Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 109 : Bắn kiếm giết người

Trên gương mặt thư sinh của Minh Ngọc đạo nhân hiện lên một tầng khói mù, đạo nhân khoát tay, một thanh bạch ngọc như ý bắn ra, mang theo ánh sáng trắng thuần khiết và hơi thở sắc bén, phá tan tất cả. Bạch ngọc như ý rời tay bay ra, đánh thẳng về phía Tiểu Thanh Loan.
"Ầm!"
Như ý và long trảo giao nhau trong hư không, một vùng ánh ngọc trắng xóa và một vùng thủy quang xanh biếc hòa tan vào nhau, bạch ngọc như ý quay trở về tay Minh Ngọc đạo nhân, còn long trảo thì biến mất trong hư không, tựa như chưa từng xuất hiện.
"Đạo hữu Long Tộc? Thủ đoạn thật cao!" Minh Ngọc đạo nhân nhìn Hoàng Long Đạo Nhân, thản nhiên nói.
Hoàng Long Đạo Nhân lạnh lùng đáp: "Nhỏ bé, ngươi không làm gì được nó đâu."
"Ha ha, ta không làm gì được?" Minh Ngọc đạo nhân khẽ cười một tiếng, "Bần đạo ngược lại muốn xem xem, làm sao mà không làm gì được?"
"Keng!"
Ngọc Đỉnh đạo nhân rút thanh trường kiếm sau lưng ra, kiếm vừa đến tay, mắt đạo nhân liền lộ ra hàn quang, một thân phong thái sắc bén không thể cản, sát phạt khí tức khiến người sợ hãi run rẩy.
Trường Ly đạo nhân hơi híp mắt, thần sắc thay đổi mấy lần, vung phất trần, cười lớn: "Ha ha ha ha, bần đạo thật không ngờ Hoàng Long đạo huynh lại là người bao che khuyết điểm như vậy. Đạo hữu chí tình chí nghĩa, quả là người trong thiên hạ, bần đạo bội phục, bội phục."
Đạo nhân quay sang Minh Ngọc, có chút trách móc: "Minh Ngọc đạo huynh, ngươi cũng thật là, sao có thể chấp nhặt với những...vật nhỏ này, vì thế mà làm mất mặt các vị đạo hữu thì thật không nên."
Ngọc Đỉnh đạo nhân từ đầu đến cuối không nói một lời, mãi đến khi Trường Ly đạo nhân nhìn về phía hắn, Ngọc Đỉnh mới lạnh mặt nói: "Là bần đạo qua loa, đạo bất đồng bất tương vi mưu, hai vị đạo hữu mời đi cho."
"Đạo hữu có ý gì?" Mặt Đỏ đạo nhân biến sắc, trầm giọng hỏi.
"Chính là ý ngươi vừa nghe đấy."
Ngọc Đỉnh lạnh lùng nói, lần trước đồng ý đi thuyền vốn là còn mang theo một phần may mắn, hơn nữa còn có mấy phần ý tứ mạo hiểm ở bên trong, tất nhiên không biết căn cơ của mình khó tránh khỏi sẽ bị người mưu hại, trong đó được mất lợi hại hắn đã tính toán tỉ mỉ qua.
Thật sự là, mỗi thời mỗi khác.
Lần này lại vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà tranh chấp, ngược lại làm hắn thấy rõ ràng, trong này không có bất kỳ may mắn nào. Còn chưa lên thuyền đã xem bọn họ như cá nằm trên thớt, nếu như lên thuyền của bọn hắn, muốn bình an cùng nhau trải qua ba mươi năm, căn bản là không có khả năng, hắn không thể đẩy mọi người vào hiểm cảnh.
"Ha ha, đạo hữu đây là đang đùa bỡn hai người chúng ta sao!" Minh Ngọc áo trắng khẽ cười.
"Đạo hữu, trở mặt, đây là ngươi không đúng rồi." Trường Ly đạo nhân phất nhẹ phất trần trong tay, tràn ra điểm điểm tinh quang trắng bạc.
Hoàng Long Đạo Nhân nắm chặt quả đấm, không cam lòng nói: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn ép buộc chúng ta hay sao?"
"Ha ha ha ha! Đạo hữu muốn nghĩ như vậy, cũng không có gì không thể?"
Trường Ly đạo nhân cười tủm tỉm nói, kỳ thật hắn cũng không muốn náo thành như vậy, quá khó coi không nói, còn dễ dàng sinh ra những chi tiết ngoài ý muốn. Nhưng vạn sự trên đời khó mà được như ý, luôn sẽ phát sinh những biến số không ai mong muốn như vậy, đối với biến số, tự nhiên phải chuyển nó thành số dương.
"Coong!"
Âm thanh kiếm reo vừa vang lên, trường kiếm đã ở ngay trước mắt, kiếm của Ngọc Đỉnh đạo nhân nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi, Trường Ly đạo nhân phất trần bay lên, mũi chân vạch cát bay ngược, một vệt cát thẳng tắp từ sâu đến cạn rồi biến mất. Đạo nhân cách mặt đất lăng không, phất trần chuyển động, điểm điểm ngân tinh hóa thành một đoàn tinh vân lưu chuyển.
Một đạo cực quang sáng bạc chói mắt cực độ, cực quang chớp mắt xuyên qua vào giữa trung tâm tinh vân, những tiếng nổ đùng đoàng liên tục vang lên bên tai, điểm điểm ngân tinh tan rã, tinh vân ngưng trệ ảm đạm. Một tiếng nổ lớn, trường kiếm xé tan tinh vân, sợi phất trần rối bời bay lên, Trường Ly đạo nhân nhanh chóng bay ngược, trường kiếm như bóng theo sát.
Trong lúc Ngọc Đỉnh đạo nhân vung kiếm, long trảo của Hoàng Long Đạo Nhân nhanh hơn cả suy nghĩ của hắn, chộp về phía Minh Ngọc đạo nhân. Bắn kiếm giết người, đây là sự ăn ý giữa hắn và Ngọc Đỉnh, Hoàng Long ra tay nhanh, Minh Ngọc đạo nhân cũng có ý thức tiên hạ thủ vi cường.
Bạch ngọc như ý và long trảo của Hoàng Long đồng thời đánh úp về phía đối phương, một mảnh ánh ngọc thuần trắng, còn trắng hơn cả cát trắng trên mặt đất, một mảnh thủy quang xanh biếc còn lam hơn cả sóng biển. Ánh ngọc và thủy quang gặp nhau không hề bạo liệt như dự đoán, mà là vô thanh vô tức hòa tan vào nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận