Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 337 : Chân tướng phơi bày

Đồ Sơn nheo mắt, trên mặt mang theo nụ cười, hệt như một con lão hồ ly đa mưu túc trí, nụ cười hồ ly giảo hoạt nở trên mặt: "Đạo hữu có yêu cầu gì cứ việc nói, nếu có thể làm được, Đồ Sơn ta tuyệt không nói hai lời."
Lời nói thì hay, nhưng Thạch Ki chẳng mấy tin, khóe miệng nàng cong lên, cười nói: "Nếu ta muốn Yêu Thần lĩnh pháp chỉ của ta thì sao?"
Đồ Sơn đảo mắt nhìn Thạch Ki một cái, "Nương nương thật là lớn gan!"
"Tạm được!" Thạch Ki ngắm nghía từng ngón tay ngọc xanh biếc của mình, thản nhiên nói.
Thịt trên mặt Đồ Sơn giật giật, khóe miệng co quắp, trầm giọng nói: "Lão phu tuyệt không bán mình, càng sẽ không bán đứng Thiên Đình!"
Thạch Ki ngẩng đầu, mỉm cười, nói: "Yêu Thần suy nghĩ nhiều rồi, ta đối với Yêu Thần và Thiên Đình đều không có hứng thú, cũng không có ý đồ gì cả."
"Vậy ngươi vì sao muốn lão phu dẫn pháp chỉ, dẫn pháp chỉ của ngươi, chẳng phải là phải vì ngươi làm việc, chẳng lẽ lão phu hiểu sai rồi?" Đồ Sơn nói với giọng trào phúng, muốn hắn bán mạng cho nàng, thật có gan dám nghĩ, đúng là một kẻ cuồng dã không biết trời cao đất rộng.
Thạch Ki khẽ cười, mân mê ngón tay nói: "Yêu Thần nghĩ nhiều, nghĩ đơn giản thôi. Yêu Thần nói mình có thể vì Thanh Khâu mà chết, lại nói rõ không muốn Thanh Khâu một mạch lĩnh pháp chỉ của ta, đã như vậy, ta liền nghĩ để Yêu Thần thay Thanh Khâu hồ tộc lĩnh pháp chỉ của ta. Như vậy là thỏa mãn cả hai điều kiện, Yêu Thần cũng không cần chết, Thanh Khâu một mạch cũng không cần lĩnh pháp chỉ của ta, một đổi một, tính toán kỹ ra, hình như ta còn thiệt."
Đồ Sơn nhìn Thạch Ki hồi lâu không nói gì.
Cuối cùng hắn khô khốc phun ra hai chữ: "Không được."
"Không được?" Thân thể Thạch Ki hơi ngả ra sau, "Vậy thì ta hết cách rồi. Đạo hữu lưu lại một cái đuôi, đoạn dứt tiền căn, Thanh Khâu một mạch, ta vẫn lưu lại đủ ba ngày, ba ngày trôi qua, ta tự sẽ đến Thanh Khâu một chuyến, kết quả như thế nào, mọi người tự dựa vào thủ đoạn."
Thạch Ki phất tay áo muốn đứng lên.
"Đạo hữu khoan đã!" Đồ Sơn vội nói.
"Sao? Yêu Thần còn gì muốn nói?" Thạch Ki nhìn về phía Đồ Sơn.
Đồ Sơn cất giọng đau buồn nói: "Cầm Sư đại nhân, ngươi là nhạc công của Thiên Đình ta, lão phu là Yêu Thần của Thiên Đình, ngươi và ta đều là thần tử của Thiên Đình, nếu lão phu lĩnh pháp chỉ của ngươi, vậy ta biết ăn nói thế nào với Thiên Đế bệ hạ, rồi Đế hậu nương nương nữa?"
Thạch Ki trầm ngâm một lát, "Cũng có chút không thích hợp."
Đồ Sơn không ngừng cố gắng, "Đâu chỉ là có chút, là cực kỳ không thích hợp, nói sâu hơn, là đại nghịch bất đạo."
"Vậy phải làm sao?"
Đồ Sơn nghiêng người về phía trước, "Nhạc công không ngại đổi điều kiện khác."
"Đổi điều kiện?" Thạch Ki lắc đầu, "Ta đã cho ngươi đổi đủ nhiều rồi. Thôi được, đã lĩnh pháp chỉ của ta không thích hợp, vậy thì đổi thành Đế hậu nương nương đi!"
"Đế hậu nương nương!" Lòng Đồ Sơn cảnh báo dữ dội, khứu giác chính trị nhạy bén nói cho hắn biết, hỏng bét rồi.
"Đúng, Đế hậu nương nương. Ta là người của nương nương, Yêu Thần không phải không biết đó chứ!"
Chân tướng phơi bày, Hạng Trang múa kiếm ý tại Bái Công, Thạch Ki đương nhiên sẽ không vì một đám hồ ly Thanh Khâu mà phí công hao tâm tổn trí vòng vo tam quốc.
"Nhạc công có ý gì?" Lão hồ ly giả vờ hồ đồ.
Thạch Ki khẽ cười một tiếng, "Ta nghĩ ta đã nói đủ rõ rồi, Đế hậu nương nương ẩn thế nhiều năm, bây giờ mới chưởng quản quyền hành Thiên Đình, người có thể dùng được chắc chắn không nhiều. Mà ngươi, Đồ Sơn Yêu Thần, quyền cao chức trọng, có căn cơ quá sâu ở Thiên Đình, nếu có ngươi ủng hộ nương nương, nương nương chấp chưởng quyền hành chắc chắn sẽ bớt đi rất nhiều lực cản."
Trong lòng Đồ Sơn dấy lên kinh đào hải lãng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười hòa ái. Trong mắt lão hồ ly lóe lên tinh quang, hắn nghiêm mặt nói: "Đồ Sơn trung với Thiên Đình, trung với bệ hạ, tự nhiên cũng trung với nương nương, đạo hữu không nói, lão phu cũng sẽ dụng tâm phụ tá nương nương."
Thạch Ki lạnh lùng nhìn Đồ Sơn, nói rành mạch từng chữ: "Trung với nương nương là đủ rồi, chỉ trung với Đế hậu nương nương thôi, tâm phúc, hiểu rồi chứ?"
Mặt Đồ Sơn trầm xuống, "Lão phu nếu không nói gì thì sao?"
"Không?" Giọng Thạch Ki hất lên, "Vậy thì ngươi phải chết."
"Chết?" Đồ Sơn cười ha hả, "Lão phu sẽ sợ chết sao?"
Thạch Ki cũng cười, cười rất lạnh, trong mắt không có một tia nhiệt độ. Thạch Ki nói khẽ: "Chết, cũng có rất nhiều kiểu chết. Ta sẽ đoạn Cửu Vĩ của ngươi trước, lại lột da chồn của ngươi, làm một chiếc áo lông chồn, nếu còn thừa vật liệu, thì làm thêm mấy đôi giày..."
Con ngươi Đồ Sơn co lại, mắt lộ ra hàn quang, bàn tay giấu trong tay áo run rẩy, phẫn nộ đến cực điểm.
Thanh âm nhẹ như lông vũ như ma âm chui vào lòng người: "Đúng rồi, bản mệnh yêu bảo của ta là một cây Thạch Châm, nó rất thích máu, càng hiếm càng thích. Một thân Cửu Vĩ Hồ huyết của ngươi, chắc hẳn nó sẽ rất thích, nó sẽ hút hết một thân tinh huyết của ngươi không còn một giọt. Nhưng không cần lo lắng, dù biến thành thây khô, ngươi cũng sẽ không chết, Nguyên Thần của ngươi sẽ bị phong kín trước cửa, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời. Ta sẽ đem ngươi trấn áp dưới Khô Lâu Sơn, để ngươi chậm rãi mục nát, có lẽ một ngàn năm, có lẽ một vạn năm, cuối cùng ngươi sẽ trở thành một bộ xương trắng vô danh trong vô số xương trắng ở Khô Lâu Sơn của ta, không ai sẽ nhớ đến ngươi, bởi vì trên đời cũng sẽ không còn Thanh Khâu nữa!"
Câu nói cuối cùng như cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà, Đồ Sơn bị đè sập.
"Nếu như... Nếu như lão phu đáp ứng ngươi, ngươi có thể bảo đảm Thanh Khâu an toàn sao?" Mỗi chữ Đồ Sơn nói ra đều mang theo thanh âm run rẩy, mang theo cay đắng.
"Chỉ cần Thanh Khâu một mạch tuân thủ quy tắc của ta, Thanh Khâu nguyên lai là cái dạng gì thì về sau sẽ vẫn là cái dạng đó, Khô Lâu Sơn của ta sẽ không can thiệp."
"Được thôi." Đồ Sơn phất tay áo đứng dậy chắp tay thi lễ với Thạch Ki: "Từ nay về sau Thanh Khâu một mạch nhập Bạch Cốt đạo tràng, mong rằng nương nương chiếu cố nhiều hơn."
Thạch Ki đứng dậy đáp lễ: "Không dám."
"Vậy lão phu xin cáo từ."
"Yêu Thần hình như quên giữa ngươi và ta còn một đoạn nhân quả chưa xong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận