Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 596 : Cô không cao hứng!

Đây là lần đầu tiên Thạch Ki gặp mặt Trụ Vương.
Trụ Vương rất kinh ngạc, bởi vì hình tượng Thạch Ki khác xa so với những gì hắn tưởng tượng, tuổi còn rất trẻ, lại vô cùng bình phàm.
Trẻ hơn hắn, bình thường hơn so với một người bình thường, nhìn thế nào cũng không giống một lão quái vật đã sống vô số năm tháng.
"Cô... Đế Tân."
Thạch Ki khẽ gật đầu, nhìn về phía Đát Kỷ đang ôm hài tử.
Trụ Vương có chút bất mãn.
Đát Kỷ vội vàng khụy gối hành lễ.
"Không cần."
Tuy là nói với Đát Kỷ, ánh mắt lại không nhìn nàng, Thạch Ki cười với tiểu gia hỏa trắng trẻo mập mạp khẽ gật đầu, tiểu gia hỏa vui vẻ cười khanh khách, hướng Thạch Ki đưa tay, lộ ra hai cái răng sữa bé xíu cỡ hạt gạo trắng, nước miếng cũng theo đó chảy xuống.
Thạch Ki không ôm tiểu gia hỏa, mà là đưa tay kéo lấy bàn tay mập mạp của nó, tiểu gia hỏa liền nắm lấy một ngón tay của Thạch Ki, chăm chú giữ chặt, cười vô cùng vui vẻ.
Không chỉ Trụ Vương, mà ngay cả Đát Kỷ cũng có chút ghen tị, con trai của nàng đối với nàng chưa từng có biểu cảm ôn hòa như vậy, chứ đừng nói chi đến cha của nó.
"Từ hôm nay trở đi ngươi chính là đệ tử ký danh của bần đạo."
Tiểu gia hỏa lại cười.
Thạch Ki trêu đùa tiểu gia hỏa một chút, rồi thôi.
Chuẩn bị tiễn khách.
Sự bất mãn của Trụ Vương cuối cùng bộc phát.
"Chỉ vậy thôi?" Ba chữ mang theo nộ khí.
Thạch Ki khẽ gật đầu: "Chỉ vậy thôi."
"Ngài không cảm thấy như vậy quá trò đùa sao?"
Thạch Ki nói: "Bần đạo nói ra lời này thì cả phương thiên địa này đều đang nghe, bần đạo thu đồ, thiên địa chứng kiến, không hề có chút trò đùa nào. Huống hồ tiểu gia hỏa vui vẻ, ta cao hứng, chẳng phải rất tốt sao?"
"Nhưng cô không cao hứng, rất không cao hứng!"
Trụ Vương rất tức giận, hất văng áo lông chồn, Đát Kỷ sắc mặt trắng bệch, nhẹ nhàng kéo Trụ Vương, nhưng Trụ Vương không nhúc nhích.
Thạch Ki trầm mặc một lát, chỉ vào băng đá nói: "Ngồi đi, ngồi xuống nói chuyện."
Nàng dẫn đầu ngồi xuống.
Đát Kỷ lại có cảm giác sợ hãi tột độ.
Bởi vì sau khi Thạch Ki ngồi xuống thì không nói gì nữa.
Trụ Vương đi đến đối diện bàn cờ trên băng ghế đá cũng ngồi xuống, giữa hai người đặt ngang một thanh kim đao.
Ánh mắt Trụ Vương rơi vào kim đao.
Đát Kỷ tim treo lên cổ họng, nàng bước nhỏ bước nhỏ đến bên cạnh bàn cờ, nơm nớp lo sợ ngồi xuống.
Tiểu gia hỏa vốn hay ngủ, hôm nay tinh thần vô cùng tốt, lại lạ thường thích cười.
Thạch Ki cười với tiểu gia hỏa, cầm lên một quân cờ đen đặt ở góc bàn cờ.
"Ngài muốn cùng ta đánh cờ?"
"Không, là ta cho ngươi một cơ hội."
"Cơ hội gì?"
"Cơ hội để ngươi cao hứng."
"Ý ngài là..."
"Thắng ta, hết thảy theo lời ngươi nói mà xử lý."
"Bao gồm cả việc từ bỏ danh phận đệ tử ký danh?"
"Bao gồm cả việc từ bỏ danh phận đệ tử ký danh."
"Tốt! Mấy ván?"
"Tùy ngươi quyết định."
Trong mắt Trụ Vương lộ ra ý cười, về đạo đánh cờ, hắn từ nhỏ đã thiên phú kinh người, lại được danh sư chỉ điểm, trải qua hơn hai mươi năm nghiên tập đánh cờ, trong triều sớm đã không ai địch nổi.
Trong bàn cờ, hắn có tự tin chiến thắng bất kỳ ai, dù là đối diện ngồi là một cổ tiên nhân cao cao tại thượng nhìn xuống nhân gian.
Trụ Vương đưa tay cầm lấy thanh kim đao mà hắn sớm đã muốn có được, nói: "Ngài đi trước hay ta đi trước?"
Thạch Ki đã nhặt lên quân cờ đen, nàng nói: "Đao không phải của ta, đã ngươi bắt trước, ngươi đi trước."
Lời này nói rất không có đạo lý.
Trụ Vương cũng không khách khí, bởi vì hắn chưa từng biết lễ tân là vật gì.
Quân trắng bắt đầu, quân đen theo sát, một quân một quân, Trụ Vương nhanh như gió lốc, Thạch Ki thả quân như bay, đến tám mươi quân, quân đen trong tay Thạch Ki rơi xuống, một tiếng vang giòn, thần sắc Trụ Vương đại biến.
Trụ Vương nhìn chằm chằm vào bàn cờ rất lâu, trong mắt phong vân biến ảo, thần sắc kinh ngạc bất định!
Cuối cùng cắn răng một cái, "Lại đến!"
Hắn không hề ném quân nhận thua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận