Thần Nông Đạo Quân

Chương 06:: Phá Vọng Chi Nhãn, Sử Gia Tứ Thần thông, thu hoạch và nguy cơ! (một vạn bốn) (6)

Chương 06: Phá Vọng Chi Nhãn, Sử Gia Tứ Thần Thông, thu hoạch và nguy cơ! (một vạn bốn) (6) Khi còn sống thực lực. Nếu Lam Hải không có nói dối, vậy thì những ghi chép trong Truyện Giới ở đây quá đen tối. Vị thái sư này sau khi chinh phạt trở về không những không được thưởng mà ngược lại bị Hoàng Đế Nguyệt Lạc Cổ Quốc chém giết? "Vì giết Nguyễn Sưởng, Hoàng Đế đã điều toàn bộ lãnh lạc quân đi trấn áp Nguyễn Sưởng, nên mới tạo thành thủ vệ yếu kém, đó là suy đoán của ta." Triệu Hưng nói: "Hiện tại chúng ta vào trong hoàng cung, có lẽ là an toàn nhất, thời khắc. Dư Thiên Kình cũng là người hoàng tộc Bàng Trạch Vương Triều, biết rõ những chuyện hắc ám bẩn thỉu này không thể lộ ra ánh sáng. Chẳng trách ai muốn mang thứ gì đó sáng tác vào trong mộ, dám can đảm viết khi còn sống thì lập tức sẽ bị phát hiện và bị bắt xử tử. Tất nhiên, Triệu Hưng cũng chỉ là suy đoán, nếu như là lịch sử Hư Vô Chi Thành, thì có lẽ chỉ là một cái âm mưu luận mà thôi. Trong lúc hai người nói chuyện, hai chân Cảnh Viêm không ngừng ma sát xuống mặt đất, tóe ra hoa lửa, lùi về phía trước hai người. "Khụ khụ ~" Cảnh Viêm nhịn không được ho khan hai tiếng, hắn bị thương nhẹ. "Đánh hai tên tiểu Thần Thông cảnh, còn biết rõ nhược điểm, lại thêm tiên cơ đánh lén mà vẫn chật vật như vậy à?" "Cảnh huynh, ngươi biết vì sao ngươi thấy [ bắc xem Đạo Binh ] không rõ lắm không?" "Nghĩa là gì?" Cảnh Viêm mờ mịt ngẩng đầu. "Vì có sương mù xám đó huynh đệ." Cảnh Viêm: Dư Thiên Kình: "Ta hiện tại không nghi ngờ gì việc ngươi đã được đế quốc bồi dưỡng rồi." Cảnh Viêm nghiến răng nói, "Khả năng khiêu khích trào phúng của ngươi, chắc chắn là người của đế quốc." Triệu Hưng giơ tay: "Đa tạ đã khen, đi thôi, vào trong." "Chờ một chút." Dư Thiên Kình gọi Triệu Hưng lại khi đi qua chỗ song sinh thư hài cốt, "Triệu huynh, hai thứ này có thể mang đi không? Hình như là bảo bối." Triệu Hưng đột nhiên giật mình: "Suýt nữa thì quên mất chuyện này, cái Thần Thông quên này quả thật quá mạnh, phải mang đi, nhất định phải mang đi!" Cảnh Viêm lập tức châm chọc: "Xem ra trên mắt ngươi cũng bị một lớp gì đó che rồi." Triệu Hưng không phản bác được. Dư Thiên Kình không quan tâm đến hai người, đưa tay xuống chụp lấy, hai trang giấy mạ vàng có hoa văn huyền ảo xuất hiện trong tay. Triệu Hưng và Cảnh Viêm cũng không thấy rõ Dư Thiên Kình đã làm bằng cách nào. Cứ như hắn vớt chúng từ trong túi Càn Khôn ra. "Truyện Giới có cùng loại đặc tính túi Càn Khôn, nếu không mang hai trang giấy pháp quyết Thần Thông này đi, nó sẽ nhanh chóng khôi phục lại nguyên dạng. Rồi lại hình thành song sinh thư khôi." Triệu Hưng nói. "Trên đó ghi chép những thần thông gì?" Cảnh Viêm hiếu kỳ hỏi. "Không rõ." Triệu Hưng lắc đầu, "Phải về mới có thể nghiên cứu." "Nhưng hai trang pháp quyết này chắc chắn ẩn chứa võ kỹ Thần Thông" "Xét thấy độ hiếm có của nó, chúng ta có thể bán nó để đổi lấy vài ức Xích Tinh tệ." "Tê, phát tài rồi!" Mắt Cảnh Viêm lập tức đỏ lên. Hô hấp của Dư Thiên Kình cũng trở nên gấp gáp. Không ngờ rằng chỉ đánh hai tiểu binh mà lại rơi ra bí kíp Thần Thông? "Có chút tiền đồ có được không." Triệu Hưng cười nói: "Ngươi không nhìn một chút chúng ta đang ở nơi nào sao?" Mộ táng Đạo Vực cảnh, nơi sống chết khó nói a, có chút thu hoạch chẳng phải nên sao?" "Nên, quá nên chứ!" Cảnh Viêm ra sức gật đầu. Dư Thiên Kình cũng hăng hái gật đầu theo. Hắn vốn không mấy khi thấy đồng tiền lớn, ít nhất là so với Cảnh Viêm và Triệu Hưng thì là vậy. Hiện tại nghe nói trong tay có vài ức Xích Tinh tệ, tay hắn cũng có chút run rẩy. "Nếu có thể trở về thì sau này muốn gặp nhau cũng khó đó." Triệu Hưng mỉm cười nói. "Đi thôi." Vào trong hoàng cung, bên trong im ắng, căn bản không thấy bóng người. Triệu Hưng nhìn lướt qua các kiểu mái vòm, nhanh chóng phân chia ra. "Ngoại trừ Nguyệt Lạc Cực Đạo Điện, thì chúng ta có thể đi xem những đại điện còn lại." Triệu Hưng nói. "Đó là nơi thái sư và Hoàng Đế gặp mặt." "Những cung điện còn lại, bởi vì bút mực nhấn mạnh không ở lại, nên độ nguy hiểm cũng thấp hơn." "Vậy lối ra và bảo tàng cũng có khả năng ở đâu?" Dư Thiên Kình hỏi theo kiểu suy một ra ba. "Đúng." Triệu Hưng gật đầu, "Nhưng chúng ta không có Thái Thủy Quan, qua bên kia sẽ rất nguy hiểm." "Triệu huynh, mặc dù ta cũng rất muốn tìm bảo vật, nhưng xét đến cùng chúng ta vẫn phải đi Nguyệt Lạc Cực Đạo Điện tìm lối ra." Cảnh Viêm nói: "Ta vẫn muốn sớm đi ra hơn." Lúc này đừng có nghĩ gì đến chuyện bảo tàng nữa, bảo mệnh quan trọng!" "Ngươi không tìm bảo tàng, làm sao sống sót qua cửa ải đó?" Triệu Hưng nói, "Ta vừa mới nói rồi, đồng hành khắc đồng hành, phải thu thập một ít bảo vật của nhà sử học, mới có thể ứng phó được cửa ải đó." "Vậy chúng ta phải tìm cái gì?" "Sử quan có Tam Bảo là Thái Thủy Quan, giới tu bút, và giảng đạo thư." Triệu Hưng nói: "Nguyệt Lạc Cổ Quốc chắc là cũng có." Cho dù chủ nhân ngôi mộ không phải là thái sử quan thực sự, thì cũng hẳn là một sử quan có địa vị cao rồi, trong tay hắn hoặc là có thứ nhất cấp, nếu không cũng là có hàng nhái." Huyền Linh sách sử tàn chương Triệu Hưng không nhắc tới, vì thứ kia rất khó tìm, mà tìm thấy rồi cũng chưa chắc lấy đi được. Cứ lấy đi đủ bộ ba món đồ kia thì khả năng cao sẽ có thể đưa người ra ngoài. Hắn đoán Tinh Hỏa ba tên Đại Thần Thông, ban đầu cũng là muốn tìm ba món này để ra ngoài, "Thiên Kình, xong chưa?" "Được rồi." Dư Thiên Kình chắp tay trước ngực, rồi đột nhiên kéo ra, một bộ chân dung mờ ảo xuất hiện trong mắt Triệu Hưng. Nó chỉ tồn tại trong một giây ngắn ngủi, nhưng Triệu Hưng tu ý chí Thần Thông nên đã thấy được. Cảnh Viêm thì căn bản không thấy gì, chỉ thấy Dư Thiên Kình làm động tác, sau đó Triệu Hưng gật đầu. "Đi bên đó." Triệu Hưng giơ một ngón tay lên, khóa chặt một hướng. Ba người nhanh chóng tiến lên. Chỉ trong chốc lát, đã có một tia sáng lao thẳng về phía Cảnh Viêm. "Cẩn thận!" Dư Thiên Kình hét lớn. Triệu Hưng ngay lập tức biến lớn, bảo vệ cả hai người. "Ầm!" trên vai của hắn bị xé rách một lớp da, lộ ra huyết nhục. Còn chưa kịp xem xét thương thế thì đã nghe thấy một giọng nói. "Kẻ nào lén lén lút lút, dám xông loạn vào Hoàng Cung!" Triệu Hưng nhìn về phía một cung điện, một cung điện hình bán cầu màu đen tối đột nhiên vỡ tan ra, bay ra từng đạo thư khôi. Tổng cộng là mười lăm người! Người cầm đầu có một cái sừng nhọn dữ tợn trên đầu, tay cầm một ngọn lửa nhọn, trên ngực có một hình xăm đồ đằng. Vừa nãy chính là hắn đã phá hỏng phòng ngự của mình. Nhìn mười lăm tên Đệ Tam Cảnh! Một kẻ cầm đầu, cho Triệu Hưng cảm giác thậm chí là Đại Thần Thông cảnh! "Thiên Kình, tìm nhược điểm của hắn." Triệu Hưng nhanh chóng biến lớn, hoàn toàn bảo vệ hai người. "Nhanh lên đi lão đệ." Cảnh Viêm nói: "Nhược điểm ở đâu?" "Hắn, hắn không có nhược điểm." Mặt Dư Thiên Kình đỏ lên. "Toàn thân trên dưới, mỗi chi tiết đều hoàn mỹ, tất cả đạo uẩn đều hoàn mỹ vô khuyết, các chữ viết trên giấy giống như tự nhiên mà thành." "A?" Cảnh Viêm ngây ngẩn cả người, Dư Thiên Kình cũng là Đệ Tam Cảnh, sức chiến đấu cũng không yếu, hiện tại hắn lại còn nói đối phương hoàn mỹ vô khuyết, không có nhược điểm? "Lẽ nào là Đại Thần Thông cảnh?" "Đúng vậy." Triệu Hưng thần sắc nghiêm túc, "Là hơi thở của Đại Thần Thông cảnh, có lẽ đủ để liệt vào nhân vật trong Truyện." Dư Thiên Kình nắm giữ Phá Vọng Chi Nhãn, có thể nhìn thấy bản chất, nhưng loại thiên phú Đại Thần Thông này vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành, hắn không thể vượt qua bản thân quá nhiều thực lực để nhìn thấu một cường giả khác. Nói cách khác, một Đại Thần Thông cảnh này, có lẽ là một trong số những thiên tài được chọn ra từ ức vạn dặm của Nguyệt Lạc Cổ Quốc. Không nói là không kém gì Đỗ Vân, chí ít cũng là ở cấp bậc Dương Bạch Hà, bằng không không thể làm thủ lĩnh trong hoàng cung được. "Bản hầu hỏi ngươi lần nữa, rốt cuộc các ngươi là ai!" Thư khôi màu đen cầm Hỏa Tiêm Thương, chỉ vào Triệu Hưng, ánh mắt lạnh lẽo. Đạo hỏa tuyến thứ hai, với tốc độ mà Triệu Hưng hoàn toàn không thể né tránh, xuyên qua bờ vai của hắn. "Phốc phốc ~" lần này thương thế nghiêm trọng hơn lần trước, Cự Dương phân thân của Triệu Hưng cảm nhận được một sức mạnh như càng nóng bỏng hơn đang ăn mòn toàn thân của hắn. Nặng "Thiên Kình, hãy kể lại tất cả những gì ngươi thấy cho ta." Triệu Hưng nói. "Phải nhanh!" Bảng của Triệu Hưng không thể nhìn thấy vật thể không có sinh mệnh, nói cách khác là không thể giám định, thư khôi thuộc về thể kết hợp giữa pháp thuật và bảo vật, hắn không thể phát hiện thông tin hữu dụng. Dư Thiên Kình nhanh chóng tóm tắt lại. Lúc này Hỏa Tiêm Thương của vị trưởng thị vệ kia đã bốc lên ngọn lửa thứ ba. "Giết hết. Ngay khi thị vệ định hạ lệnh giết tất cả mọi người thì Triệu Hưng đã quát lớn ngắt lời đối phương. "Minh hầu chậm đã!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận