Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 271 : Đại nhân vật

Giúp một người, đồng thời đắc tội một người khác, theo lý thuyết Thiên Hậu cùng hắn đồng nguyên mà ra, cùng là mặt trời chi linh thì càng thân cận hơn, nhưng so với Thiên Hậu, vị kia tự bế ở trăng sáng cung, trăm ngàn năm im lặng Đế Hậu càng làm người ta kiêng kỵ, ngay cả đại ca cũng phải sợ!
Đại ca?
Đông Hoàng liếc nhìn đại ca mình, người đang làm như không thấy, tai như điếc. Hắn rốt cuộc hiểu rõ sự sáng suốt khi đại ca nói hắn không tiện nhúng tay vào chuyện này.
"Thúc thúc, ngươi mau lên!"
Tháng Mười Hai thấy Đông Hoàng chậm chạp không nhúc nhích, tiểu gia hỏa liền nhảy đến bên cạnh Đông Hoàng, túm lấy ống tay áo của Đông Hoàng lôi ra bên ngoài.
"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, con chậm một chút... Đừng ngã..."
Đông Hoàng không dám dùng sức, thuận theo Tháng Mười Hai vừa bước ra ngoài, vừa hướng yêu sư Côn Bằng nháy mắt ra dấu liên tục, nhưng lão Côn Bằng lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một bộ thái độ ta không trông thấy, ta không nhìn thấy, giả câm vờ điếc.
Ngay thời khắc Đông Hoàng bệ hạ không biết làm sao thì trong lòng hắn vang lên một giọng nói ôn nhuận, thuần hậu:
"Ngươi mang Nguyệt nhi ra ngoài đi dạo cũng tốt!"
"Ra ngoài đi dạo?"
Trong mắt Đông Hoàng lóe lên một tia kinh ngạc, hắn đã hiểu ý của đại ca. Đông Hoàng không khỏi bội phục, đại ca không hổ là nam nhân có thể đối phó được hai người phụ nữ khó chơi.
Đông Hoàng trút được gánh nặng, tâm tình của hắn cực kỳ tốt. Hắn ngồi xuống, hai tay nâng lên một chút liền nhấc tiểu chất nữ mao nhung nhung của mình lên đầu vai.
Tháng Mười Hai kinh hô một tiếng liền được người mang bay lên cao.
Đông Hoàng cười lớn đầy phóng khoáng: "Thúc thúc mang Nguyệt nhi đi tìm cô cô của con!"
"Thật sao ạ?"
"Thật."
"Thật sao ạ?"
"Thật..."
Một hỏi một đáp, thanh âm dần nhỏ, thân ảnh dần xa, trong đôi mắt chim ưng của lão Côn Bằng lóe lên một đạo tinh quang.
Hắn chần chờ một chút, hỏi: "Có cần lão thần đi diệt trừ nàng không?"
Một hồi lâu im lặng.
"Không cần!"
Hai chữ mang theo ý trời.
Lão Côn Bằng khẽ gật đầu, nheo mắt lại. Tâm tư của các đại nhân vật luôn sâu xa khó lường, ngay cả giữa bọn họ cũng rất khó đoán được ý nghĩ của nhau.
...
Cửu Thiên đại loạn, mỗi thời mỗi khắc đều đổ m·á·u, nhưng Thiên Đế không hề gấp gáp, Đông Hoàng cũng không bận tâm. Thiên Hậu thì p·h·ẫ·n n·ộ, nhưng nàng p·h·ẫ·n n·ộ cũng chỉ là đả thương đến ngón tay mình. Đế Hậu thờ ơ lạnh nhạt, không ai biết nàng đang suy nghĩ gì. Yêu sư Côn Bằng cúi tầm mắt xuống, sự hỗn loạn của Thiên Đình cũng không lọt vào mắt hắn.
Nói cho cùng, Thiên Đình là Thiên Đình của bọn hắn, những người to lớn này. Có bọn hắn thì Thiên Đình mới là Thiên Đình. Về phần những người khác, cũng không trọng yếu như bọn hắn tưởng tượng.
Sống hay c·h·ế·t đều xem ý trời, hôm nay ý trời là "Bỏ"!
Côn Bằng có chút hiểu ra, Thiên Đế so với hắn càng hiểu rõ đạo lấy bỏ, mà lại càng t·h·i·ế·t h·u·y·ế·t, hắn thật sự là một đế vương trời sinh.
Đến nay đã ba ngàn năm kể từ đại chiến Vu Yêu lần thứ hai.
Ba ngàn năm, Yêu tộc không chỉ khôi phục nguyên khí từ trọng thương sau đại chiến, mà còn cố gắng tiến thêm một bước, trở nên cường thịnh hơn. Hoa tươi trên gấm, l·i·ệ·t h·ỏ·a phun dầu, vốn không phải là điều xấu, nhưng thịnh cực tất suy. Nếu lúc này đại chiến với Vu tộc, tất nhiên không cần cân nhắc nhiều về khí vận. Nhưng nếu không muốn p·h·át động đại chiến, số người kia lại quá nhiều, khí vận của Thiên Đình sẽ chuyển từ thịnh sang suy.
Ba trăm năm trước, Hậu Thổ luân hồi, Vu tộc được bổ sung đại khí vận, nhưng Thiên Đình thì không. Cứ kéo dài tình huống như thế, khí vận của Thiên Đình sẽ kém Vu tộc một bậc, bọn hắn không chịu nổi.
Thiên Đế và Đế Tôn vì cân nhắc riêng nên đều không có ý định p·h·át động đại chiến vào lúc này. Vừa vặn Thạch Cơ nhảy ra ngoài, hai vị đại đế không hẹn mà cùng thông qua tranh đoạt Thạch Cơ để truyền đạt ý của mình một cách mờ mịt. Bọn hắn không có ý p·h·át động đại chiến, tranh đấu chỉ giới hạn giữa hai người bọn họ. Về phần một chỉ của Thiên Hậu và một tiễn của Hậu Nghệ, bất quá chỉ là ăn miếng trả miếng, tính toán đến điểm dừng.
Cầm Sư, Đế Tôn sẽ không buông tay.
Thạch Cơ, Thiên Đế nhất định phải có.
Đây không chỉ vì bản thân Thạch Cơ có nhiều vấn đề quan trọng, mà còn vì Thạch Cơ đã trở thành chiến lợi phẩm trong cuộc tranh đấu của hai vị đại đế, biểu tượng của vinh n·h·ụ·c và thắng bại.
Thạch Cơ, người đã biến thành chiến lợi phẩm, vẫn làm những việc mà Thiên Đế bệ hạ muốn làm nhưng không thể làm: tinh giản yêu binh, hấp thụ khí vận. Thiên Đế bệ hạ tin tưởng rằng những người có thể sống sót đều x·ứ·n·g đ·á·n·g được Thiên Đình phân chia khí vận, kẻ c·h·ế·t tự nhiên là p·h·ế v·ậ·t, dù sống cũng lãng phí khí vận.
Thạch Cơ không hiểu tâm tư của các đại nhân vật, cũng không rõ ràng việc nàng thăng cấp thành linh vật. Nàng lại càng không biết rằng nàng đang giúp Thiên Đế làm việc, dù biết nàng cũng không quan tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận