi trượng bay về phía trung tâm hòn đảo, lão rừng quả. Thạch Cơ đứng trên lưng chim khổng lồ, ăn rong biển trông như cao lớn thêm vài trượng, đúng là ăn cỏ cũng cao thêm. Nếu mà đổi sang ăn thịt, không biết sẽ cao đến mức nào nữa.
Thạch Cơ không ngừng gỡ rong biển trên người, bỏ vào miệng nhai kỹ nuốt chậm, tự thôi miên bản thân, tập trung toàn bộ vào thứ rong biển mỹ vị, không dám lơ là, vì con chim lớn dưới chân quá hấp dẫn rồi.
Toàn bộ quá trình chim đen con đều nơm nớp lo sợ. Tiếng bụng kêu ầm ầm của Thạch Cơ đối với nó chính là lời nguyền đòi mạng. "Đại vương đói bụng, ta xong rồi, xong thật rồi..."
Vượt qua tầng tầng mây, một khu rừng hoang tươi tốt xanh um nhanh chóng hiện ra trước mắt các nàng. "Đại... Đại vương, đến... Đến rồi ạ." Chim con nói xong nhắm mắt, chờ đợi khoảnh khắc tử vong giáng xuống.
"Oanh!"
Thạch Cơ nhảy xuống lưng chim, không thèm nhìn chim con đang lượn vòng trên tầng trời thấp một cái, đứng trên mặt đất còn cao hơn cây cổ thụ lâu năm một đoạn. Từng cây từng cây cổ thụ treo đầy quả, từng dây từng dây lão đằng quấn lấy từng đống trái cây. Thạch Cơ đưa tay nắm lấy một dây lão đằng dài chừng mười trượng, tựa như một chùm nho tím được Thạch Cơ xách trong tay.
Thạch Cơ một tay xách chùm nho dài, một tay vặt quả ăn. Nàng liên tục nhét từng nắm từng nắm trái cây màu tím chua chua ngọt ngọt vào miệng, Thạch Cơ vậy mà thấy thiếu thiếu mùi rong biển. Nàng vậy mà cảm thấy không có mùi vị của rong biển, nàng mặc niệm một giây đồng hồ cho cái miệng nặng vị của mình.
Buông dây lão đằng xuống, nàng kéo một cây cổ thụ, há miệng khẽ hút, từng quả hoặc đỏ hoặc xanh toàn bộ bay vào miệng nàng. Khu rừng già này mọc trên địa mạch, phát triển vô cùng tốt, cây già vạn năm tuổi có thể thấy khắp nơi, gốc cây vạn năm còn nhiều hơn.
Thạch Cơ cũng không lựa chọn, nhấc dây lão đằng lên là vặt, kéo cây cổ thụ là ăn, nhanh như gió cuốn mây tan. Chim con đợi mãi không thấy tử vong, mở to mắt vừa vui vừa thương xót nhìn khu rừng già của mình bị cướp sạch, nó bỗng nhiên cảm thấy sống không bằng chết.
Những cây cổ thụ, lão đằng này, mỗi quả mỗi dây đều lớn tuổi hơn nó, là một đời một đời truyền thừa. Những cây cổ thụ, lão đằng cắm rễ trên địa mạch, được linh mạch ngàn năm vạn năm bồi bổ, được sát mạch rèn luyện, mới tạo thành lão rừng quả vạn cổ trường thanh. Mỗi một phiến lão rừng quả đều có người sở hữu là một phương Vực Chủ.
Vực Chủ có được lão rừng quả, nhưng lão rừng quả không hoàn toàn thuộc về Vực Chủ, vì một nửa số linh sát quả trong đó phải dâng lên cho đại vương. Vương giả Vũ tộc mặc dù cũng hung tàn, nhưng không hoàn toàn quán triệt triệt để quy luật sinh tồn cá lớn nuốt cá bé như Hải tộc, hắn ăn mặn phối hợp ăn chay.
"Ầm ầm..."
Người khổng lồ ăn quả lại lớn lên, một trượng một trượng, nàng vượt qua chín mươi trượng hướng tới trăm trượng. Chín mươi mốt, chín mươi hai, chín mươi ba... Chín mươi bảy, chín mươi tám, chín mươi chín... Người khổng lồ dừng lại ở chín mươi chín trượng, bụng Thạch Cơ như động cơ đã cạn kiệt sức lực, chậm rãi dừng lại.
Thạch Cơ bất lực buông cây già xuống, nàng cảm thấy miệng tê buốt, mặt cứng đờ, đầu lưỡi mệt mỏi, quá mệt mỏi, ăn ngon cũng mệt mỏi. Ánh mắt Thạch Cơ đờ đẫn, vô thần, ngay cả mí mắt cũng sụp xuống, một bộ dạng ngây ngốc, đúng là ăn đến ngây người.
Chân Thạch Cơ mềm nhũn, bất lực ngồi xuống đất, nàng cảm thấy mình ngay cả một ngón tay cũng không muốn động, buồn ngủ quá, muốn ngủ quá, ngay cả sợi tóc cũng lười nhúc nhích. Cơn buồn ngủ kinh khủng kéo đến, dị thường cảm giác mãnh liệt khiến Thạch Cơ giật mình, nàng kinh hô một tiếng không tốt, lập tức giao quyền khống chế thân thể cho Nguyên Thần.
"Xuống đây!"
Thạch Cơ mở to mắt, lạnh lùng nhìn con chim con đang lượn vòng trên không trung kêu lên. Chim con nghe được giọng nói băng lãnh vô tình thì lạnh cả sống lưng. Nó cảm thấy lúc này đại vương càng đáng sợ. Chim con đáp xuống, Thạch Cơ bước lên lưng chim, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Trở về."
"Vâng."
Nhanh như điện chớp, chim con sử dụng toàn bộ sức lực, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Thạch Cơ trở về.
"Oanh!"
Thuyền xanh chìm xuống, Thạch Cơ đứng trên thuyền.
"Đạo hữu?" Ngọc Đỉnh vội vàng tiến lên hỏi thăm tình trạng của Thạch Cơ.
Thạch Cơ lạnh lùng liếc nhìn Ngọc Đỉnh một cái, nói: "Ta không sao."
"Cô cô... A? Cô cô áo trắng!" Tháng Mười Hai hít hít cái mũi nhỏ, kinh hỉ nhảy dựng lên, "Cô cô áo trắng, cô cô áo trắng, cô cô áo trắng trên mặt trăng!"
"Ong ong ong..." Thạch Châm lúc đầu rất tức giận, rất tức giận, nhưng bị Thạch Cơ liếc một cái liền đứng im. Thạch Cơ khẽ vươn tay, Thạch Châm ngoan ngoãn rơi vào lòng bàn tay nàng, không rên một tiếng, không hề nhắc tới chuyện buổi sáng hít một ngụm tử khí.
"Truyền lệnh cho các đại vực chủ lập tức bày đồ cúng linh sát quả!" Thạch Cơ nhìn con chim con, lạnh lùng nói, "Ngươi cũng không cần nữa."
"Vâng!" Chim con cất giọng cao vút, tâm tình tức thời biến tốt. Nó chỉ huy thuộc hạ bay về bốn phương tám hướng truyền đạt vương lệnh.
"Hoàng Long lên đây!" Thạch Cơ nhìn Hoàng Long đang cật lực kéo thuyền, lạnh như băng nói.
"Nha!" Thuyền xanh rơi xuống nước, Hoàng Long lên thuyền.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi... Còn có ngươi, kéo thuyền!" Thạch Cơ ra lệnh cho bốn vị lãnh chúa hải vực.
"Vâng." Bốn vị lãnh chúa trước kéo sau đẩy, thuyền xanh bay lên trên biển.
Thạch Cơ lại nói với đám hung thú lớn nhỏ đưa tiễn đến cạnh thuyền: "Đem tảo biển rong biển trên 500 năm tuổi đến đây, còn lại vứt đi."
"Rống!"
"Ngao!"
Đám hung thú lớn nhỏ một lần nữa chui xuống biển.
"Các ngươi đem rong biển tảo biển trên 500 năm tuổi lấy ra rửa sạch sẽ nấu, còn lại đều ném đi." Thạch Cơ nói rồi vung tay lên, một cái nồi đá khổng lồ đường kính vượt quá hai mươi lăm trượng xuất hiện trên thuyền.
Hoàng Long vừa định hỏi để làm gì, vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của Thạch Cơ thì run lên. Ngọc Đỉnh kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: "Nguyên Thần."
Hoàng Long rụt cổ lại, vội vàng cúi đầu chọn rong biển. Nguyên Thần và bản tôn khác biệt lớn nhất chính là lý trí. Nguyên Thần vứt bỏ thất tình lục dục, có thể nói là lý trí đến lạnh khốc. Hoàng Long và Ngọc Đỉnh vùi đầu làm việc, cực kỳ trung thực. Trong mắt Nguyên Thần, nhưng không vò nổi một hạt cát.
Chỉ cần sơ sẩy một chút, tuyệt đối sẽ bị ném xuống biển cho thú dữ ăn. Hai người trao đổi ánh mắt, ai oán thời vận không tốt, vừa mới cùng Thạch Cơ đạo hữu ở chung hòa hợp, đã rơi vào tay Nguyên Thần. Cũng may Nguyên Thần không thể lâu dài chủ đạo thân thể, thời gian dài mất đi hỉ nộ ái ố không chỉ gây tổn thương cho thân thể, còn làm tổn thương đạo tâm linh tính.
Thạch Cơ đều đâu vào đấy an bài tốt mọi việc, hai chân cứng ngắc chậm rãi co lại ngồi xuống. Thân thể của nàng kỳ thật đã lâm vào giấc ngủ say. Bản năng của hung thú sẽ bộc phát, ăn là thứ nhất, ngủ là thứ hai, không thể cản nổi. Việc Nguyên Thần nhập chủ là hành động bất đắc dĩ.
Lúc này, hai chân nàng mất đi tri giác, huyết dịch và mạch đập gần như biến mất, nhịp tim như có như không, tất cả giác quan trên cơ thể nàng đều đã biến mất. Nàng giống như một người máy, vô tri vô giác làm những việc mà bản tôn đã an bài.
Ngoại trừ huyền quan, đan điền, hai tay, Thạch Cơ tạm thời từ bỏ hết thảy cơ năng thân thể. Tay phải nàng nắm một lá huyết kỳ, lòng bàn tay phải nắm Thạch Châm. Giữa hai bàn tay nàng biến thành một vùng chân không, tay nàng, lá cờ và cây châm tiến vào một mảnh không cảnh, từng tia từng tia sát khí chưa từng thấy tràn ra.
Thạch Châm an tĩnh như một đứa trẻ ngủ ngon, còn lá huyết kỳ thì chấn động dữ dội. Khí linh Huyết Luyện Phiên cảm nhận được tử kiếp của mình. Đáng tiếc nó bị túm trong một bàn tay băng lãnh vô tình, từ lúc đầu kịch liệt giãy dụa, đến giữa thì rên rỉ giận mắng, đến cuối cùng cầu khẩn thút thít, cho đến khi hóa thành hư vô, người trước mắt thậm chí còn không ngẩng mí mắt lên, vì nó gặp phải là Nguyên Thần lạnh khốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận