Thần Nông Đạo Quân

Chương 85: Lục giai hồn giáp cùng đại mộng Xuân Thu (2)

Chương 85: Lục giai hồn giáp cùng đại mộng Xuân Thu (2) Có lợi hại như vậy không? Triệu Hưng không biết, nhưng hắn đoán lão Trần thật sự có mạnh như vậy, thậm chí còn so với trong tưởng tượng của mình còn mạnh hơn. Sâu trong nội tâm của hắn, cũng thật cho rằng Trần Thì Tiết ít nhất phải có thực lực trên chính bát phẩm. Chỉ là những kiến thức mà Triệu Hưng có được trong khi trò chuyện phiếm với hắn cũng không phải là của một người chính cửu phẩm có thể có. Trần Thì Tiết tuy tự xưng là một nông dân có giấy thông hành, nhưng hắn đối với các pháp thuật khác cũng có hiểu biết rất sâu rộng, quân Ti Nông là người tương đối toàn diện, mà lão Trần lại là người nổi bật trong đó. “Giả thiết trong hiện thực lão Trần thật có mạnh như vậy, vậy tại sao hắn lại đến Nam Dương Quận làm một cái quan nhỏ như thế?” Triệu Hưng nhìn bóng lưng của lão Trần, rồi lại rơi vào trầm tư. Phía trước Trần Thì Tiết thì bị phát động bảy đạo cơ quan thay nhau oanh tạc. “Khụ khụ, khụ khụ… Cái nơi rách nát gì đây, sao nhiều cơ quan vậy!” Trần Thì Tiết từ trong khói mù bước ra, tóc tai rối bời, không ngừng ho khan. Triệu Hưng ngẩng đầu nhìn phía trước, lúc đi ngang qua hắn thì vỗ vai Trần Thì Tiết: "Cảm ơn, lão Trần." "Tiểu tử, ngươi ngứa da phải không? Lại gọi ta..." Trần Thì Tiết xù lông, nhưng lời còn chưa dứt, hắn đã hóa thành một đạo quang ảnh tiêu tan. Triệu Hưng thì đi vào trong một căn phòng hình tròn phía trước. Xung quanh ánh sáng trở tối, từng cánh cửa hiện ra trước mặt hắn. "Ngũ hành tương vị, càn vị tiến, khảm vị ra." Triệu Hưng quan sát một lát, đi vào từ cửa càn, sau đó quả nhiên đi ra từ cửa khôn, quay ngược về phòng. Xung quanh các cánh cửa biến mất, nhưng rất nhanh lại xuất hiện một lối mới. Đồng thời cũng sinh ra những biến hóa khác. Có cánh cửa lấp lánh lôi đình, tia điện như những móng vuốt, lan tràn vào trong phòng. Có lưỡi kiếm từ trong cửa chậm rãi đâm ra, bức bách phương vị của Triệu Hưng. Triệu Hưng liếc mắt nhìn cánh cửa phun lửa kia. "Lấy hạt dẻ trong lò lửa, mong một chút hi vọng sống." Sau đó đột nhiên xông vào trong cửa lửa. Một khắc sau, hắn lại lần nữa về đến phòng. Lúc này, những cánh cửa xung quanh lại bắt đầu xoay tròn, có tiếng thú gầm gừ từ phía sau cánh cửa truyền ra. Triệu Hưng cẩn thận phân biệt trong chốc lát. Mỉm cười nhìn về phía một trong số chúng: "Kỳ Lân gào thét, Thụy Thú lâm môn." Rồi bước vào trong cánh cửa đó. Một khắc sau, Triệu Hưng lại xuất hiện trong phòng. Lúc này, cánh cửa chỉ còn lại có bốn đạo. Chúng vẫn xoay tròn, nhưng khí tức truyền đến đã trở nên nhu hòa hơn nhiều. "Xuân Hạ Thu Đông, bốn mùa chi môn." "Cửa ải cuối cùng." "Xuân môn tiến, thu môn ra." "Nhất niệm Xuân Thu, tựa như ảo mộng." Triệu Hưng bước vào trong một cánh cửa hào quang màu xanh lục, sau đó xuất hiện trong cánh cửa kim hoàng sắc. "Ông~" Các dị tượng xung quanh biến mất không còn gì, nồng vụ cuộn trào, Triệu Hưng ngẩng đầu, đã thấy mình ở trước mặt Giải Trĩ. "Học sinh Triệu Hưng, chưa đến một canh giờ đã thông qua Mê Cung Cơ Quan, ban thưởng lục giai 'Hồn Giáp' Thần Binh." Sau đó, pháp thú Giải Trĩ nhả ra một bộ giáp trụ màu đen. Giáp trụ tỏa ánh sáng rực rỡ, bay tới sau đó, Triệu Hưng vừa chạm tay vào, giáp trụ lập tức theo da thịt, như dòng nước bao trùm toàn thân. "Lục giai hồn giáp, là tử thể của Tuyệt Thế Thần Binh 'Ánh sáng mặt trời Trường Không', mặc dù chỉ là lục giai, nhưng hiệu quả phòng hộ linh hồn của nó không hề yếu hơn thất giai, hơn nữa lại tuyệt đối không thể bị hư hao. Uy năng công kích của tứ phẩm cũng sẽ bị suy yếu chín thành." "Thấp hơn tứ phẩm, nó còn có hiệu quả bắn ngược đối với các loại pháp thuật và bí kỹ công kích vào linh hồn." Giải Trĩ giới thiệu. “Đa tạ thủ hộ.” Triệu Hưng cũng đã nhận ra đặc thù của hồn giáp, giờ phút này hắn cảm thấy thân thể đều ấm áp. Đó là đến từ cảm giác thoải mái và an toàn trong linh hồn. “Lục giai hồn giáp, tự mang thiên thư bí pháp của quốc giáo, ngươi không được tiết lộ ra ngoài.” “Nếu như có người phát giác ra sự tồn tại của hồn giáp, rồi tiết lộ thì.” “Ngươi yên tâm, trừ khi ngươi c·hết, nếu không sẽ không ai biết được hồn giáp.” Giải Trĩ thản nhiên nói: “Nếu ngươi c·hết rồi, triều đình tự sẽ thay ngươi báo thù, thu hồi hồn giáp, đem người biết được đuổi tận gi·ết tuyệt.” Triệu Hưng im lặng nhẹ gật đầu, đầu cơ quan thú Giải Trĩ này tuy có linh tính, cũng có thể giao lưu, nhưng nó chỉ giới hạn ở trong Thiên Công Điện, nó không biết rằng Đại Lịch đã diệt vong. “Trời đã gần sáng rồi, linh hồn của ngươi quá yếu, đi ra ngoài thôi.” Sau đó, Giải Trĩ nhẹ nhàng thổi, Triệu Hưng lập tức rời khỏi Thiên Công Điện, và một hơi lùi về đến ngoài cửa Đại Mộng Học Cung. Mở mắt ra, khung cảnh quen thuộc đập vào mắt. Triệu Hưng sờ lên trong ngực, một đôi mặt dây chuyền, cùng ba viên Đan Dược. Trong đó, hai viên Tứ Giai Đan Dược, phân biệt là Ngũ Tạng Khu Sát Đan và Cự Kình Đan, Tam Giai Đan Dược là Địa Sát Đan. Còn lục giai bảo vật hồn giáp, thì đã hòa vào trong cơ thể, trực tiếp thủ hộ ở trong thức hải. Lục giai bảo vật vẫn là tục chi bảo, mặc dù kỳ lạ, nhưng không được gọi là Thần Binh, cũng không có hiệu quả thần kỳ hòa tan vào trong thân thể như thế. Nhưng nó là tử thể của tuyệt thế trân bảo ‘Ánh sáng mặt trời Trường Không’, cho nên mới có công hiệu như ‘Thần Binh’ thất giai, trực tiếp thu vào thể nội. "Ánh sáng mặt trời Trường Không... Thần Binh này không biết có ở trong Đại Mộng Học Cung hay không." Triệu Hưng lặng lẽ suy nghĩ, trong thời đại khí vận vương triều có mấy món tuyệt thế kỳ trân siêu việt thời đại. Chúng là vật từ thời viễn cổ lưu lại, do linh khí suy yếu nên đã mất đi phần lớn uy năng, đến thời đại phục hưng mới tái phát hào quang. Nếu có cơ hội, Triệu Hưng đương nhiên muốn lấy được mẫu thể của hồn giáp. “Giải Trĩ nói cửa ải cuối cùng của Thiên Công Điện chính là một món hi thế kỳ trân, chắc không phải là mẫu thể hồn giáp. Cũng không biết nó ở đâu.” Lần vượt ải này, không nghi ngờ gì, thu hoạch lớn nhất chính là lục giai hồn giáp. Cùng với việc hồn giáp mang thêm tuyệt học « Đại mộng Xuân Thu » của Ác Mộng Tông. Đương nhiên Cự Kình Đan, Địa Sát Đan, Ngũ Tạng Khu Sát Đan cũng rất tốt, dùng luôn có thể thấy hiệu quả. Mỗi một lần vào học cung đều có thu hoạch khổng lồ, Triệu Hưng không khỏi hơi xúc động: "Thật là một ngọn núi báu, nếu tốt lợi dụng nguồn tài phú này, nhẫn nhịn đến thời đại phục hồi, vậy vẫn đúng là không phải là việc khó.” Sau tiết thu phân, Lại Viên có hai ngày nghỉ. Triệu Hưng cũng không cần đi làm, trực tiếp ở nhà đợi tiêu hóa những thứ có được. Địa Sát Đan hắn tạm thời không cần đến, bởi vì nó cần phối hợp với pháp môn luyện sát thì mới có thể phát huy hiệu quả tối đa, Ngũ Tạng Khu Sát Đan cũng như vậy. Còn Cự Kình Đan, hắn đã mất khoảng chừng cả ngày mới tiêu hóa xong hết. “Ăn viên đan dược đó xong, cảm giác mình giống như là vừa ăn một con cá voi vậy.” Triệu Hưng đi đi lại lại vận động trong đình viện, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt. Triệu Chính nhìn Đại Ca mà đều thấy rất thần kỳ, cả ngày ngược xuôi mà không cần ăn cơm, Đại Ca thực sự là quá lợi hại! Triệu Thụy Đức thì hơi kinh ngạc, bởi vì ông cảm giác Triệu Hưng thay đổi rất nhiều trong một ngày này. Chủ yếu là ông cảm nhận được từ hơi thở của hắn. Vào buổi sáng, Triệu Hưng hô hấp thổ nạp, tụ nguyên nhập thể vẫn rất bình thường. Nhưng đến buổi tối, hơi thở trở nên vô cùng dài, tốc độ tụ nguyên nhập thể cũng tăng lên rõ rệt. “Võ giả nhập phẩm, tinh thần và thể xác như vậy ta thấy nhiều, nhưng một Ti Nông nhập phẩm có được loại tinh thần và thể xác này thì vẫn là lần đầu thấy, cũng không biết hắn đã trải qua chuyện gì trên núi.” Triệu Thụy Đức cho rằng nhi tử gặp kỳ ngộ ở trên núi nên mới như thế. Bây giờ bảo Triệu Hưng tráng như trâu còn không đúng, mà phải tráng như voi mới phải. "Hắn luyện võ, sợ rằng cũng có thể nhập phẩm." Triệu Thụy Đức không khỏi cảm khái, so sánh lại, Triệu Chính đã gần tám tuổi rồi mà một chút thiên phú luyện võ cũng không có, hơn nữa còn lười nhác vô cùng, thật là khiến người đau đầu. Đến ban đêm, Triệu Hưng nằm trên giường, bắt đầu tu luyện « đại mộng Xuân Thu ». “Ác Mộng Tông là quốc giáo Đại Lịch, đại mộng Xuân Thu là tuyệt học kinh điển.” Triệu Hưng đối với môn tuyệt học này nhớ rất kỹ, bởi vì nó lợi dụng ‘Mộng’ vô cùng cao siêu. Mặc dù tuyệt học tông phái ở thời đại này đều không có uy lực toàn thịnh, nhưng « Đại Mộng Xuân Thu » lại là một ngoại lệ. Cái gì mà 'trong mộng g·iết người', 'một giấc chiêm bao t·h·i·ê·n địa' cho dù ở thời đại này uy lực cũng không hề kém. Nó thuộc về phiên bản chuyển giao thần c·ô·ng."Người có tam hồn: Thiên Hồn, Địa Hồn, Mệnh Hồn.""Thiên Địa Nhị Hồn thường ở bên ngoài, chỉ có mệnh hồn là ở một mình trong thân.""Mệnh hồn Trụ Thai về sau, tiềm năng của nó phân bố tại nhục thân, hình thành người thất phách.""Thiên hồn là vãng sinh hồn, Địa Hồn là nhân quả hồn.""Thiên Địa Nhị Hồn bên ngoài rời rạc, sinh ra một loại giao hội nào đó với mệnh hồn, tức là ‘Mộng Cảnh’.” “Vậy nên người ta mới mơ thấy những nơi mình chưa từng đặt chân đến, cảm thấy một nơi nào đó rất quen thuộc, hoặc là mơ thấy người mà mình có nhân quả liên lụy rất sâu sắc, thậm chí sẽ có một sự cảm ứng thần kỳ.” “Ví dụ như thân nhân ở phương xa biên cương qu·a đ·ời, thông tin còn chưa truyền đến mà đã mơ thấy.” "Lại ví dụ như trong giấc mơ lại hồi tưởng lại nội dung trò chuyện với bạn bè khi còn nhỏ." Triệu Hưng đọc những lời giải thích thú vị khi học « Đại Mộng Xuân Thu » nhập mộng quyển. "Đại mộng Xuân Thu nhập môn quyển, có hai giai đoạn, một là giải mộng, hai là nhập mộng.""Nếu có thể đạt đến tùy thời tùy chỗ nhập mộng, đồng thời khống chế người khác cũng nhập mộng, lúc đó mới coi là nhập môn chân chính.""Sau khi nhập môn thì làm thiên thứ hai « mộng du ».” “Đến lúc đó có thể đi lại trong mộng cảnh của người khác, lợi dụng thời cơ giao hội của tam hồn để chém giết tam hồn của người ta.” “Tam hồn vừa diệt, nhục thân thất phách đã mất đi chủ đạo, lúc này đã trở thành xác chết biết đi, cách cái chết không xa." Triệu Hưng xem « Đại Mộng Xuân Thu » nhập mộng quyển. Đột nhiên, mấy pháp thuật bên trong nhập mộng quyển thu hút sự chú ý của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận