Thần Nông Đạo Quân

Chương 147: Triệu Hưng kinh ngạc, hóa ra là hắn, độc bộ thiên hạ Thảo Nhân Pháp!

Chương 147: Triệu Hưng kinh ngạc, hóa ra là hắn, độc bộ thiên hạ Thảo Nhân pháp!
Đi theo người rơm vào giữa sườn núi, địa hình trở nên bằng phẳng, một tòa cung điện xuất hiện ở phía trước, xung quanh có nhiều khu đất được khai phá, trồng đầy hoa cỏ cây cối, từ Nhị Giai đến Tứ Giai đều có.
Tiên nông có một điểm tốt là việc xây dựng diễn ra khá dễ dàng, chỉ cần có một tiên nông lợi hại, nơi ở có thể không quá xa hoa, nhưng chắc chắn rất tiện nghi.
Theo con đường đá xanh đi lên phía trước, bên ngoài cung điện là một vườn Chủng Thực. Có người rơm đang cầm cuốc đào đất, có người rơm đang cầm cưa đốn cây, lại có người rơm vác một bó củi đi như bay lướt qua.
Tiến vào bên trong cung điện, ở trên thao trường có người rơm tay cầm đao thương kiếm kích đối chọi. Đi ngang qua một cái ao nước, có người rơm đang ngồi thả câu bên bờ. Đi qua một hành lang, có người rơm đột ngột từ dưới đất xông lên, tay cầm một khối Thạch Đầu vàng óng ánh. Ở đình nghỉ mát phía xa, lại có người rơm đang cầm một quyển sách chăm chú quan sát.
Dù Triệu Hưng kiến thức rộng rãi, khi thấy cảnh này cũng phải thấy da đầu hơi tê rần.
Bởi vì những người rơm này, không có ngoại lệ, tất cả đều mang dáng vẻ của Liễu Thiên Ninh! Không chỉ thế, có một vài ‘Liễu Thiên Ninh’ còn có vẻ rất kỳ quái, có cái bị gãy tay gãy chân rất bình thường, có cái thậm chí không có đầu, nhưng vẫn tiếp tục di chuyển. Dáng vẻ thì giống nhau, nhưng có ‘Liễu Thiên Ninh’ có khí chất âm lãnh, có cái lại rất tươi sáng, một vài thì ngây ngốc, thậm chí còn điên cuồng.
“Ngũ Phẩm tiên nông, đạt tới Thuần Nguyên cảnh, nguyên khí rất dồi dào, có thể chèo chống nhiều người rơm như vậy thì cũng không có gì, nhưng rốt cuộc Liễu Thiên Ninh này mê mẩn Thảo Nhân pháp tới mức nào mà còn làm ra toàn bộ hình dạng của mình…”
Triệu Hưng nghi ngờ vị đại lão này có vấn đề về tinh thần. Không phải thiên tài, thì chính là kẻ điên, hoặc là thiên tài cấp bậc kẻ điên!
Đến trước một cung điện, trên quảng trường đã tụ tập khoảng trăm người. Triệu Hưng đến cũng không gây ra chút chú ý nào. Bởi vì tất cả những người này đều đang quan sát người rơm.
“Nơi này tên là Vạn Pháp Cung, ta dùng người rơm để diễn Vạn Pháp, bốn mùa không ngừng nghỉ.”
“Ở trên quảng trường này diễn pháp, có mười tám loại Thảo Nhân pháp trung cấp, không có trong danh sách mà triều đình công bố.”
“Ngươi có thể ở đây tự do quan sát, học tập, cũng có thể đến những nơi khác trong cung điện để tìm hiểu.”
“Nếu muốn nhận điểm tích lũy thưởng, cần phải nắm vững một loại Thảo Nhân pháp trung giai, đồng thời luyện tới Tứ Chuyển.”
“Vượt qua thử thách cửa thứ ba, có thể nhận được tám trăm điểm tích lũy.”
“Một tháng sau, sẽ tổ chức xếp hạng chiến đấu bằng Thảo Nhân pháp, hạng nhất sẽ nhận được năm vạn điểm tích lũy.”
“Ngươi còn có thắc mắc gì không?” Người rơm hỏi.
“Không có.” Triệu Hưng lắc đầu.
“Nếu có thắc mắc, có thể tới hỏi thăm ở đây.” Liễu Thiên Ninh mỉm cười nói, “Nếu chỉ là hỏi đường, cứ tìm người rơm có chữ liễu dán trên người là được.”
“Vâng.” Triệu Hưng chắp tay.
Sau đó, người rơm quay người rời đi, hòa vào giữa đám người rơm mênh mông, chớp mắt đã không thể phân biệt được vừa nãy người nào đã dẫn mình đến.
Triệu Hưng không vội vàng đi tham ngộ, mà là đi quan sát xung quanh trước. Đa số người rơm đều hành động theo một quỹ đạo cố định, ví dụ như cái cuốc vẫn cứ cuốc, tưới hoa vẫn cứ tưới hoa. Đây là Phục Hành Thảo Nhân, chỉ hành động theo chỉ lệnh cố định, nhưng chúng lại khác hoàn toàn với của Triệu Hưng, Ngũ Hành vận chuyển bên trong cơ thể chúng rất tinh diệu.
Cũng có một số người rơm có độ tự do rất cao, không chỉ mở miệng nói chuyện, mà còn có thể nhìn và nghe thấy. Trên quần áo của bọn chúng đều dán chữ ‘Liễu’.
“Vạn Pháp Cung, Vạn Pháp Cung… Hóa ra hắn chính là Liễu Bán Phong ở thời Võ Đế.”
“Nhiều Bản Ngã Thảo Nhân như vậy, không trách hắn bị điên, hắn từ bây giờ đã bắt đầu làm ra nhiều ‘Bản Ngã Thảo Nhân’…” Trong mắt Triệu Hưng lóe lên một tia kinh ngạc.
Hắn đã gặp được người quen. Liễu Thiên Ninh bây giờ mặc dù có dáng vẻ tương tự với sau này, nhưng khí chất hung ác nham hiểm điên cuồng thì hoàn toàn khác. Vì thế nên Triệu Hưng đã không nhận ra. Hắn không nhớ tên Liễu Thiên Ninh, nhưng lại nhớ ngoại hiệu cùng đặc điểm. Bây giờ nghe tới Vạn Pháp Cung, hắn mới nhớ lại.
Liễu Thiên Ninh, người làm chấn động thiên hạ bằng Thảo Nhân pháp, ở thời Võ Đế hắn từng là Nhị Phẩm chuyển vận, phụ trách cung cấp lương thảo cho thập đại cấm quân. Hắn không phụ trách một nhánh quân cấm nào mà lo liệu tất cả lương thảo của cả thập đại cấm quân. Mặt khác, Liễu Thiên Ninh còn được ban ‘Tam quân tuần sát sứ’ và Chí Bảo Cửu Tiết Trượng, tiên nông tứ phẩm trở xuống phạm pháp thì hắn có quyền tiền trảm hậu tấu.
Thời đỉnh phong, Liễu Thiên Ninh phụ trách hơn mười vạn quân đội, quyền lực trải rộng đến tứ đại quân đoàn chinh man. Hành dinh của hắn được gọi là Vạn Pháp Cung, hơn nữa Thảo Nhân pháp của hắn độc bộ thiên hạ. Là tiên nông khống chế nhiều người rơm nhất, không ai sánh kịp. Vì thế Võ Đế đã cho hắn quyền quản lý phạm vi và số lượng lớn như vậy.
“Trong lần đầu tiên chinh phạt man tộc, Liễu Thiên Ninh đã trở nên điên, ở giai đoạn cuối của cuộc chinh phạt, số tiên nông chết dưới tay hắn đã hơn một triệu, Võ Hầu cũng đã hơn hai trăm người.”
“Còn người chơi? Không đếm hết được, Triệu Hưng đã từng bị người rơm của Liễu Thiên Ninh chém không ít lần.”
“Vì sao bị chém? Đa số đều do nghi ngờ có tội, bị oan hoặc liên lụy, đến khi cuộc chinh phạt kết thúc, Liễu Thiên Ninh đã có ngoại hiệu nửa điên, và sự thật cũng chứng minh tinh thần của hắn đúng là có vấn đề.”
Về sau, hắn bị cách chức, điều đến 'Tạo Hóa Đạo Viện' nhậm chức, thi thoảng tỉnh táo, thi thoảng lại điên cuồng. Bình thường cũng không dạy học được, Võ Đế chỉ còn cách đưa hắn ra ngoại thành ở phúc địa linh sơn tĩnh dưỡng. Bắt đầu dùng Mễ Phất thay thế Liễu Thiên Ninh.
“Liễu Thiên Ninh chắc hẳn đã luyện Hậu Biến pháp, còn điên cuồng nghiên cứu Bản Ngã Thảo Nhân, hiện giờ hắn là Tiên Nông Quan Ngũ Phẩm, dù có tự học, do ảnh hưởng của chế độ vương triều khinh bỉ, cảnh giới của hắn cũng không thể vượt quá Tứ Phẩm Nguyên Phách cảnh, thậm chí ngay cả Tam Phẩm ‘Nguyên Hồn’ cảnh cũng không có mà lại làm nhiều người rơm như vậy... Ngươi không điên ai điên.”
“Cái gì là ‘Bản Ngã Thảo Nhân’?”
Bản Ngã Thảo Nhân cũng chính là phân thân người rơm, Vạn Pháp người rơm. Trong Thảo Nhân pháp, thuộc loại pháp cao giai. Nó chú trọng tính điều khiển và khuếch trương mạnh mẽ. Dựa trên Trinh Sát, Phục Dịch và Dốc Sức Thảo Nhân pháp làm cơ sở, người thi pháp có thể coi người rơm như phân thân, có thể nói chuyện, quan sát, thậm chí chiến đấu.
Điều gì gọi là tính điều khiển mạnh? Bản Ngã Thảo Nhân có thể làm được nhiều chuyện hơn, chẳng khác nào cơ thể thứ hai, những loại Thảo Nhân pháp khác căn bản không thể làm được điều đó. Tính khuếch trương mạnh mẽ là nó có thể dung hợp tất cả Thảo Nhân pháp!
Ví dụ như ‘Thần Hành Thảo Nhân’, ‘Dốc sức người rơm’ mà Triệu Hưng đang dùng, nếu tiếp tục nghiên cứu có thể làm cho hai pháp hợp nhất thành ‘Thần hành dốc sức người rơm’, thậm chí ba pháp, bốn pháp hợp nhất. Nhưng sự kết hợp của Thảo Nhân pháp khác nhiều nhất là ba bốn loại, Vạn Pháp người rơm lấy ‘bản ngã’ làm cơ sở, trong đó Ngũ Hành vận chuyển cơ chế mô phỏng hoàn toàn theo bản thân, trên lý thuyết có thể vô hạn dung hợp.
Vạn Pháp người rơm cũng là mục đích cuối cùng của phái Thảo Nhân pháp – dung nạp vạn pháp, thậm chí dung nạp cả tam hồn! Nhục thân khô héo, nhưng tam hồn có thể chuyển lên người rơm, để đạt đến bất tử bất diệt! Trường tồn vĩnh viễn!
Ý tưởng của Bản Ngã phái luôn khá táo bạo, phái Thảo Nhân pháp này đúng là một sự điên cuồng trong ảo tưởng! Không bàn đến những lý tưởng hư ảo đó, Bản Ngã Thảo Nhân gây ra gánh nặng lớn lên tâm thần, lâu dần có thể làm tổn thương không thể vãn hồi tới mệnh hồn, vì muốn điều khiển vạn loại ‘Bản Ngã Thảo Nhân’, cần phải tu ‘Phân hồn pháp’, tách mệnh hồn, dùng để tăng cường sự điều khiển người rơm của tâm thần.
Mỗi lần Vạn Pháp người rơm hợp nhất một loại pháp, yêu cầu về mệnh hồn lại càng cao, gánh nặng tâm thần cũng càng lớn. Khi đó, Liễu Thiên Ninh còn điều khiển người rơm tới đâu chỉ ngàn vạn?
“Hắn không gặp thời điểm hồi phục sau này, không thể phá vỡ được tầng gông cùm xiềng xích đó, làm cho tâm thần lột xác thành thần niệm, tam hồn được tấn thăng, chỉ dựa vào mệnh cung thủ hộ, thì bị điên cũng là chuyện đương nhiên.”
"Liễu Thiên Ninh có lẽ đã được mời tới Thập Dương Động Thiên, tên này bây giờ hẳn cũng xem như bình thường rồi… À?”
"Ta phải tìm cách tránh mặt tên này sau này thôi, đời này không thể bị chém lần nữa.” Triệu Hưng rụt cổ lại, bây giờ hắn chỉ có một cái mạng, còn tên này khi ở thời đỉnh cao thì được Võ Đế sủng ái, ngay cả vương hầu, hoàng tử muốn chém liền chém....
Sau khi quan sát một hồi, Triệu Hưng bắt đầu tìm kiếm người rơm để quan sát, tham ngộ trên quảng trường diễn pháp. Trước đó ở Cốc Thành, Thảo Nhân pháp mà Triệu Hưng học được đều thuộc cấp độ Sơ Giai.
Thảo Nhân pháp Sơ Giai tương đối tốn ‘vật liệu’. Ví dụ như dốc sức người rơm, dùng nguyên đạo ngạnh phổ thông để chế tác, còn chưa chắc đánh được một tráng hán trưởng thành. Chỉ có thể đuổi Thực Cốc Điểu thôi.
Nhưng nếu dùng Kim Cương Trúc, dốc sức người rơm sẽ rất mạnh, có thể so với sức mạnh của Võ Giả nhập phẩm. Tất nhiên Đại Lực Kim Cương hành động đơn giản, không có kỹ xảo gì, chỉ đơn thuần là lao tới mạnh mẽ. Thảo Nhân pháp là dựa vào số lượng nhiều để thắng, mục tiêu chính là ‘cùng nhau xông lên’.
Nhưng Thảo Nhân pháp trung giai lại khác, nặng về pháp thuật, và cũng nặng về vật liệu. Vật liệu tốt sẽ tăng giới hạn sức mạnh, hiệu quả cuối cùng của pháp thuật cũng rất cao. Ví dụ như những gì mà Triệu Hưng đang quan sát.
“Ẩn hình người rơm.” Triệu Hưng sờ vào một vùng không khí, dù không thấy gì, tay vẫn chạm vào được rơm mềm mại.
“Dù chỉ là một cọng cỏ khô bình thường, khi làm thành người rơm vẫn có thể ẩn hình, đây chính là tác dụng của pháp thuật.”
“Người che thân, bản chất là tu ‘Ẩn thân pháp’, lợi dụng Ngũ Hành lực lượng để ẩn nấp.”
“Nhưng việc ẩn người sống thì khó hơn so với vật chết.”
Nhân tộc tu ‘Ẩn thân pháp’ thuộc loại pháp thuật cao giai, bởi vì người sống có sinh mệnh ba động, khí huyết ba động, nguyên khí ba động, Ngũ Hành lực lượng ba động đều rất phức tạp, thay đổi trong nháy mắt, làm sao mà ẩn nấp? Nhưng nhờ vào người rơm mà chỉ là pháp trung giai, bởi người rơm liên quan đến ‘Ngũ Hành lực lượng ba động’. Dùng để đánh lừa kẻ địch, sẽ dễ dàng hơn.
"Ẩn hình người rơm kết hợp với trinh sát người rơm, trung giai pháp hợp với pháp cấp thấp thì khá dễ, dùng để trinh sát, vừa bí ẩn mà không cần mình phải mạo hiểm.”
“Nếu có thể kết hợp với Thần Hành Thảo Nhân pháp, tam pháp hợp nhất, thì đó là lính trinh sát tốt nhất.”
Ẩn hình người rơm cứ đi qua đi lại, liên tục lặp lại hành động đi quanh các bồn hoa, quảng trường, những nơi có bùn đất. Để cho người học dễ tham ngộ, người rơm này sẽ không ngừng điều chỉnh vị trí. Dùng khả năng nhìn thấu mọi việc và Ngũ Hành quan vật, Triệu Hưng có thể thấy rõ sự tồn tại của nó, và có thể quan sát được những biến hóa bên trong.
“Dung nhập vào giữa trời đất Ngũ Hành lực lượng, biến hóa theo sự thay đổi của hoàn cảnh.”
Triệu Hưng cũng đi lại theo ẩn hình người rơm. Sau khoảng một khắc, ẩn hình người rơm tự động tan rã, biến thành một đống cỏ khô rải trên mặt đất. Nhưng ngay sau đó, một vệt kim quang từ trong cung điện bay ra, rơi lên đống cỏ khô.
“Ông~”
Những mảnh rơm rải rác lại một lần nữa tổ hợp lại với nhau, chậm rãi hình thành một người rơm ẩn hình. Khi hoàn thành bước cuối cùng, người rơm hoàn toàn ẩn mình. Triệu Hưng xem qua một lần liền đã ngộ ra điều gì đó.
Bởi vì Minh Mâu pháp của hắn tu đến Trung Giai viên mãn, Ngũ Hành Quan Vật cũng tiến cấp lên Trung Giai, môn pháp này cho tới khi lên Cao Giai vẫn gọi là Ngũ Hành Quan Vật. [Nhìn rõ mọi việc] kết hợp với [Ngũ Hành Quan Vật]. Triệu Hưng nhìn ra được bản chất của người rơm ẩn hình, còn trình tự kết cấu thì theo sau, tùy ý nhìn một chút liền nắm được.
"Ở cửa thứ ba mà có chiến đấu xếp hạng, chắc là muốn so tài, ẩn hình người rơm tuy không có sức chiến đấu, nhưng không thể bỏ qua pháp thuật này được."
"Học được nó, sau này học 'Ẩn thân pháp' sẽ dễ dàng hơn.”
Tiết Văn Trọng đã dạy ‘Liễu Biên Truyền Pháp’, trong đó có ẩn hình người rơm. Lúc đó Triệu Hưng từng thấy Tiết Văn Trọng biểu diễn nhưng không học được, chỉ ghi lại. Bây giờ nhớ lại, hắn thấy được sự khác biệt rất lớn giữa lão tiên nông và Liễu Thiên Ninh.
Lão tiên nông bản thân chỉ có Cửu Phẩm, ông học môn pháp này theo hướng ‘kết cấu’ để bắt chước, dựa vào kỹ thuật thuần thục không phạm sai sót để ổn định Ngũ Hành vận chuyển bên trong. Nhưng người rơm ẩn hình của Liễu Thiên Ninh là sự biểu đạt bản chất. Dù có rút mất một vài sợi cỏ thì cũng không sao cả, thậm chí Triệu Hưng còn cảm thấy rằng dù bị chém đứt một cánh tay cũng có thể giữ được khả năng ẩn hình.
Biện pháp của lão tiên nông thì không được, hỏng mất một sợi lông thì ẩn hình sẽ bị rách, cái này cũng không thể trách lão tiên nông, chủ yếu là do hai người khác biệt quá lớn về nhận thức Đạo pháp. Bây giờ Triệu Hưng có thể xác định Liễu Thiên Ninh chính là người chính gốc của Thái Hòa Quận, và còn là hậu duệ dòng chính của Liễu Tông Hải.
【Bạn quan sát người rơm diễn luyện, lĩnh ngộ pháp thuật trung giai ‘Ẩn hình người rơm’ 】
【 Ẩn hình người rơm: 1/9999 】
【 Hiệu lực và tác dụng: Thân theo Ngũ Hành di chuyển, ẩn giữa thiên địa 】
"Lên!"
Khi người rơm lần nữa tan biến, Triệu Hưng không chờ kim quang bay ra từ điện mà tự mình thi pháp.
“Ông~”
Cỏ khô tản ra lập tức nhanh chóng kết hợp thành hình, một người rơm nhìn khá vụng về dần dần ẩn mình.
Vì sao lại nói là vụng về? Bởi vì cái đầu thì lệch sang một bên, chân lại dạng chữ bát. Nhưng điều đó cũng không ngăn được nó là người rơm ẩn hình.
"Vụng về một chút nhưng vẫn có thể dùng được."
"Đi hai bước."
Triệu Hưng hạ lệnh cho người rơm ẩn hình. Người rơm lảo đảo đi lại.
"Vẫn còn một số vấn đề." Triệu Hưng như có điều suy nghĩ, bởi vì khi người rơm đi từ bồn hoa ra quảng trường thì Ngũ Hành chuyển đổi xuất hiện một sự ngưng trệ nửa giây. Trong nửa giây ngắn ngủi này sẽ lộ ra một hình ảnh mơ hồ, chỉ cần cẩn thận một chút thì người không có pháp thuật cũng sẽ nhìn thấy được.
"Thử lại lần nữa." Triệu Hưng cho người rơm tan biến, lại tìm thêm vật liệu, tiếp tục luyện tập.
Bên trong Vạn Pháp Cung.
Liễu Thiên Ninh liếc mắt nhìn về một góc quảng trường, lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Phân tích bản chất, chỉ xem một lần là đã học được?”
“Lần đầu tiên thi pháp, tuy rằng người rơm hình dạng xấu xí nhưng cũng đã có tác dụng rồi.”
“Kẻ này rất có thiên phú về Thảo Nhân pháp.”
Ánh mắt Liễu Thiên Ninh cao biết bao? Hắn liếc mắt một cái là đã nhận ra, Triệu Hưng rất có thiên phú về Thảo Nhân pháp, không cần phải xem quá lâu, chỉ cần xem cách người này học lần đầu thì hắn có thể đoán được.
Bởi vì cách học của Triệu Hưng là phân tích bản chất, hơn nữa hắn làm được. Phần lớn những người khác thì đều bắt đầu từ việc học ‘theo hình’.
“Hả? Hắn đang làm gì vậy?” Liễu Thiên Ninh nhìn một chút rồi cười lắc đầu.
"Tiểu tử này, nghịch ngợm!"
Lại còn dùng ẩn hình người rơm đi giật đai lưng người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận