Thần Nông Đạo Quân

Chương 64:: Tiểu Tiểu Ti Nông, cũng dám đoạt bảo?

Chương 64: Tiểu tiểu ti tiện, cũng dám đoạt bảo? Người rơm dựa vào chân leo núi, Triệu Hưng thì dựa vào người rơm leo núi. Hắn làm ra một cái ghế mây, dùng hai đoạn cây gậy trúc cố định ở hai bên ghế mây. Sau đó, hai cỗ dây leo chế tác Thần Hành Thảo Nhân liền khiêng ghế mây tiến lên. Còn lại người rơm thì tản ra phía trước sau hai bên. Người rơm ở xa nhất thả ra ba dặm đường, đây cũng là cực hạn điều khiển của Triệu Hưng. Đường núi tuy dốc đứng, nhưng cực hạn điều khiển ba dặm là khoảng cách thẳng tắp, cho nên đã đủ dùng. Một khi có chuyện gì bất thường, Triệu Hưng cũng có thể biết trước. "Thảo Nhân pháp thật tốt dùng." Ngồi trên ghế, Triệu Hưng không khỏi cảm khái. Thần Hành Thảo Nhân chạy trên đường núi, cứ như giẫm trên đất bằng, so với chính hắn đi còn nhanh hơn. "Về sau còn phải nghiên cứu nhiều hơn về Thần Hành Thảo Nhân, đến lúc đó tập kích bất ngờ trăm dặm, chỉ cần hao một cái người rơm, quá tiết kiệm sức." Ngoài ra, trong đội ngũ người rơm còn có bốn người đặc thù, trên người bốn người đều gắn hai viên Đông Hồ Châu nhất giai. Là loại Thảo Nhân pháp thứ sáu 'Trinh sát người rơm' mà Triệu Hưng mới học được hai ngày trước. Nó có thể cho Triệu Hưng có được thị giác thứ hai. Còn những người rơm khác, Triệu Hưng chỉ có thể cảm ứng mơ hồ. Riêng bốn người rơm này, lại có thể nhìn rất rõ. Pháp thuật cấp bậc không cao, chỉ chuyển một cấp độ thôi, nhưng đã đủ nhìn thấy rất xa. Leo núi chỉ khoảng hai phút, Triệu Hưng liền phát hiện những người leo núi khác. Thông qua thị giác trinh sát người rơm, hắn phát hiện ở phía bên trái trước một chỗ trong rừng cây tùng, có bốn người đang vây công hai người khác. "Đang cướp đồ?" Triệu Hưng lập tức tỉnh táo tinh thần. Hắn liền điều khiển người rơm xúm lại về phía bên trái trước. ... "Tần Phong, huynh đệ của ta hai người không cần cái Linh Tú hạ phẩm này, ngươi vì sao cứ dồn ép mãi thế?" Một tên cao lớn võ giả cầm chiến đao, mặc nhuyễn giáp, đang đứng trước hai người vây công, không ngừng chống đỡ, thấp giọng quát. "Chu Cương, giờ ngươi mới nhớ van xin tha thứ?" Thanh niên cầm đao lạnh lùng, đao quang liên tục nở rộ, không ngừng tấn công, "Hừ, đã muộn, lần trước ngươi và Phương Kiệt trực đêm ở cửa thành, tỷ phu của ta chỉ uống có chút rượu, hai ngươi nhất định phải bắt hắn lại, lúc ta cầu xin ngươi sao không thấy ngươi giơ cao đánh khẽ?" "Đồ khốn, tỷ phu của ngươi uống có chút rượu thôi sao? Hắn muốn vượt quan đấy! Lúc đó huyện đang nghiêm tra Huyền Thiên Yêu Nhân, quy định như thế, có thể trách ta và Phương Kiệt được à?" Chu Cương tức giận không thôi. "Đừng nói nhảm, lão tử ở võ ti Hồ thành đã thấy hai người các ngươi khó chịu rồi! Giờ còn tranh bảo với ta, thù mới hận cũ tính một lượt!" Tần Phong liên tục đoạt công, kiếm chiêu công kích càng thêm sắc bén. Ở cách đó không xa, trinh sát người rơm con ngươi xoay tròn, đem tất cả mọi thứ thu hết vào mắt. Còn âm thanh lúc bọn họ đối chiến, cũng không thoát khỏi tai Triệu Hưng, một cơn gió nhẹ liền đưa âm thanh vào tai hắn. "Võ ti Hồ thành? Lại Viên Lâm huyện?" Triệu Hưng sờ cằm, dùng Ngũ Hành Quan Vật nhìn từ xa, trong nháy mắt hắn đánh giá được, cảnh giới mấy người kia đều khoảng tụ nguyên năm, sáu giai. Chiêu số cũng giống nhau, xem ra là do một sư phụ dạy, nhưng bốn đánh hai, người đông hơn rõ ràng chiếm ưu thế. Nhìn thì có vẻ không hẳn là chỉ vì bảo vật mà tranh giành, nhưng thôi vậy đi. Ở chung một mái nhà, dễ sinh ra va chạm, người thân còn thế, huống chi chỉ là bạn đồng liêu? Ở ngoài có lễ độ và pháp luật ước thúc, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, có thể khi vào Linh Sơn, lại có vong ưu bia ở đây, xuống núi cái gì cũng quên hết, tự nhiên rất dễ đánh nhau. Hơn nữa còn có bảo vật ở trước mắt. "Căn cứ cảm ứng, kia chắc hẳn là Linh Tú hạ phẩm." Triệu Hưng nhìn sang hướng khác, ở trong rừng cây tùng đó, chỗ một gốc cây mục mà hai người đang vây quanh. Trên đầu gỗ mục, có một cây Linh Chi màu xám, viền của Linh Chi có một vòng màu tím, lúc Triệu Hưng nhìn thấy, nhịp tim cũng có chút tăng tốc. Ước tính tình hình chiến đấu, Triệu Hưng cuối cùng kết luận: Làm được! "Đi, lẻn lấy Linh Chi đi." Triệu Hưng sai hai cỗ Triền Nhiễu Thảo Nhân sờ qua. Đại Lực Kim Cương quá bắt mắt, dù Triệu Hưng đặc biệt khoác cho chúng một lớp áo cỏ, vẫn không thích hợp để làm những chuyện lén lút như vậy. Triền Nhiễu Thảo Nhân thì không giống, dây của nó có thể kéo dài hai mươi mét! Nói cách khác không cần đến quá gần, cũng có thể len lén hái Linh Chi được. Hai cỗ Triền Nhiễu Thảo Nhân rón rén, nấp giữa từng cây tùng để tiến lên. Dây leo làm ra Triền Nhiễu Thảo Nhân, màu sắc rất giống với môi trường xung quanh, không nhìn kỹ thì khó phát hiện ra. Hơn nữa hai nhóm người kia còn đang đánh nhau, căn bản không chú ý đến có người tới gần. "Tất tất~" Triền Nhiễu Thảo Nhân ở vị trí một cây tùng cách gỗ mục hai mươi mét thì nằm xuống. Sợi đằng như con rắn nhỏ chậm rãi kéo dài, theo mặt đất tiến vào, rất nhanh sờ đến bên dưới Linh Chi. Sau khi quấn quanh mấy vòng, lại nhẹ nhàng dùng sức, một cây Linh Chi to bằng chậu rửa mặt, lập tức bị hái xuống. Sợi đằng từ từ rút vào, trở lại cơ thể của Triền Nhiễu Thảo Nhân. Mắt thấy là sắp thành công, không ngờ hai nhóm người ở Hồ thành võ ti lại phân được thắng bại rồi. Chiến đao trong tay Chu Cương đã bị đánh bay, cánh tay máu me be bét, thấy cả xương, còn đồng bạn Phương Kiệt của hắn thì bị chém vào đùi, mất sức chiến đấu. Tần Phong lập tức dừng tay, đứng ở trên cao nhìn hai người, trong lòng cực kỳ thoải mái. "Tần Phong, ngươi có gan thì giết chúng ta đi!" "Giết các ngươi? Hừ, ta đâu có ngu, sao lại phạm loại sai lầm đó?" Tần Phong cười lạnh trói bọn họ lại, "Còn phải đa tạ hai người các ngươi, đã tìm được một gốc Linh Chi...Hả?" Mặt Tần Phong đột nhiên biến sắc: "Linh Chi của ta đâu?!" Nhìn vào gốc cây mục, Linh Chi đã biến mất không thấy đâu cả! "Có người!" Đồng bọn của Tần Phong nhận thấy điều bất thường, nhìn bốn phía, mắt hắn rất sắc, phát hiện một người rơm đang quay đầu bỏ chạy. "Đồ khốn! Ai dám đoạt miếng ăn trước miệng hổ!" Tần Phong giận tím mặt, không thèm để ý tới việc giáo huấn Phương Kiệt và Chu Cương, cả bốn người lập tức đuổi theo. "Thật không thú vị, sao lại bại nhanh thế, không phải là cùng một sư phụ dạy sao, không phá được chiêu à? Ít nhất phải cầm cự lâu một chút." Triệu Hưng vốn định tránh giao chiến, chỉ muốn làm lại Lão Lục thôi, không ngờ vẫn bị phát hiện. Triền Nhiễu Thảo Nhân không thể chạy nhanh hơn được võ giả tụ nguyên năm, sáu giai, Triệu Hưng thấy vậy cũng không trốn nữa, trực tiếp ngả bài. "Các vị, mời suy nghĩ kỹ xem có muốn đuổi theo hay không đã." Giọng nói theo cơn gió truyền đi. "Xoạt xoạt xoạt xoạt~" Cùng lúc đó, trong rừng tùng, có hơn mười người rơm hiện thân, chắn đường bốn người Tần Phong. "Hả?" Tần Phong lập tức giật mình, dừng bước. Nhưng nhìn kỹ, lại là người rơm, hắn lại tức giận thêm. Mẹ nó, còn tưởng bị hơn chục người bao vây, không ngờ chỉ là Thảo Nhân pháp của một kẻ ti tiện. "Các huynh đệ, các ngươi đuổi theo đi, để ta xử lý đám người rơm này!" Thấy chỉ là người rơm, ba người còn lại không do dự nữa, lập tức đuổi theo người rơm đang trộm Linh Chi, để Tần Phong đối mặt với đám người rơm này. "Ta đề nghị các ngươi không nên làm vậy." Giọng nói xa lạ lại theo gió vang lên. Tần Phong giơ chiến đao lên, khinh thường nói: "Còn cố làm ra vẻ, chỉ có mấy con người rơm, cũng đòi dọa ta sao? Tiểu tiểu ti tiện mà cũng dám cướp miếng ăn từ tay Võ Giả? Thật nực cười!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận