Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 450 : Tử Chi sườn núi

Bích Du Cung.
Ba vị Thánh Nhân an tọa.
Lão Tử nói: "Thấy hai vị sư đệ môn hạ nhân tài đông đúc, vi huynh an tâm hơn nhiều."
Nguyên Thủy Thiên Tôn lại cười khổ nói: "Sư đệ trở về cẩn thận hỏi thăm một lượt đám môn hạ đệ tử, vẫn chưa tìm được người nào thiên phú dị bẩm, thực sự hổ thẹn."
"Không biết môn hạ của Thông Thiên sư đệ thế nào?"
Hai vị Thánh Nhân nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ nói: "Hai vị sư huynh cũng thấy, sư đệ môn hạ đệ tử đông đảo, phân tán khắp nơi, bây giờ mới tụ tập đến, còn chưa kịp hỏi han gì."
Lão Tử mày trắng hơi nhíu lại, nói: "Vi huynh môn hạ chỉ có một người duy nhất, trẻ sơ sinh thuần khiết, lại không có thiên phú sáng lập ra đạo văn."
Lão Tử lại nói: "Trong Tam giáo, vi huynh gây dựng ít nhất ở cả Xiển và Tiệt, gánh nặng giáo hóa chúng sinh vẫn phải đặt lên vai hai vị sư đệ."
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: "Sư huynh giáo hóa trước, lập giáo sau, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Ta cùng Tam sư đệ thì lập giáo trước, giáo hóa sau. So với việc Chuẩn Đề phương tây phát đại hoành nguyện cũng chỉ khác nhau năm mươi bước so với trăm bước, trước khổ người nhàn, sau khổ người khổ, bần đạo kém sư huynh xa rồi."
Thông Thiên giáo chủ cũng gật đầu nói: "Sư huynh nhìn xa trông rộng, bần đạo không theo kịp."
Lão Tử đi trước một bước cả trăm năm, đi khắp nhân tộc, truyền đạo giải hoặc, trăm năm vất vả, đã sớm gieo xuống đạo chủng, chờ ngày nở hoa kết trái, mọi việc đều thuận lợi thành chương. Lão Tử thành thánh, không cần phải đi giáo hóa nữa, còn lại bốn thánh mặc kệ là lập giáo để tỏ rõ thiên Đạo Xiển giáo, hay là vì chúng sinh mà đưa ra một chút hy vọng sống cho Tiệt giáo với hữu giáo vô loại, hoặc là Tây Phương Giáo lấy việc mở mang phương tây làm nhiệm vụ của mình, đều có gánh nặng, thiên Đạo công đức không dễ gì mà lấy được.
Bốn vị thánh nhân đều mang trên mình một thân nợ.
Chỉ có Nữ Oa Nương Nương và Lão Tử là không nợ nần gì, một người trực tiếp dọn đi hỗn độn, một người ở lại Bát Cảnh Cung an tĩnh tu thân.
Nếu nói có trách nhiệm, thì Nữ Oa sau lưng còn có cái đuôi nhỏ là yêu tộc.
Lão Tử ngẫu nhiên mở mắt nhìn nhân tộc một chút.
Còn lại bốn thánh nợ càng kéo càng nặng, càng khó trả hết.
Thật không dễ dàng gì.
"Mỗi người có một cách nói riêng, vi huynh tâm đã già, thích tĩnh không thích động, thích nhóm lửa luyện đan, thanh tịnh vô vi. Nguyên Thủy sư đệ tâm cao, Thông Thiên sư đệ tâm lớn, đều có thể làm được, sao lại ao ước vi huynh cái dáng vẻ già nua nặng nề này?" Lão Tử nhìn hai vị sư đệ bằng đôi mắt già đục, trong mắt mang theo ý cười.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười nói: "Sư huynh như vậy gọi là đa mưu túc trí, không phải vì già."
Thông Thiên giáo chủ gật đầu nói: "Sư huynh có chút không tử tế."
Cũng không biết hắn đang nói đại sư huynh không tử tế hay là Nhị sư huynh không tử tế, có lẽ là cả hai sư huynh đều không tử tế.
Lão Tử cười chỉ Nguyên Thủy, Nguyên Thủy cười chỉ Thông Thiên, Lão Tử và Nguyên Thủy cùng chỉ về phía Thông Thiên.
Ba huynh đệ đều bật cười.
Phảng phất như lại trở về những năm tháng tu đạo trên Côn Lôn Sơn.
...
Lão Tử nói: "Đệ tử Tam giáo tề tụ không dễ, nên định danh phận vẫn là phải định ra, danh không chính, ngôn không thuận, trên dưới tôn ti không thể loạn."
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: "Sư huynh nói rất đúng."
Thông Thiên giáo chủ cũng nhẹ gật đầu.
Lão Tử chắp tay nói: "Bần đạo thay mặt lão sư chấp chưởng huyền môn, hôm nay bần đạo cần gặp mặt các đệ tử nội môn của Tam giáo Xiển Tiệt. Căn tính không đủ, đạo đức không tu, bần đạo không nhận."
Nguyên Thủy, Thông Thiên chắp tay nói: "Nên như vậy."
Lão Tử nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: "Nhiên Đăng đạo nhân nhập Xiển giáo, bần đạo lại không hay biết."
Lời này mang ý chất vấn không cần nói cũng rõ.
Nguyên Thủy Thiên Tôn da mặt ửng đỏ nói: "Chưa từng cáo tri sư huynh, là Nguyên Thủy sơ suất."
Lão Tử khẽ nâng mí mắt nói: "Vốn dĩ việc ngươi thu đệ tử bần đạo không nên hỏi đến, nhưng Phó giáo chủ Xiển giáo... bần đạo là trưởng huyền môn lại không thể không hỏi."
Nguyên Thủy Thiên Tôn vội nói: "Sư huynh nên hỏi, là Nguyên Thủy suy nghĩ chưa thấu đáo."
Lão Tử nói: "Nhiên Đăng đạo nhân, tâm tính ra sao? Phẩm tính thế nào? Đạo đức như thế nào?"
Liên tiếp ba câu hỏi, Bích Du Cung trang nghiêm uy nghi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghiêm mặt nói: "Đều là thượng đẳng."
"Hừ?" Lão Tử hừ cười một tiếng, "Sư đệ à, lời nói không nên nói quá đầy, lâu ngày mới biết được lòng người."
Nguyên Thủy Thiên Tôn không nói gì.
Lão Tử nhìn hắn một cái nói: "Ngươi là nhất giáo chi chủ, ngươi đã nhận định sự việc, bần đạo cũng không tiện nói thêm gì."
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: "Đa tạ sư huynh thông cảm, sư huynh giáo huấn, Nguyên Thủy nhất định khắc ghi trong lòng."
"Rồi từ từ xem tiếp."
Lão Tử quay đầu nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhẹ nhàng thở ra.
"Ngươi có lời gì muốn nói với bần đạo không?"
Lão Tử bình tĩnh nhìn Thông Thiên.
Thông Thiên giáo chủ lắc đầu.
Thẳng thắn thì khoan hồng không phải là tác phong của hắn, chết cũng không nhận sai mới là tính cách của hắn.
Lão Tử khẽ hừ một tiếng, nói: "Ngươi ngược lại là giỏi giấu giếm, Thạch Cơ ngươi định xử lý thế nào?"
Thông Thiên giáo chủ cười nói: "Hôm nay trước đó ta còn đau đầu, hôm nay Nhị sư huynh lại dạy cho ta một biện pháp."
Nguyên Thủy Thiên Tôn trong lòng như có đao, cắm đao huynh đệ nhà mình không chút nào thấy xấu hổ.
Lão Tử lại nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn một chút, ý là ngươi tự gây ra thì tự chịu đi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn không dám giận cũng không dám nói, trừng mắt nhìn Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên lại không đau không ngứa, coi như không thấy.
Lão Tử nói: "Ngươi biết về Thạch Cơ bao nhiêu?"
Thông Thiên nói: "Nên biết đều đã biết."
Lão Tử nhàn nhạt nhìn hắn một cái nói: "Tự tin vậy sao?"
Thông Thiên giáo chủ nói: "Nàng cùng ta có duyên, rất nhiều chuyện cũng không giấu ta, lời nói đều hợp ý ta, lại từng ngồi nghe đạo ba trăm năm dưới trướng ta... Về phần những chuyện khác, ta cũng không muốn truy đến cùng."
Lão Tử nói: "Điểm này ngươi mạnh hơn Nhị sư huynh ngươi, biết trước khi nó làm, rồi mới nhìn đạo, lại chưa từng tùy tiện hứa hẹn với người."
Nguyên Thủy lại trúng đao.
"Được thôi, chúng ta ra ngoài, ngươi phái người gọi nàng đến."
Lão Tử đứng dậy, Nguyên Thủy Thông Thiên theo sau đứng dậy, đúng là một sự việc vừa mừng vừa lo.
Thông Thiên giáo chủ lên tiếng nói: "Đồng Nhi."
Một tiểu bàn đôn chạy vào: "Lão gia, có việc gì?"
"Ngươi đi gọi Thạch Cơ tới."
"Thạch Cơ?" Tiểu bàn đôn rõ ràng có chút ngơ ngác.
Thông Thiên giáo chủ nói: "Chính là người mỗi lần đến hàn huyên với ngươi đấy."
"À... Cái kia Thạch Cơ à!"
Phản ứng của Thủy Hỏa Đồng Tử khiến Lão Tử Nguyên Thủy dở khóc dở cười.
Quả nhiên cái dạng gì lão gia thì có cái dạng đó đồng tử.
"Lão gia, ta đi gọi nàng!"
Tiểu bàn đôn bạch bạch bạch chạy ra ngoài.
"Đi thôi."
Lão Tử đi trước, Nguyên Thủy Thông Thiên đi theo ra khỏi Bích Du Cung.
Tam giáo Thánh Nhân vừa xuất hiện.
Chúng tiên chúng thần lớp lớp hướng ngoại hành lễ.
Lúc này chúng thần lại không phải thần linh do Thiên Đình sắc phong, mà là tự nhiên thần linh, như Sơn Thần, Thủy Thần, Hoa Thần, Cỏ Đầu Thần... Các loại tinh linh.
Hồng Hoang nhiều núi nhiều sông, cỏ cây cổ lão, sản sinh ra rất nhiều tự nhiên tinh linh.
Những tinh linh này phần lớn phụ thuộc vào các đạo tràng, các đỉnh núi, thành người trông nhà hộ viện.
Thật không ít những thần linh trời sinh có thao túng lực lượng pháp tắc tự nhiên.
Đương nhiên còn có một số Cổ Thần, như Đầm Lầy Lôi Thần, như Hoàng Cân Lực Sĩ, như Tây Côn Lôn Côn Ngô Sơn Thần, như đã tiêu tán Bất Chu Sơn Thần, như Lấp Hải Nhãn Thủy Thần.
Chúng tiên chúng thần cùng nhau nhìn về phía sườn núi Tử Chi.
Thạch Cơ đi theo Thủy Hỏa Đồng Tử đến sườn núi Tử Chi liền phá lệ lóa mắt.
Thạch Cơ đi đến sườn núi Tử Chi.
Tam giáo thánh nhân cũng nhìn nàng.
Còn có Nhiên Đăng đạo nhân đứng sau lưng Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nhiên Đăng đạo nhân cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Thạch Cơ bước nhanh về phía trước nói: "Thạch Cơ gặp qua ba vị giáo chủ."
Lão Tử, Nguyên Thủy đều nhẹ gật đầu, theo lý thuyết, với thân phận nhạc công của Thạch Cơ, bọn họ cần hoàn lễ, nhưng hôm nay bọn họ là ba giáo giáo chủ, mà Thạch Cơ là môn nhân Tiệt giáo.
Thông Thiên giáo chủ hỏi: "Ngươi có bằng lòng gia nhập Tiệt giáo của ta không?"
"Nguyện ý."
"Nếu bần đạo muốn đạo hữu bái ta làm thầy thì sao?"
Thông Thiên giáo chủ đột nhiên hỏi ra một vấn đề như vậy, Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn đều liếc nhìn hắn một cái, rất bất đắc dĩ với cái tên sư đệ nghĩ gì làm đó này.
Thạch Cơ không nói gì, liền quỳ xuống bái.
Thông Thiên giáo chủ vội đưa tay ngăn cản.
Thạch Cơ không thể quỳ xuống.
"Ngươi không cần suy nghĩ sao?" Thông Thiên giáo chủ nhíu mày.
Thạch Cơ nói: "Đã sớm nghĩ tới, cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, ta ở dưới vách Tử Chi nghe đạo ba trăm năm, được giáo chủ chân truyền, ngày xưa có chuyện nhờ, giáo chủ đều đáp ứng, nếu ta Thạch Cơ có một sư, hẳn là giáo chủ!"
Thông Thiên động dung.
Nguyên Thủy động dung.
Lão Tử động dung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận