Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 649 : Tuế nguyệt là đem đao mổ heo

Ngoài đường, mưa nhỏ như thoa mỡ, màu cỏ nghiêng nghiêng nhìn gần mới thấy.
Đẹp nhất là cảnh xuân một năm, hơn hẳn khói liễu phủ khắp kinh đô.
Đường phố mưa giăng, khói liễu lãng đãng.
Cổ Thành, khách bộ hành, khoác áo tơi.
Mặt nước gợn sóng, Triêu Ca Thành lồng trong mưa khói, tựa một bức tranh thủy mặc, bọn họ đều là người trong tranh.
Hôm nay mưa phùn gió bấc.
Ngày sau, dương liễu thướt tha, cỏ xanh chim oanh, lại là một bức họa khác, có điều người thưởng thức được cảnh này có lẽ chỉ có một mình nàng.
Quang cảnh ngày mưa khác ngày nắng, cảnh xuân khác cảnh hạ, ban ngày khác ban đêm, buổi sáng khác lúc chạng vạng, mỗi khoảnh khắc lại khác nhau. Thời gian như nước chảy, mỗi giây mỗi phút đều không giống, trong thành như thế, ngoài thành cũng vậy. Một thành như thế, thiên địa bao la ngoài thành cũng thế, không có ngoại lệ.
Bức tranh dài dằng dặc, nhưng người dừng chân lại chẳng nhiều, ai nấy đều vội vã ngược xuôi, như khách qua đường.
Kim bào ngẩn người, đây là lần đầu tiên hắn ngắm nghía kỹ lưỡng tòa thành này, tường thành, đường đi, nhà cửa, người qua lại... Từ xa đến gần, ánh mắt lại trở về khu vườn này, nhìn thân ảnh thanh y trong mưa, dáng vẻ nàng hợp đạo hôm nay là như thế này, nàng trong mưa là như thế này.
Ngày nắng hẳn là quang minh vô hạn.
"Đạo hữu dùng thân hợp đạo, hay là dùng Nguyên Thần hợp đạo?"
"Dùng thần thông làm cơ sở, lấy thân lập mệnh, lấy Nguyên Thần hợp đạo."
Kim bào lờ mờ hiểu ra, gật đầu, có chút tiếc nuối, không học được!
Kim bào thu lại thần quang Thiên Mục.
Thạch Ki hỏi: "Bản mệnh thần thông của đạo hữu là con mắt thứ ba này sao?"
Kim bào gật đầu, có chút ủ rũ nói: "Chẳng có tác dụng gì lớn."
Thạch Ki chau mày, "Không phải có thuộc tính không gian sao?"
Nàng nhớ rõ khi ở trên Tây Bắc Hải, Kim bào đã dùng kim quang Thiên Mục định trụ Thạch Châm, lúc đó Kim bào còn chưa phải là đại năng.
Kim bào có chút xấu hổ, "Thì... thì có."
"Có điều chẳng tiến bộ bao nhiêu." Kim bào mất bò mới lo làm chuồng.
Lời này Thạch Ki tin, trừ Đế Giang và Đông Hoàng Thái Nhất, người thành tựu trên không gian chi đạo chỉ có Hạo Thiên, Hạo Thiên Kính ẩn chứa không gian đại đạo.
"Đạo hữu tu đạo bao nhiêu năm rồi?"
Kim bào hơi ngẩn người, đáp: "Hơn hai vạn năm."
"Cụ thể?"
Kim bào nhẩm tính, "Chắc là hai vạn một ngàn ba trăm năm."
"Đạo hữu hỏi làm gì?" Kim bào trong lòng có chút không nỡ.
Thạch Ki nói: "Bần đạo tu đạo hai vạn một ngàn bốn trăm năm."
"Sao có thể? Tây Bắc Hải..." Kim bào ngượng ngùng ngậm miệng, thầm nghĩ: Chết rồi, sao lại nói Tây Bắc Hải?
(Tiếng lòng: Lòng dạ hiểm độc, to gan! Lừa đảo! Cái tiện nghi này cũng chiếm? Khi gặp nàng ở Tây Bắc Hải mới chỉ là Thái Ất.)
Thạch Ki cười cười, nói: "Bần đạo phải tu một vạn năm ngàn năm mới có tư cách vào Vương Mẫu kim sách." Đây cũng là tuổi thọ kiếp trước của nàng, một vạn năm ngàn năm mới tu đến Thiên Tiên, có thể thấy được sự khác biệt về căn cước.
"Một vạn năm ngàn năm mới..." Mắt Kim bào suýt rớt xuống bàn, căn cước này, hắn không đọ nổi.
Thạch Ki cười khẽ, nghiêng bầu rượu uống một hớp.
"Đại La Kim Tiên nhất trọng thiên!" Kim bào kêu lên the thé.
Thạch Ki giơ bầu rượu, cười hỏi: "Có muốn một chưởng chụp chết bần đạo không?"
Kim bào hậm hực, vội lắc đầu, "Không dám!"
"Là không dám hay không muốn? Thật ra đạo hữu có thể thử xem! Hay là uống thêm chút rượu cho thêm can đảm?" Thạch Ki khích lệ.
Kim bào lắc đầu như trống bỏi, mồ hôi nhễ nhại! Thầm nghĩ: Đạo gia đâu có ngốc! Lòng dạ hiểm độc, to gan, chắc chắn là ngứa tay rồi!
"Cơ hội cho ngươi rồi đấy nhé?" Thạch Ki không buông tha.
Kim bào ý chí kiên định, Đạo gia nhất định không mắc mưu!
"Tuế nguyệt đã giết chết Kim bào đạo hữu năm nào rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận