Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 251 : Thần du thiên ngoại

Trên trời có Bạch Ngọc Kinh, mười hai lầu, năm thành, tiên nhân phủ ta trên đỉnh, búi tóc học trường sinh.
Nếu như trên trời có Bạch Ngọc Kinh, vậy thì là cảnh tượng Thạch Cơ nhìn thấy!
Đạo huy tiên quang bao quanh, tiên khí đạo vận tràn ngập, cột Bạch Ngọc Lâu trắng muốt không tì vết ẩn hiện xuyên thẳng khung vũ, trên khung vũ chí cao kia, có đại đạo luân âm, có tiên nhân thụ đạo, có thần dược trường sinh, có cánh cửa bất tử.
Bạch ngọc làm thềm, đại đạo thông thiên.
Một con đường bạch ngọc làm thềm thông thiên đại đạo được lát thành dưới chân Thạch Cơ.
Thạch Cơ đứng tại chỗ không nhúc nhích, đếm thầm những bậc thềm ngọc, nàng đếm đến một vạn năm ngàn bậc thì không đếm nữa, một là nàng biết không có điểm cuối, hai là vô nghĩa.
Nàng hờ hững liếc nhìn Bạch Ngọc Kinh cuối đại đạo, bước một bước về phía trước, điểm dừng chân của nàng ở bên trái đạo, trong bụi bặm. Một bước, đại đạo sụp đổ, một bước, Ngọc Kinh sụp đổ, một bước, tiên nhân bỏ mình.
Nàng một bước bước vào tả đạo, liền vô duyên với đại đạo.
Đại đạo tiên đồ không còn, dưới chân chỉ có minh cát, cát sông Hằng, từng hạt từng hạt sáng long lanh, như từng viên từng viên kim cương, mỗi một mặt đều lóng lánh quang huy mê người, vô cùng vô tận minh cát trải dài dưới chân nàng, bày khắp toàn bộ thế giới. Tận cùng thế giới, có một tòa Thông Thiên tháp chiếu rọi cả đại thiên, tháp cực cao, nàng không nhìn thấy đỉnh, lại có thể ngẫu nhiên bắt được một sợi tiên quang thần thánh tiết lộ ra từ đỉnh tháp. Nàng phảng phất thấy được vĩnh hằng, thấy được bất hủ!
Thạch Cơ cúi đầu nhìn một viên minh cát dưới chân, đạo lý xen lẫn, đạo lý huyền diệu, khiến người trầm mê.
Thạch Cơ lại nhìn thoáng qua Thông Thiên tháp phảng phất như kỳ tích ở tận cùng thế giới, nàng quay người cất bước.
"Tích cát thành tháp?"
Thanh âm thanh lãnh của Thạch Cơ rất bình tĩnh.
"Ta làm không được."
Nàng rời khỏi Thông Thiên tháp phóng ra một bước, nàng không thấy được, ngay khi nàng xoay người, Thông Thiên chi tháp tan thành cát bụi, cát sông Hằng đều vỡ vụn.
Không biết là nàng bỏ tháp, hay là tháp bỏ nàng.
Dưới chân nàng cỏ cây tươi tốt, trước mắt nàng vạn mộc thành rừng, rừng tầng tầng lớp lớp lan tràn, một gốc so một gốc tráng kiện, một gốc so một gốc cao lớn, tại nơi xa xôi vô tận, có một gốc cây thông thiên tuyên cổ trường tồn.
"Kiến Mộc?"
Thạch Cơ lẳng lặng nhìn thần thụ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết kia, nhu hòa màu xanh tiên quang tiên hà bao quanh, đạo văn trường sinh dày đặc, phảng phất mỗi một phiến lá cây đều là một cái trường sinh giới, tuyên cổ trường tồn, tuyên cổ trường thanh, phảng phất cho dù là Tiểu Thảo dưới chân nàng, chỉ cần đi theo nó sinh trưởng, trưởng thành tiếp, cũng sẽ có một ngày tuyên cổ trường tồn, tuyên cổ trường thanh.
"Thật sao?"
"Trường sinh không phải điều ta muốn!"
Thạch Cơ băng lãnh vô tình quay người sang bên phải, bên trái nàng, Kiến Mộc chết đi, cỏ cây khô héo, nàng không hề liếc nhìn.
...
Từng con đường đại đạo tạo ra dưới chân nàng, lại tan biến dưới chân nàng, ba ngàn đại đạo, nàng cũng dừng chân qua, đại đạo của gió, đại đạo của cái chết.
Nhưng cũng chỉ dừng chân trong chốc lát, nàng rất tỉnh táo, tuyệt đối tỉnh táo, bởi vì nàng là Nguyên Thần, hóa thân của lý trí, nàng vô cùng rõ ràng con đường của chính mình, thậm chí so với Thạch Cơ bản tôn còn rõ ràng hơn, cho dù vẻ đẹp dần muốn mê hoặc người, nàng vẫn như cũ không hề lay động.
"Đương..."
Chỉ một tiếng, liền câu mất hồn nàng.
Cuối thiên địa, treo một cái chuông lớn, tiên quang trùng điệp bao quanh, mơ hồ có thể thấy được minh văn đại đạo, một tiếng chuông vang, không một tiếng động.
Mãi đến khi dư âm tan hết, âm thanh còn lại mới xuất hiện.
"Trá..."
Âm thanh ban đầu của thiên địa.
"Hồng..."
Luân âm của đại đạo.
"Trời chi đạo..."
Thanh âm mờ mịt của thiên đạo.
"Địa chi đạo..."
Thanh âm nặng nề của địa đạo.
"Tiên chi đạo..."
Thanh âm thanh tịnh của tiên đạo.
"Ma chi đạo..."
Thanh âm bá đạo của ma đạo.
"Quỷ chi đạo..."
Thanh âm âm trầm của quỷ đạo.
Nhân đạo, chúng sinh phàm âm hỗn tạp:
"Đinh đinh ~ thùng thùng ~ tích tích ~ ba ba ~ phốc phốc ~ xuy xuy ~ ken két ~ xoạt xoạt..."
"Chít chít ~ thì thầm ~ hừ hừ ~ hô hô ~ ô ô ~ ha ha ~ y y ~ nha nha..."
"Kêu ~ rống ~ ngao ~ dát ~ tê..."
"Ông ~ oanh ~ long ~ lạc ~ kít..."
...
Thạch Cơ cẩn thận lắng nghe, đây là âm đạo, đại đạo của âm, nghe khắp chư âm, lại không nghe thấy tiếng đàn, Thạch Cơ nhíu mày, có lẽ tiếng đàn quá nhỏ, bị chư âm đè lại, có lẽ cầm đạo quá nhỏ, chưa từng được đặt vào âm đạo, có lẽ được đặt vào, lại chưa từng hiển hóa trong âm đạo.
Dù là cái nào, nàng đều bất mãn!
Nàng đứng rất lâu, lại nghe rất lâu, dứt khoát quay người.
"Bành!"
Thế giới âm đạo ở sau lưng nàng sụp đổ.
Ba ngàn đại đạo diệt hết, nàng đứng giữa mênh mông thiên địa, trước không thấy người xưa, sau không thấy ai đến, niệm trời đất rộng lớn...
Kỳ thật nàng cũng không có dư thừa cảm xúc, nàng chỉ là nhấc chân bước một bước về phía trước, một bước, mênh mông diệt hết, phồn hoa tan mất, thế giới hiện ra bản chất, nhỏ đến một hạt cát, một hạt bụi, một bông hoa, một cái cây, lớn đến quỳnh lâu ngọc vũ, thông thiên tháp cao, đều là pháp tắc diễn hóa.
Nếu nói đây là một vũ trụ pháp tắc mênh mông vô ngần, như Ngân Hà xán lạn, nàng liền đứng ở biên giới vũ trụ, như một viên cát bụi, một bụi cỏ nhỏ, một thanh âm yếu ớt, mà đại đạo từng trải dài dưới chân nàng thì cách nàng ức vạn năm ánh sáng, nàng bây giờ chỉ có thể ngưỡng vọng, không với tới nổi.
Cho dù nàng nhìn nhiều cũng sẽ rơi lệ, quá chói mắt!
Có lẽ thứ trải ra dưới chân nàng trước giờ không phải là đại đạo chi đồ, giống như pháp tắc không quan trọng bên cạnh nàng, chúng cũng rất thần thánh loá mắt, nhưng chỉ cần nàng khẽ vươn tay, liền có thể kéo đứt, chúng rất nhỏ yếu, chính là nàng không kéo, chúng cũng rất dễ dàng tiêu vong, trong nháy mắt, liền có vô số pháp tắc không quan trọng phá diệt, lại có vô số tân pháp tắc tạo ra.
Cho dù là pháp tắc, cũng không cách nào tránh khỏi, Thành, Trụ, Hoại, Không.
Nhìn nhiều sẽ rơi lệ là ba ngàn đạo pháp tắc lớn, cũng chính là đạo tắc, từ ba ngàn đạo tắc diễn sinh ra vô số pháp tắc, có lớn có nhỏ, có chủ có thứ, những pháp tắc này lại sinh ra pháp tắc, mãi đến khi không quan trọng bên cạnh nàng, đây cũng là thiên ngoại mà người bình thường cả đời không thể chạm đến.
Người tu đạo có tư cách thần du thiên ngoại, đã được tính là thiên ngoại khách.
Mà Thạch Cơ vẫn đứng ở bên ngoài thiên ngoại, còn chưa đặt chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận