Thần Nông Đạo Quân

Chương 239: Chiến mã có thể huấn thành như vậy? Rung động các quý khách (một vạn hai) (6)

Chương 239: Chiến mã có thể huấn luyện thành như vậy sao? Khiến các quý khách rúng động (12.000 chữ) (6)
Biển rộng bao la, Bản Ngã phái tìm kiếm thần chi nhánh tiên mộc ở khắp thiên hạ, sao có thể thiếu việc thăm dò Hải Vực? Đại Ti nông nắm giữ tài chính thiên hạ, Đạo Viện nước xanh há lại không muốn thu hoạch thêm một ít tài nguyên tài chính của quốc triều chứ. Cho nên nói, những người cầm quyền của Đạo Viện nước xanh, đều vui vẻ nhìn U Nhược gả cho Liễu Thiên Ninh.
"Không dám giấu Tần sư, Nguyên Nhương Hầu từng có ân với ta, khi ta đi qua Thập Dương Động thiên, chính là nhờ hắn nhiều lần tương trợ, học sinh mới có thể nhanh chóng củng cố Thất Phẩm cảnh, rồi năm nay có thể đột phá tới Lục Phẩm sơ cảnh." Cơ Tử Huyên nói.
"Chỉ là có ân thôi sao?" Nữ nhân mặc áo bào xanh Tần Hồng Anh nhướng mày cười, "Hay là có tư tình?"
Hai nam nhân còn lại thì trêu chọc: "Tử Huyên là người tốt nghiệp ưu tú nhất của Đạo Viện những năm gần đây đó, lần này chúng ta nhất định phải giữ gìn thật kỹ cho ngươi, nếu như tùy tiện thì chẳng phải sẽ làm lỡ dở cả đời Tử Huyên sao?"
"Ai~ cũng không thể nói như vậy." Một người đàn ông khác có vẻ ngoài đẹp trai đắc ý nói: "Đánh giá đàn ông ấy mà, cũng giống như xem tướng ngựa thôi, không thể chỉ nhìn nhất thời mà còn phải nhìn tiềm năng tương lai nữa."
Bị ba vị sư trưởng trêu chọc, Cơ Tử Huyên không những không xấu hổ hay sợ hãi, ngược lại còn thoải mái nói: "Vậy thì nhờ các vị sư, các sư hãy giao lưu, trao đổi nhiều với hắn, để cho học sinh mở mang tầm mắt."
"Ồ? Nha đầu ngươi thực sự đã động lòng sao?" Tần Hồng Anh hơi kinh ngạc, "Vậy lần này thật sự phải xem xét cẩn thận rồi."
Sau khi trò chuyện xong với ba vị chưởng viện của Đạo Viện nước xanh, Cơ Tử Huyên lại đến một phòng khác ở trên lầu thuyền.
Ở đây cũng có ba bóng người đang nghỉ ngơi. Bất quá bọn họ mặc chiến giáp, chân đi ủng chiến, bên hông đeo kiếm, đều là những Võ Tướng trong quân đội.
"Hạ tướng quân, Phương Tướng quân, Hà Tướng quân, chúng ta sắp đến Song Tử Đảo rồi, Tử Huyên đặc biệt đến để bẩm báo với ba vị tướng quân."
"Làm phiền rồi." Trong đó có hai vị tướng quân có thái độ không được nhiệt tình lắm.
Bởi vì lần này bọn họ đến, chỉ là nhiệm vụ chính trị thôi. Bọn họ đều là những tướng lĩnh cao cấp của cường quân, từ sớm đã có con đường ổn định để bồi dưỡng chiến thú và cung cấp cho quân đội. Chỉ là nể mặt U Nhược công chúa mà đến cho có lệ, chứ thực chất chuyến đi này cũng không có ý định mua chiến mã, chiến thú gì ở Song Tử Đảo.
Nhưng trong số đó có một vị tướng quân họ Hạ thì lại rất nhiệt tình. "Đa tạ Thần Hi quận chúa."
Thần Hi quận chúa chính là phong hào của Cơ Tử Huyên. Năm trước sau khi nàng từ Thập Dương Động thiên trở về, nàng cuối cùng cũng nhận được sự chấp thuận của gia tộc. Gia gia của nàng là Lan Vương, chia cho nàng không ít ruộng đất bất động sản ở quận Rạng Đông.
Sau đó lại xin Tông phủ ban tước vị, mất cả năm trời, để xác nhận tước vị Thần Hi quận chúa cho Cơ Tử Huyên. Đương nhiên, nàng cũng chỉ có cái danh quận chúa mà thôi, chứ thực tế bổng lộc không nhiều, cũng không được phong thần. Nhưng cái danh này, ít nhất cũng có thể giúp nàng tăng thêm trọng lượng khi giao tiếp ở bên ngoài, chứ không chỉ dựa vào cái danh tốt nghiệp ưu tú của Bích Thủy tông nữa.
"Hạ tướng quân khách khí quá, tướng quân đi đường xa xôi, mệt mỏi tàu xe, nếu chiêu đãi không chu đáo, mong tướng quân lượng thứ."
"Ha ha ha, ta chỉ là một võ phu thô kệch, sao có thể dễ hỏng được? Được ngồi thuyền hương của quận chúa đã là phúc phận rồi."
Hai vị võ tướng còn lại thì xem thường trong lòng, ngươi nịnh bợ U Nhược công chúa thì coi như xong, tại sao đối với một học sinh như nàng mà lại cung kính như vậy? Dù gì thì ngươi cũng là một Ngũ Phẩm Võ Tướng của Huyền Giáp Quân mà!
Bọn họ đâu biết, Hạ Đồng vốn dĩ không phải nể mặt U Nhược công chúa, mà chuyến này đến đây của hắn càng không liên quan gì đến Cơ Tử Huyên cả. Hạ Đồng là đường huynh của Hạ Tĩnh, cũng đang làm việc trong Huyền Giáp Quân.
Vào dịp cuối năm, Hạ Tĩnh đã hàn huyên một ngày với Triệu Hưng. Sau khi biết bạn tốt của mình đang chăn ngựa, Hạ Tĩnh lập tức bảo đường huynh Hạ Đồng đến đây dò la tình hình, mặc kệ thế nào cũng phải đặt cọc trước rồi nói tiếp. Nếu không có hàng thì sẽ đặt trước, tóm lại là nhất định phải cổ vũ cho bạn tốt của mình.
Vốn dĩ Hạ Đồng cũng không để ý lắm, nhưng năm ngoái, Hạ Tĩnh đã lập được nhiều chiến công trên chiến trường Bình Man, rồi lại giải thích năng lực phân tích tình báo của Triệu Hưng cho biểu ca nghe, Hạ Đồng lập tức cảm thấy kinh hãi! Có thể từ trong rất nhiều tin tức mà nhìn rõ xu thế tương lai, có được tầm nhìn xa như thế, vị thế của Triệu Hưng trong lòng hắn lập tức được nâng cao rất nhiều.
Huống chi còn có quan hệ của Hạ Tĩnh nữa.
Thế là, Hạ Đồng không quản đường xá xa xôi mà chạy đến Đông Hải, mượn danh nghĩa của Huyền Giáp Quân, để đến giám định Long Mã của Triệu Hưng, đặt cọc chút hàng.
Chiến tranh kéo dài đến Cảnh Tân lịch năm thứ hai mươi mốt, người chết không ít, chiến thú thương vong cũng tăng lên nhanh chóng. Huyền Giáp Quân có Long Kỵ Doanh, trang bị kỵ binh mà bọn họ đang dùng vốn đã có nhu cầu, tùy tiện rò rỉ một ít đơn đặt hàng cũng đủ để Triệu Hưng lập được chiến tích.
Hạ Đồng lúc ấy đã hứa: "Kỳ Lân cứ yên tâm, dù chỉ là ngựa què chân thì đường huynh của ta cũng mua cho hắn tầm một vạn con đem về!"
Hạ Tĩnh thì cười nói: "Đường huynh cứ yên tâm, người huynh đệ kia của ta, tuyệt đối sẽ không làm cho huynh thất vọng, huynh cứ chờ xem, biết đâu sau này thực lực của Huyền Giáp Quân còn tăng lên nhờ vào chuyện này cũng nên."
Cứ như vậy, ba đội người riêng rẽ mang theo nhiệm vụ, cùng đến Long Mã giám ở Song Tử Đảo. Trước khi thuyền đến, Triệu Hưng cũng đã nhận được tin tức, bản tôn đã dẫn người đến bến thuyền ở lục đảo để nghênh đón khách.
"Ồ? Đúng là phô trương thật lớn." Vừa mới dừng thuyền, ba người chưởng viện của Đạo Viện nước xanh đã cảm thấy có điều khác thường. Bởi vì Triệu Hưng không dẫn người đến nghênh đón mà lại mang theo một nhóm lớn chiến mã đến.
Chân trời xuất hiện hai màu sắc, một là màu xanh, đó là Thiên Mã màu xanh, mọc ra đôi cánh, đạp trên cương phong. Hai là màu rạng đông, đó là đàn Hỏa Liệt mã, không có cánh, ngự lửa mà đi. Hai đàn ngựa mênh mông cuồn cuộn bay tới từ hai bên trời.
Triệu Hưng thì ngồi xe chiến bằng đồng thau, phía trước có mắt xanh Long Sư kéo xe, đàn ngựa đi phía sau, trên xe chiến còn có một con Đại Miêu đứng sừng sững. Một sự kết hợp kỳ lạ như vậy, từ trên tầng mây bay đến chỗ thuyền chiến.
Lúc đầu bọn Tề Quý, Địch Trọng còn chưa để ý, nhưng khi nhìn thấy thủ lĩnh của đàn ngựa ở chân trời, cả hai khẽ gật đầu: "Cũng không tệ, đã nuôi được mấy con ngựa tốt." Bọn họ đang nói đến Naga và Nạp Tháp (theo tục lệ ở Đông Hải để gọi tên, lần lượt là Thiên Mã Vương và Hỏa Liệt Mã Vương). Hai đầu dị thú này đã rất có thần vận rồi.
Đợi Triệu Hưng đến gần hơn, có thể nhìn rõ hơn, người mặc lục bào Tần Hồng Anh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào con Đại Miêu ở trên xe chiến: "Thật là một con Sơn Miêu tốt, vậy mà đã đạt tới Ngũ Phẩm cảnh, tu ra được hình thái thứ hai rồi."
Ba người của Đạo Viện nước xanh, chú ý đến chiến thú đơn lẻ nhiều hơn. Nhưng Hạ Đồng, Phương Trạch, Hà Vũ, ba vị Võ Tướng, thì lại có cái nhìn khác. Khi nhìn thấy đàn ngựa thấp thoáng ở chân trời, Phương Trạch và Hà Vũ truyền âm nói với nhau: "Đều là dị thú phẩm cấp thấp, Thiên Mã màu xanh, Hỏa Liệt mã, huyết mạch cũng bình thường."
Đàn ngựa đi được nửa đường, có thể thấy rõ ràng hơn một chút, hai người khẽ nhướng mày: "Đàn ngựa chỉnh tề, không tranh không giành, đội hình nghiêm chỉnh, quả thực là huấn luyện có quy củ, vẫn được."
Khi đàn ngựa đã ở ngay trước mặt, hoàn toàn có thể quan sát cẩn thận, hai vị tướng quân lộ ra vẻ tò mò: "Tiếng vó ngựa hòa vào làm một, nhịp chân hoàn toàn nhất trí, dường như chỉ nghe thấy một đường thẳng, ta còn tưởng chỉ có vài chục con, không ngờ lại có đến 3.546 con?"
"Đây là vì chúng khi di chuyển thì biên độ lắc đều không chênh lệch bao nhiêu, nhưng chỉ là chiến mã Cửu Phẩm, có thể huấn luyện đến mức độ này sao?"
Khi đàn chiến mã dừng lại trên mặt đất, ba vị Võ Tướng dần dần cảm thấy rung động. Nếu như nói khi còn trên trời, bọn họ còn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa chen lẫn, nhưng sau khi chạm đất thì sự chỉnh tề lại một lần nữa được nâng cao. Đàn ngựa tạo thành năm phương trận, bước chân chỉnh tề, hoàn toàn không hề có âm thanh xuất hiện.
Nhưng theo một chỉ lệnh nào đó của Triệu Hưng, những đàn ngựa này đột nhiên thực hiện động tác lạch bạch rất kỳ lạ.
"Đi đi đi!" Âm thanh vang dội, mỗi lần giậm chân xuống, trên mặt đất lại xuất hiện những vòng hồng quang. Phương trận Thiên Mã thì lại xuất hiện một vòng thanh quang. Phương trận ngựa Hỏa Liệt, dưới hồng quang của chiến mã, dần dần hòa thành một thể, lại có thể tạo thành chiến trận Địa Hỏa! Đây là đem toàn bộ sức mạnh của mỗi con ngựa hòa làm một, tạo thành chiến trận khí huyết tương tự như Võ Giả!
"Cái này... Hỏa Liệt mã Địa Hỏa trùng kích, lại có thể dung hợp thành một sao?" Phương Trạch cảm thấy khó tin nổi.
Hà Vũ thì nhìn chằm chằm vào phương trận Thiên Mã: "Còn có Thiên Mã, trên đỉnh đầu lại xuất hiện chiến trận cương phong màu xanh, mả mẹ nó, cường độ đạt tới cấp 4 chiến trận rồi? !"
Hai vị Võ Tướng hoàn toàn kinh ngạc! Chiến mã phẩm cấp thấp mà có thể trong một thời gian ngắn luyện được chiến trận một cách riêng lẻ như thế, thật sự là không thể tưởng tượng! Không phải Long Mã giám ở Song Tử mới vừa xây dựng lại có chín tháng thôi sao? Trước đó bọn họ thậm chí còn chưa có tới hơn ba trăm con Thiên Mã cùng loại nữa kia mà.
Sao bây giờ xem ra lại không phải chuyện như vậy? !
"Dừng lại!" Triệu Hưng giơ tay nắm chặt lại.
"Rầm!" Sau khi động tác của hắn xuất hiện, tất cả các phương trận phát ra tiếng vang cuối cùng, mặt đất cũng vì vậy mà rung lên. Sau đó tất cả cùng im bặt, không còn phát ra bất cứ âm thanh gì, thậm chí cả cương phong và dị tượng Địa Hỏa cũng đều biến mất.
Một màn này khiến Hạ Đồng nhiệt huyết sôi trào, mặc dù nói những chiến mã này chỉ là phẩm cấp thấp, nhưng tính kỷ luật và sự phục tùng như vậy thì quả thực là quá hoàn hảo! Huấn luyện thú đến mức này thì thực sự là vượt xa mong đợi của hắn. Quá hợp với khẩu vị của hắn - một Võ Tướng rồi!
"Thảo nào Kỳ Lân lại cứ muốn để ta đến, Nguyên Nhương Hầu này, đúng là ở đâu cũng làm ra được những trò mới lạ." Hạ Đồng thầm than trong lòng.
Phía dưới Triệu Hưng, lúc này đang chắp tay: "Ti Chính Long Mã giám Song Tử Triệu Hưng, xin chào đón các vị quý khách."
Vù! Thiên mã đồng loạt mở ra cánh phải, như thể đang cúi chào.
Nhìn thấy vẻ mặt khác nhau của người trên thuyền, khóe miệng Triệu Hưng không khỏi nở một nụ cười. Hỏa mã lướt đi chỉnh tề, thiên mã mở cánh hành lễ, dường như mang đến cho những vị khách đến tham quan một sự rung động nho nhỏ. Cơ Tử Huyên quan sát biểu cảm của những người bên cạnh, cũng không khỏi thầm khen ngợi Triệu Hưng trong lòng.
Sư huynh quả nhiên là sư huynh, ngay cả chăn ngựa mà cũng có thể làm khác biệt như vậy! Lại không biết kế hoạch huấn luyện trước đây của hắn hứa với ta là vì đo thân, thì rốt cuộc sẽ kinh hỉ đến cỡ nào nữa đây?
Hôm nay viết trước một vạn hai, chịu không nổi rồi, ban ngày sẽ tranh thủ dậy sớm một chút. Tháng này cơ bản sẽ giữ được lượng chương đã viết, những chương sau đều sẽ là bù thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận