Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 87 : Chuẩn Đề

Những bông tuyết bay lả tả, Mộ Tuyết thiếu niên với bộ áo bào thoăn thoắt nhẹ nhàng nhảy múa, là múa tuyết, là tế tuyết, là tế Tuyết Thần, với các nghi thức giản lược, lấy người lớn tuổi làm chủ, người trung niên, thanh niên, trẻ nhỏ làm phụ tá.
Từng vu giả áo trắng ma bào giữa trận tuyết lớn, từng người thành kính tế lễ, mái tóc dài của họ xõa xuống vai nhưng không hề rối loạn, chân trần giẫm lên tuyết nhưng không thấy lạnh, hai tay họ vốc lên những nắm tuyết trắng trên mặt đất xoa lên tay chân và gương mặt, những bông tuyết nhàn nhạt in lên trán họ, từng đóa, từng đóa, thuần khiết và sạch sẽ.
Trăm vu ánh mắt chuyên tâm như một, áo trắng của họ hòa vào nhau, gió nổi lên như một điệu múa tuyết, họ nhẹ nhàng lên, nhẹ nhàng xuống, từng vu già dường như không còn vẻ già nua, họ phảng phất như trở về thời niên thiếu, từng vu nhỏ dường như không còn vẻ ấu trĩ, họ phảng phất như lớn lên trong khoảnh khắc, giới hạn tuổi tác trong điệu múa của họ trở nên mơ hồ.
Trăm vu cùng múa, như một người, chỉnh tề và thanh khiết, cùng tuyết múa, từng người họ phảng phất như những tinh linh trong tuyết, nhẹ nhàng và linh động, một trăm vu giả già trẻ quên mình mà múa, không hề có một chút âm thanh nào, một chút cũng không có, im ắng lại quỷ mị, ngay cả tiếng thở cũng không thể nghe thấy.
Dưới màn đêm, trong trận tuyết lớn, trăm người cùng múa, bóng áo trắng lẫn bóng đen, quang ảnh lay động, họ đều đang phiêu, nhẹ nhàng lên, nhẹ nhàng xuống, họ nhảy cực nhẹ cực nhanh, nhưng ngươi lại cảm thấy cực nặng cực nặng, sự nặng nề trang nghiêm khiến người khó thở.
Họ nhảy đến vô thanh vô tức, nhưng ngươi lại có thể nghe thấy tiếng gào thét của thiếu niên, tiếng gào thét của vu, ngươi phải dùng tâm để nghe, tim của bọn họ đập càng lúc càng chậm, ngươi có thể cảm thấy tim của bọn họ đang co rút lại, càng ngày càng gấp… càng ngày càng gấp…
"Đinh!"
"Lạc!"
Khi ngươi cảm giác trái tim sắp ngừng đập, khi ngươi thấy họ sắp hít thở không thông, bộc phát, sự yên tĩnh đột nhiên bị đánh vỡ, tiếng răng va vào nhau, thanh thúy đến cực điểm, băng phá đi sự tĩnh lặng, âm thanh băng ngọc tấn công.
"Đinh... Đinh đinh... Đinh đinh đinh đinh..."
"Khanh... Khanh khách... Lạc lạc lạc lạc..."
Rùng mình, rùng mình, âm thanh răng đục, âm thanh răng thanh, trẻ con thanh thúy, đinh đinh khanh khách tiếng răng gấp rút va chạm vào nhau, như đánh giáp lá cà, binh khí giao phong, lãnh tuyết vô tình, lạnh, cực hàn, run rẩy, kinh hồn táng đảm, tim của vu co rút lại, vu huyết rùng mình.
Băng lãnh tới cực điểm, thân thể đã cứng ngắc, những vu giả tế tự run dữ dội hơn, tay run, chân run, thân thể run rẩy với tốc độ cao, phảng phất như điên cuồng không thể khống chế, từng vu giả, đầu lắc lư, tóc múa theo, da mặt run, phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống, trăm vu cùng nhau, hai bên cùng đỡ.
Trên đỉnh đầu bọn họ, một trăm vu văn tuyết trắng rót thành một vầng sáng màu trắng, quang hoàn thu nạp Tuyết Phách tản mát giữa đất trời, khi thần quang của Tuyết Phách thuần khiết soi sáng từng tiểu vu nhỏ tuổi, lũ tiểu gia hỏa trên mặt lộ ra vẻ vô cùng thoải mái và vui vẻ.
Sắc mặt Thạch Cơ trắng bệch nhìn Đại Tuyết vu bộ Tuyết Thần tế, Tuyết Thần tế càng nội liễm, càng có ưu thế nhã, nhưng cũng điên cuồng hơn, càng quyết tuyệt hơn, đồng dạng là lấy huyết làm tế, lấy tâm làm tế, Tuyết Thần tế không có sự phóng khoáng và cực nóng của Mộc Thần tế và Hỏa Thần tế, nhưng lại khiến người kinh hãi run sợ.
Thạch Cơ nhắm mắt lại, nàng lấy tâm chiếu tâm, lòng của nàng đi theo đám bọn họ nhảy múa, đi theo đám bọn họ trầm mặc, đi theo đám bọn họ tâm co rút lại, đi theo đám bọn họ tâm bộc phát, lúc này trái tim nàng băng giá đến cực điểm, hồi hộp không thôi.
Thạch Cơ mở mắt lần nữa, trời đã sáng choang.
"Ngươi qua đây!" Thạch Cơ vẫy tay.
Thiếu niên áo trắng đi tới.
"Viết tên của ngươi?" Thạch Cơ yêu cầu nói.
Thiếu niên duỗi ra ngón tay tuyết trắng trên mặt tuyết, nắn nót từng nét nghiêm túc viết ra tên mình: "Mộ Tuyết."
"Ngồi xuống, nhắm mắt lại, dùng tâm của ngươi nghe!" Thạch Cơ bình tĩnh nói.
"Vâng." Thiếu niên không chút do dự ngồi xuống trên lớp tuyết đọng dày cộm.
Thạch Cơ nhẹ nhàng gật đầu, Thái Sơ trường cầm được nàng đặt lên gối, tay nàng đỡ lấy trường cầm.
Tuyết trắng, mùa xuân tuyết trắng, cao khiết đến cực điểm, cao siêu quá ít người hiểu, ngạo thế độc lập, mèo khen mèo dài đuôi, thật lớn một trận tuyết, một trận tuyết không cho người ngoài biết.
Dây đàn trước sau không động, nàng lại gảy một lần lại một lần, nàng đang dùng tâm đệm nhạc, Thái Sơ đang dùng tâm tấu, thiếu niên đang dùng tâm nghe.
Thạch Cơ đứng dậy, Thái Sơ sau lưng, chúng vu chủ động nhường ra một con đường trên tuyết, khom người đưa tiễn, y như lúc đến.
"Nhạc công đại nhân, khúc này tên gì?"
Thiếu niên áo trắng mở to mắt, nhìn theo thân ảnh màu trắng lưu lại hai hàng dấu chân rồi cúi người thật sâu.
Rất lâu sau, ba chữ truyền đến: "Ngươi viết qua."
Thiếu niên ngẩn người, trong miệng thì thào: "Mộ Tuyết."
...
Nơi cực tây, chiếu sáng vạn dặm, cây trí tuệ tỏa ánh sáng trí tuệ.
Lá rụng Bồ Đề, Không hoa không quả, Trí tuệ mọc rễ, Kim cương Bàn Nhược.
Bồ Đề cổ thụ tỏa ra ánh sáng chói lọi, trong ánh sáng đi ra một đạo nhân bạch bào uy nghiêm đến cực điểm, đạo nhân chắp tay với Chuẩn Đề đạo nhân: "Bồ Đề đạo nhân gặp qua bản tôn."
Chuẩn Đề đạo nhân đứng dậy đáp lễ: "Chuẩn Đề đạo nhân gặp qua bản ngã."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đạo nhân bạch bào đi vào bạch quang rồi biến mất không thấy gì nữa.
"Chúc mừng sư đệ chém được bản ngã, đại đạo có thể đạt tới!" Tiếp Dẫn đạo nhân gầy gò chúc mừng.
Chuẩn Đề đạo nhân vội vàng đáp lễ: "Nếu không có sư huynh điểm tỉnh, Chuẩn Đề sao có thể nhân họa đắc phúc nhập vào diệu cảnh này."
"Sư đệ sai rồi, ngươi nên cám ơn sư tỷ điểm hóa mới đúng."
Chuẩn Đề đạo nhân hơi sững sờ, vô cùng thành kính chắp tay hướng phương đông: "Chuẩn Đề đạo nhân tạ ơn Nữ Oa Nương Nương đã điểm hóa."
Khóe miệng Tiếp Dẫn đạo nhân mỉm cười, hắn lại chắp tay một cái, nói: "Sư đệ hôm nay có thể buông xuống, đã lĩnh hội được đại trí tuệ."
Chuẩn Đề đạo nhân cười đáp: "Lão sư đã nói ta và huynh có đại trí tuệ và đại nghị lực, bần đạo liền làm kẻ có đại trí tuệ."
Tiếp Dẫn đạo nhân cúi đầu trầm tư, rất lâu sau, sắc mặt đạo nhân càng thêm khó khăn, khí tức lại càng thêm trầm ổn và thanh tịnh, đạo nhân chắp tay thi lễ: "Tiếp Dẫn cám ơn Chuẩn Đề đạo huynh điểm tỉnh, Tiếp Dẫn lúc này lấy đại nghị lực tu luyện."
Chuẩn Đề đạo nhân thản nhiên nhận lấy, hắn đưa tay chỉ vào cây Bồ Đề cổ thụ trụi lủi, cổ thụ thu nhỏ lại sinh ra bảy cái chạc cây khô rơi vào tay Chuẩn Đề.
Chuẩn Đề quay đầu nói: "Sư huynh, sư đệ phải xuống núi một chuyến."
Tiếp Dẫn đạo nhân đáp: "Tĩnh cực sinh động, cũng tốt, sư đệ định đi đâu?"
Chuẩn Đề đạo nhân cười: "Hoặc đông, hoặc tây, hoặc nam, hoặc bắc, bần đạo cũng không biết."
Tiếp Dẫn đạo nhân gật đầu: "Tùy tâm tùy duyên, rất tốt, tu vi của sư đệ bây giờ, trời đất rộng lớn đều có thể đi được, duy chỉ có một điều, tuyệt đối không thể cưỡng ép chứng đạo."
Chuẩn Đề đạo nhân cười khổ một tiếng, nói: "Sư huynh quá lo lắng, trước kia nhìn không rõ, bây giờ lại quá rõ ràng, bần đạo chỉ sợ phải làm người cuối cùng rồi."
"Sư đệ có đại trí tuệ, vị cuối cùng ắt phải do huynh dẫn tới." Tiếp Dẫn đạo nhân bình tĩnh nói.
Chuẩn Đề cười lắc đầu, nói: "Chuẩn Đề chi đạo ở động, Tiếp Dẫn chi đạo ở tĩnh, Chuẩn Đề hành đạo, Tiếp Dẫn thủ đạo, Chuẩn Đề hành động, Tiếp Dẫn thủ tĩnh, phương tây mới có thể hưng thịnh."
Tiếp Dẫn đạo nhân trầm mặc một hồi, sắc mặt càng thêm khổ sở, trí tuệ của Chuẩn Đề đã sinh rễ, vạn sự vạn vật đều bị hắn nhìn thấu.
Chuẩn Đề đạo nhân chắp tay thi lễ với Tiếp Dẫn đạo nhân, thoải mái nói: "Sư huynh bảo trọng, ngày Chuẩn Đề trở về, chính là thời điểm huynh đệ ta chứng đạo!"
Dứt lời, đạo nhân thoải mái quay người rời đi, chính là: Tiên thiên Linh Căn Bồ Đề thân, tuệ căn sâu đậm Bàn Nhược tâm, một khi đốn ngộ hạ Linh Sơn, ngày sau diệu thụ hiển thần thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận