Hồng Hoang Chi Thạch Cơ

Chương 505 : Phong Đô Đại Đế

Thanh âm bình thường nhưng không hề tầm thường vang lên: "Hồng Hoang phân chia trời, đất, người, trời ở trên, đất ở dưới, người ở giữa. Trước có trời đất, sau có chúng sinh. Thiên Đạo, Địa Đạo cùng trời đất cùng sinh ra. Địa Đạo từ khi sinh ra đã bị Thiên Đạo áp chế, cho nên vẫn luôn mông muội. Mãi đến hai ngàn năm trước, bần đạo thân hóa luân hồi, Địa Đạo mới dần dần thức tỉnh, so với Thiên Đạo muộn hơn rất nhiều, bần đạo so với Hồng Quân cũng muộn hơn rất nhiều..."
Thanh âm bình thường mang theo tiếc nuối và không cam lòng, nàng dù sao cũng từng là Vu, Vu sao lại không có tâm tranh cường háo thắng.
Thạch Ki nghe ra hai tầng ý tứ: Không phải nàng không bằng người, cũng không phải Địa Đạo không bằng Thiên Đạo, mà là các nàng đều xuất hiện muộn. Về phần vì sao muộn, Hậu Thổ không nói, có lẽ liên quan đến bí mật giữa Thiên Đạo và Địa Đạo, không phải Thạch Ki có thể biết được.
Hậu Thổ trầm mặc một lát rồi nói tiếp: "Giữa trời đất, Hồng Hoang, chủ thể đối với Thiên Đạo và Địa Đạo đều cực kỳ quan trọng. Việc hoàn thiện và thúc đẩy Thiên Đạo, Địa Đạo đều cần chúng sinh thôi động. Nếu như giữa trời đất không có sinh linh, vậy Thiên Đạo và Địa Đạo cũng mất đi ý nghĩa tồn tại. Cho nên tranh chấp giữa Thiên Đạo và Địa Đạo vẫn còn ở nhân gian. Thiên Đạo ý thức bản ngã thức tỉnh quá sớm, các đại năng trong Hồng Hoang hầu như đều nhập vào Thiên Đạo."
"Hồng Quân mở Tử Tiêu Cung, chiêu mộ hết thảy tu sĩ đại đạo của Hồng Hoang, từ Tam Thanh của Bàn Cổ, chúa tể Thái Âm, Thái Dương tinh, cho đến các đại năng âm thế, trước đại đạo, không ai không động tâm, cho nên bây giờ người người tu Thiên Đạo, mà Địa Đạo không ai hỏi thăm. Địa Đạo không ai hỏi thăm thì Địa Đạo cũng không ai có thể dùng, đây chính là khốn cảnh lớn nhất của Địa Đạo hiện tại!"
"Vậy Vu tộc đâu?" Thạch Ki xen vào một câu.
Ý của nàng là: Nương nương, ngài hoàn toàn có thể vận dụng Vu tộc.
Hậu Thổ lại lắc đầu nói: "Sau Vu Yêu Đại Chiến, Vu Yêu rời khỏi dòng chảy của thời đại, đây là đại thế không thể đảo ngược, mặc kệ là bần đạo hay Nữ Oa cũng không thể nghịch chuyển." Nói đến đây, Hậu Thổ lại thở dài: "Kỳ thật Vu Yêu Đại Chiến là lần đầu tiên Địa Đạo giao phong với Thiên Đạo. Yêu tộc bại, Vu tộc cũng bại. Địa Đạo bất bại mà bại, Thiên Đạo không thắng mà thắng, bởi vì Thiên Đạo sớm đã đứng ở thế bất bại. Mấu chốt vẫn là ở giữa trời đất, Thiên Đạo sớm chiếm lĩnh, các loại đồ vật, năm vị Thánh Nhân, bốn đại thánh địa, tu sĩ giữa trời đất đều nhập môn hạ Thiên Đạo, Địa Đạo nửa bước khó đi."
"Cho nên, bần đạo hướng Thiên Đạo thỏa hiệp, để trời thống trị đất, Thiên Đạo cũng nhường ra Ngũ Đế tôn vị, đồng thời nâng đỡ Địa Đạo."
Hậu Thổ nhìn về phía Thạch Ki. Thạch Ki trầm mặc một lát rồi nói: "Tình thế ép buộc, lựa chọn của nương nương không có gì đáng trách."
Nàng dùng từ cực kỳ cẩn thận.
Hậu Thổ cười cười, không nói gì.
Thạch Ki cũng không nói gì.
Qua rất lâu, Hậu Thổ đột nhiên hỏi: "Ngươi có nhìn tốt về Địa Đạo không?"
Thạch Ki không trả lời câu hỏi này, nàng hỏi: "Địa Đạo có tồn tại nào có thể so sánh với Thánh Nhân của Thiên Đạo không?"
Hậu Thổ chỉ ra phía ngoài: "U Mộng!"
"Ngoài Mộng Bà Bà ra thì sao?" Thạch Ki lại hỏi.
Hậu Thổ lắc đầu nói: "Âm thế bản thổ chỉ sinh ra U Mộng và Minh Hà hai vị đại năng có hi vọng đạt đến đỉnh cao đại đạo. Minh Hà nhập Tử Tiêu Cung chuyển sang dưới trướng Thiên Đạo, huyết hà đại đạo của hắn cùng ba ngàn đại đạo cùng nhau lưu lại ở bên ngoài bầu trời, phía dưới Thiên Đạo, đại đạo ba ngàn, tuyệt đối không phải nói ngoa, hắn lại không có ngày quay đầu, cho nên ta trấn áp hắn!"
Câu cuối cùng nói vô cùng bá khí, Thạch Ki thích, theo ý Thạch Ki tốt nhất là vĩnh viễn trấn áp, để Minh Hà vĩnh viễn không có ngày nổi danh.
Thạch Ki lại hỏi một câu: "Âm thế không nhỏ, vì sao chỉ sinh ra hai đại năng tuyệt đỉnh?"
Hậu Thổ nói: "Không ít đâu, điều kiện sinh ra sinh mệnh ở âm thế rất hà khắc, chỉ có trạng thái linh hồn mới có thể sinh tồn. U Mộng Lão Tổ là một sợi mộng, Minh Hà lão tổ là Huyết Hải chi linh, đều là những vật vô hình. Ngay cả bần đạo chứng đạo cũng phải bỏ nhục thân, nơi này là thiên địa của linh hồn."
Hậu Thổ không hề che giấu, nói toạc ra lai lịch của Mộng Bà Bà và Minh Hà Lão Tổ.
Thạch Ki bừng tỉnh đại ngộ, lại mở mang hiểu biết.
Hậu Thổ lại giảng một chút những thứ mà theo bà là rất bình thường, nhưng đối với Thạch Ki lại là những bí mật luân hồi trời đất.
Thạch Ki chỉ lắng nghe, rất ít lên tiếng.
Sau khi Hậu Thổ kể xong về ngũ phương Quỷ Đế, thập điện Diêm La và hướng đi của Địa Đạo, bèn hỏi Thạch Ki có cái nhìn thế nào.
Thạch Ki làm gì có ý kiến gì, cho dù có nàng cũng không dám nói lung tung. Vấn đề lớn liên quan đến hướng đi của đại đạo như vậy đâu phải thứ nàng có thể mổ xẻ.
Thạch Ki thận trọng từng lời nói việc làm, phong kín miệng mình thật kỹ sau đó đưa ra một yêu cầu.
Hậu Thổ gật đầu, Thạch Ki được đưa ra khỏi Luân Hồi Chi Địa, vội vàng lên tiếng chào Mộng Bà Bà rồi trở về dương gian.
Tính toán thời gian, đã qua ba ngày. Thạch Ki không dừng vó, lại đi một chuyến Bích Du Cung, lần này cũng mất ba ngày.
Ngày thứ bảy, Thạch Ki mang Đa Bảo đến gặp Trấn Nguyên Tử ở chỗ cũ.
Sau một hồi hàn huyên, Thạch Ki giới thiệu Đa Bảo cho Trấn Nguyên Tử.
Thạch Ki nói: "Đa Bảo là đại đệ tử chưởng giáo của Tiệt Giáo ta. Việc truyền đạo cho nhân tộc do hắn toàn quyền phụ trách. Sau này, hắn sẽ là phụ tá cho đạo hữu. Đệ tử Tiệt Giáo nào phá hoại trật tự nhân đạo đều giao cho Đa Bảo xử lý."
"Như vậy rất tốt!" Trấn Nguyên Tử gật đầu, chờ Thạch Ki nói tiếp. Nhưng Thạch Ki lại không nói gì thêm.
Trấn Nguyên Tử chợt nhận ra, vuốt râu mà tay hơi cứng lại, hỏi: "Như vậy là xong rồi sao?"
Thạch Ki gật đầu: "Xong rồi."
"Vậy còn đạo hữu?"
Thạch Ki vô tội nói: "Đương nhiên là về núi."
Nàng lại có chút thở dài một cái nói: "Ý của đạo hữu ta hiểu, nhưng bần đạo đã nói, bần đạo tại Tiệt Giáo tuy có danh nhạc công, lại không có quyền hành gì. Vì giúp đạo hữu, ta không ngại khổ cực chạy một chuyến Bích Du Cung, cầu giáo chủ pháp chỉ, mới mời được Đa Bảo đạo hữu đến tọa trấn. Nhân quả giữa ngươi và ta, đạo hữu có thành ý, bần đạo không chỉ có thành ý, còn rất cố gắng!"
Lời vừa nói ra, Trấn Nguyên Tử ngược lại cảm thấy ngại ngùng, vội nói: "Là bần đạo hiểu lầm đạo hữu, nhân quả giữa ngươi và ta từ đây xóa bỏ."
Thạch Ki cười chắp tay: "Như vậy rất tốt."
Trấn Nguyên Tử chần chờ một chút rồi nói: "Vậy còn Xiển Giáo?"
Thạch Ki nói: "Tam Giáo vốn là một nhà, có chuyện gì giao cho Đa Bảo. Đại đệ tử Nam Cực đạo nhân của Xiển Giáo rất quen biết với Đa Bảo!"
Đứng ở một bên, Đa Bảo đạo nhân ngoài cười khổ ra thì còn có thể nói gì.
Trấn Nguyên Tử hài lòng, phải nói là rất hài lòng.
Không chỉ vấn đề được giải quyết, còn có thêm một phụ tá ổn trọng biết lễ. Đa Bảo rất cung kính với ông, ông rất hài lòng. Những lão tiền bối đức cao vọng trọng như bọn họ sợ nhất là người đứng trước mặt mà ông lại không biết là ai, như vậy sẽ rất lúng túng.
Thạch Ki lại giao phó cho Đa Bảo vài câu rồi cáo từ rời đi.
Nàng vội vã trở về bế quan. Trước là xem huyền lí diễn hóa trời đất, địa hỏa phong thủy của ba vị Thánh Nhân khai thiên, sau lại nghe Thánh Nhân giảng đạo, nàng có quá nhiều thứ cần phải tiêu hóa.
Thạch Ki vội vàng trở lại Khô Lâu Sơn rồi bế quan.
Sau khi Thạch Ki bế quan mười năm, Chuyên Húc truyền vị cho Đế Khốc. Chín năm sau, Chuyên Húc tuổi thọ hết, Địa Tiên chi tổ Trấn Nguyên Tử tự mình đưa thần hồn của Chuyên Húc nhập âm thế. Trên trời rơi xuống vô lượng công đức lại có vô số âm đức gia thân. Chuyên Húc chứng đạo Quỷ Đế, sau mở Phong Đô, trở thành Phong Đô đại đế thứ nhất.
Đạt tới tu vi tầng mười ba Đại La Kim Tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận