Thần Nông Đạo Quân

Chương 13:: Giới Võ người Thiên Kình, Đông Duyên cổ tộc (3)

"Đúng vậy." Hoa Tử bất đắc dĩ nói: "Toàn những người nào đâu, đánh cái đinh tai mà cũng dám tự xưng là giới võ giả."
"Ta mà cầm cây đàn tranh, có phải cũng đăng ký làm Nhạc Sư được không?"
"Lão tử mời hắn đi hắn còn mắng ta si tâm vọng tưởng, trách ta không nhường hắn một tay."
"Thật sự là muốn đấm người ta một trận ghê."
Chờ đợi phối hợp gần ba tháng, đến hỏi về Giới Võ giả thì không ít, nhưng người phù hợp yêu cầu của bọn họ lại chẳng có mấy ai.
Thực tế thì những người đến hỏi về cơ chế phối hợp đều có sức chiến đấu không tệ, chỉ là không đáp ứng được cái tiêu chuẩn Giới Võ giả mà thôi.
Hoặc là Cơ Quan Sư luyện một môn võ kỹ, hoặc là Võ Giả tháo trang bị rồi lên cấp, thật ra căn bản không có người nào vừa có hai khả năng cốt lõi này cùng lúc.
Hỏi vì sao lại có người giả mạo Giới Võ giả?
Đương nhiên là vì có lợi ích, đăng ký thành Giới Võ giả, có thể nhận thêm một khoản 'phụ cấp nghề nghiệp quý hiếm' của Cổ Quốc, còn có thể chống lại việc bị đánh thuế.
Cho nên rất nhiều Võ Giả hoặc là Cơ Quan Sư đều sẽ tìm mọi cách để đi thi lấy một chứng nhận Nghề Nghiệp Quý Hiếm.
Rất nhiều thế lực có tiêu chuẩn không giống nhau, nhưng khi đã được Nguyên Hải Cổ Quốc Quan Phương công nhận, thì sẽ khiến cho bây giờ xuất hiện rất nhiều Nghề Nghiệp Quý Hiếm.
Giới Võ giả có thể nói là nghề 'quý hiếm tràn lan' nghiêm trọng nhất.
"Nguyên Hải Cổ Quốc không xử lý mấy thứ nghề nghiệp lộn xộn này đi, sớm muộn gì cũng xong!" Hoa Tử tức giận bất bình nói.
"Đúng vậy, sớm muộn gì cũng xong thôi." Triệu Hưng phụ họa một câu.
"Chờ một chút đi, nếu thật sự tìm không thấy người phù hợp, thì tìm hai người sức chiến đấu không tệ cũng được rồi."
Tất cả mọi người đều muốn vẹn cả đôi đường, Giới Võ giả thực thụ thì không dễ tìm.
Những Giới Võ giả thật sự có bản lĩnh sẽ không gia nhập vào một đội ngũ xa lạ, Độc Hành Giả có chút bản lĩnh thì cần phải xem vận may mới tìm ra được.
Ngay lúc này, Nhạc Dao trở về chỗ ở, vừa vào cửa thì hào hứng nói: "Triệu Hưng, Quỳnh Hoa, ta tìm được một người Giới Võ giả đáp ứng được yêu cầu rồi!"
"Ồ? Thật hay giả vậy?" Sầm Quỳnh Hoa có chút buồn bực, quyền quyết định phối hợp chỉ có đội trưởng mới có, Nhạc Dao đâu phải đội trưởng, nàng ta đi đâu mà tìm được?
"Hừ, các ngươi cứ ngồi đó chờ thì làm sao có khả năng tìm được người giỏi?" Nhạc Dao nói, "Cho dù là treo danh t·ử Thần phủ, thì cũng không biết là tới khi nào đâu, tất nhiên là phải chủ động đi tìm chứ."
"Tiên Tử, nàng chủ động đi tìm như thế nào?" Triệu Hưng hiếu kỳ hỏi.
"Ba tháng nay, ta đi dạo quanh thị trường nhân tài." Nhạc Dao nói, "Sau đó liền phát hiện ra một người..."
"Chờ một chút." Hoa Tử ngắt lời nói, "Hổ Đầu Tinh Lục chỉ có thị trường hàng hóa giao dịch thôi, làm gì có thị trường nhân tài?"
"Trong ngục." Nhạc Dao ngắn gọn nói.
Hoa Tử: "..."
Triệu Hưng: "..."
Bọn họ sửng sốt một hồi mới phản ứng được, thị trường nhân tài mà Nhạc Dao nói là chỉ nhà tù tạm thời được xây dựng ở Hổ Đầu Tinh Lục.
Phản ứng xong hai người đều không biết phản bác lại như thế nào.
Nhạc Dao liền nói: "Ta rất thích đọc truyện về các nhân vật kỳ lạ, mà trong truyện ký miêu tả các cường giả, thường thường có một vài điểm chung, đó chính là từng trải qua cảnh tù ngục."
Triệu Hưng và Hoa Tử không nhịn được bật cười.
Kinh nghiệm đọc sách của Nhạc Dao thật đúng là không bình thường, góc độ cũng rất kỳ lạ đó.
Những tiên tử khác thì không sao, cứ thích đi dạo mấy thương hội, Nhạc Dao lại thích đi dạo nhà tù, đúng là người sống lâu quả nhiên có những đam mê kỳ lạ.
"Cách nói của nàng hình như cũng có chút đạo lý." Triệu Hưng nhẹ gật đầu.
Người sáng lập «Bảo Sơn Công» hiện tại cũng đang ở trong ngục đấy thôi, cho nên coi nhà tù là thị trường nhân tài cũng không quá đáng.
Hoa Tử hứng thú: "Vậy nàng đã tìm được một Giới Võ giả không tệ sao? Nói mau."
Nhạc Dao nói: "Người này là một hiệp khách độc hành, đến từ một đại vương triều."
"Ta tra rồi, hắn từng là cảnh giới thứ hai. Nhưng sau một lần mạo hiểm, mười ba món Đạo Binh cơ giới trong người hắn bị hủy gần hết, chỉ còn lại hai món, thậm chí giới cốt ẩn chứa lực lượng bản nguyên cũng bị rút mất hơn phân nửa."
"Hắn theo Hư Không Cảnh rớt xuống Sơ Sinh Cảnh rồi bị trọng thương, vì trị thương mà nợ nần chồng chất, không cách nào hoàn lại nên bị nhốt vào ngục."
"Hiện tại đã bị nhốt một trăm năm mươi tám năm, bởi vì một mực không ai quan tâm tới, cũng không có tiền, nhà tù của hắn ngay cả Linh Khí cũng không cung cấp."
"Ta suýt chút nữa còn cho là bên trong là một người đã chết, nhưng cuối cùng hắn đột nhiên ngồi dậy, nhưng lại không làm ta giật mình đấy."
Nàng vốn dĩ không có vẻ sợ sệt chút nào... Triệu Hưng thầm oán trách, Nhạc Dao bộ dáng phấn khích thế này, đâu có giống đang sợ sệt.
Hắn coi như đã hiểu vì sao Nhạc Dao lại đi, đây đúng là biến việc đi thăm tù thành mạo hiểm ở nhà ma mà chơi rồi.
Hay là nói các nhạc sư đều thích đến những chỗ kỳ quái tìm tư liệu sáng tác?
"Hắn nợ bao nhiêu tiền?" Hoa Tử hỏi vào vấn đề chính, "Muốn chuộc hắn ra chắc là không dễ đâu."
"Tiền thuốc thang của Hư Không Cảnh đắt đỏ lắm, hắn khi đó bị thương được quân y vệ sở T·hiên Môn cứu giúp, lúc ấy tốn khoảng 3 tỷ Nguyên Hải tệ."
"Bất quá về sau phát hiện người này vô thân vô thích, vừa không ai đến nhận lãnh, cũng không phải công dân của Nguyên Hải Cổ Quốc, nên đã rút một phần giới cốt của hắn để gán nợ."
"Dù vậy, vẫn không đủ hoàn lại. Nhưng quân y vệ sở T·hiên Môn cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể tự nhận xui xẻo khi cứu được một người nghèo rớt mồng tơi."
"Bởi vì đây là công nợ, hắn hiện tại đang trong quá trình chờ phán quyết, chỉ có thể bị giam trong ngục trước."
"Bây giờ còn nợ bao nhiêu?" Triệu Hưng hỏi.
"Khoảng 500 triệu." Nhạc Dao nói "Thực ra cũng không nhiều. Nhưng nếu muốn người này thì thực tế không cần tốn đến 500 triệu."
Tay nàng khẽ động, một loạt các công thức tính toán ngay lập tức xuất hiện: "Ta tính rồi, người này muốn chuộc ra thấp nhất chỉ cần bỏ ra 50 triệu là được."
"Chỉ là vì hắn không có người bảo lãnh nên thủ tục vô cùng phiền phức, nhưng chúng ta là thành viên của T·ử Thần phủ, việc này sẽ dễ dàng hơn nhiều."
"Ta nghĩ quân y vệ sở T·hiên Môn cũng rất tình nguyện, vì chúng ta giúp họ giải quyết món nợ tiền hàng, để khoản công nợ này được có cái kết."
Triệu Hưng khẽ gật đầu, Giới Võ giả kia đối với quân y vệ sở T·hiên Môn thì cũng như một khoản 'nợ xấu' không có khả năng trả.
Cứu hắn về cũng đâu phải quân đội nuôi báo cô, quân y vệ sở T·hiên Môn cũng không thể nói là cứu người cho khỏe, rồi ép người ta đi làm công, quân đội cũng đâu có nghiệp vụ đó.
Cho nên biện pháp cuối cùng của quân y vệ sở T·hiên Môn chính là tìm người tới nhận nợ cho tên Giới Võ giả đó, sau đó đem người bán lại cho chủ nợ như hàng hóa.
Để xử lý gọn một món nợ xấu, quân y vệ sở T·hiên Môn rất có khả năng đồng ý. Chỉ có điều 50 triệu cũng không phải là con số nhỏ, cộng thêm muốn khôi phục sức chiến đấu của người này, chỉ sợ còn phải tốn thêm một khoản nữa.
Lúc Triệu Hưng đang suy tư, Hoa Tử hỏi: "Tên của người đó là gì, có nói đến từ đại vương triều nào không?"
"Hắn tự xưng là 'T·hiên Kình Tử', đến từ 'Bàng Trạch Vương Triều', ta chưa từng nghe qua tên này, các ngươi có nghe qua chưa?" Nhạc Dao hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận