Thần Nông Đạo Quân

Chương 43:: « Phòng Tai Bản Thảo » cùng Bản Ngã Thiên Vật Luận, khiếp sợ Bàng Nguyên Chẩn! (4)

"Đúng." Triệu Hưng bản tôn nhận lấy Lệnh Bài, sau đó mang theo Trương Bình cùng Lưu bá công chắp tay cáo lui. Ti Mã Vân Hải nhìn theo bóng lưng Triệu Hưng rời đi, ánh mắt vô cùng phức tạp. Cuối cùng hắn không nói gì, chỉ thở dài một tiếng rồi cũng rời đi.
"Ừm? Đi thế nào rồi, người bên này đâu?" Hình ảnh trên Địa Kính dừng lại ở Dạ Vũ Không, đột nhiên rung động. "Lại đã mở xong rồi?"... Sẽ không có chuyện dễ dàng thế. Bên Ti Mã Vân Hải thì đã xong việc, còn bên Bàng Nguyên Chẩn lại đang rơi vào thế bí.
Mười tám người trong Nghị Sự Điện, cơ bản toàn bộ đều là thuộc hạ Ti Nông mà Bàng Nguyên Chẩn mang đến. Chỉ có phân thân Triệu Hưng ở đây. Ti Mã Vân Hải thì mặt lạnh tâm tốt, Triệu Hưng vừa đưa ra phương án thì hắn liền quyết định ủng hộ Triệu Hưng, lui về phía sau. Nhưng Bàng Nguyên Chẩn lại khác. Hắn có vẻ nho nhã, trên mặt luôn nở nụ cười khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp. Nhưng nội tâm thì rất cứng rắn, căn bản không phải người dễ dàng bị thuyết phục. Triệu Hưng cùng hắn hàn huyên vài câu liền phát hiện ra tính cách của người này khác hoàn toàn so với Ti Mã Vân Hải. "Người này là một kẻ cầu đạo, ngay cả tên cũng có thể thay đổi, đồng thời không quan tâm đến ánh mắt thế tục, dứt khoát kiên quyết cắt đứt quan hệ sư môn trước đó." "Đây đúng là một kẻ ngoan độc." "Hắn đến Thương Lạc Học Cung, nơi đây cũng muốn dựng tấm gương tốt, cung cấp cho hắn rất nhiều tài nguyên, khiến cho hắn trong vòng tám năm liền tu ra được Thuần Nguyên Thổ Nhưỡng, còn cho hắn di thực rất nhiều thực vật cấp bảy." "Bây giờ Bàng Nguyên Chẩn đến Hà Phủ, là muốn dương danh, không chỉ để cho hắn nổi tiếng mà còn để Thương Lạc Học Cung nổi tiếng theo, muốn để hắn nghe ta hiệu lệnh, so với Ti Mã Vân Hải thì khó khăn hơn nhiều." Triệu Hưng âm thầm suy nghĩ. Bàng Nguyên Chẩn đến để thực hiện nhiệm vụ, ít nhiều cũng mang theo chút mục đích chính trị, không đơn thuần chỉ là đến hỗ trợ. Trong đó có lợi ích của riêng hắn, cũng có lợi ích của Thương Lạc Học Cung. Việc Triệu Hưng muốn Bàng Nguyên Chẩn nhận lệnh, còn hợp tác cùng Ti Nông phái Thiên Thời thì tương đối khó khăn.
"Bàng tiên sinh, chư vị đại nhân, chúng ta không bàn về công việc nữa, hãy nghỉ ngơi một chút, uống vài chén trà, ngồi cùng nhau đàm đạo, thế nào?" Bàng Nguyên Chẩn mỉm cười gật đầu: "Tốt, cứ nghe theo thần sao ngươi." "Ngụy đại nhân vừa có trồng chút trà mới." Bàng Nguyên Chẩn vừa nói xong, một tên Tứ Phẩm Ti Nông bên cạnh đưa tay phẩy lên mặt bàn. Một mảnh bóng râm phủ lên bàn trong điện, lập tức đã có những chén trà nóng. "Nguyên Nhương Hầu, mời." Ngụy Theo đưa tay, lại không giới thiệu đó là loại trà gì, Bàng Nguyên Chẩn cũng không có ý giải thích. "Mời." Triệu Hưng nâng chung trà lên, hít hà trước mũi, sau đó khen: "Trà ngon!" "Ồ? Thần sao cảm thấy trà này ngon chỗ nào?" Bàng Nguyên Chẩn hỏi. "Linh khư ngân châm, mầm đầu khỏe mạnh, dài ngắn lớn nhỏ đều nhau, trên mặt trà mầm ánh lên màu kim hoàng, lớp vỏ trắng bên ngoài thì lộ ra hoàn chỉnh, hơn nữa cái bọc rất cứng, hình dáng trà mầm trông rất giống từng cây ngân châm, thật đúng là "Kim khảm ngọc"." "Khi tưới nước pha trà, mầm dựng thẳng treo trong chén, hướng về phía trên mặt nước, chầm chậm chìm xuống, lại trồi lên, ba lần lên ba lần xuống, thật là thú vị." "Ngụy đại nhân, Bàng đại nhân, ta nói đúng chứ?" Ngụy Theo chắp tay: "Nguyên Nhương Hầu thật tinh mắt." Triệu Hưng cười nói: "Chính là đáng tiếc, ta đây là Vạn pháp phân thân, uổng phí mất trà ngon của Ngụy đại nhân."
Nghe được hai chữ Vạn pháp phân thân, mọi người giật mình, bởi vì bọn họ không phát hiện ra đây là phân thân của Triệu Hưng, cứ tưởng là bản tôn. "Không dám nhận, Nguyên Nhương Hầu quá khen." Ngụy Chiếu có thái độ rất cung kính. "Ta nghe nói thần sao tinh thông chư pháp, thi đậu Huyền Thiên Học Cung, Khôn Nguyên Địa Cung trị qua tiến sĩ, như lấy đồ trong túi." "Không biết ngươi có thể thấu hiểu kinh điển của phái ta không?" Bàng Nguyên Chẩn hỏi. Triệu Hưng đặt chén trà xuống, khẽ cười nói: "Cũng hiểu sơ một chút." Bàng Nguyên Chẩn chắp tay nói: "Nguyện được nghe cao kiến của ngươi." Triệu Hưng chậm rãi nói: "Gốc là vật tính, thực vật là bản thể. Gồm vật tính, ta tính, đạo tính." "Vật thấy ý của nó, ta thấy đạo, đạo thấy pháp của nó." "Bản ngã chính là Thiên Địa, nhìn đạo bản ngã, chính là nhìn biến đổi của thiên địa."
Hơn mười Ti Nông đối diện, lập tức hoang mang. Còn Bàng Nguyên Chẩn thì lộ vẻ kinh ngạc. Bởi vì những gì Triệu Hưng vừa nói đều là kinh điển của Bản Ngã phái: « Pháp lý thực vật - Bàn về ba tính ». Hai câu mở đầu rất sâu sắc, là tổng kết cho bàn về ba tính. « Pháp lý thực vật - Bàn về ba tính » là một lý luận rất cao thâm, gần như chỉ những người có phẩm chất cao mới có thể nghiên cứu nó. "Thông vật tính hiểu ý nó, thông đạo tính hiểu pháp nó." "Ý và pháp để làm gì?" "Trồng bách thảo thuận theo thiên thời, nuôi dưỡng vạn cây để tạo địa lợi." Lại thêm ba câu nữa. Bàng Nguyên Chẩn tiến lại gần Triệu Hưng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khác lạ. Bên cạnh có rất nhiều quan Tứ phẩm như Ngụy Theo, Dương Tùng, đều lộ vẻ chấn động.
Nếu nói ba câu đầu chỉ là tổng kết lại kinh điển, rất sâu sắc nhưng chưa tính là kinh diễm. Ba câu tiếp theo lại dùng kinh điển để chú giải lý luận của bản thân. Hơn nữa, quan niệm này rất lớn mật! Quan niệm của Bản Ngã phái là chọn lọc các thần chi, tiên mộc, không ngừng cải tiến đời sau, tiến hành lai tạo, để khiến cho nó không sợ bất cứ thiên thời địa lợi nào. Cho dù môi trường khắc nghiệt đến đâu, chúng cũng có thể sống sót. Xoay quanh đều là làm thế nào để bồi dưỡng thực vật, loại bỏ các nhân tố gây nhiễu từ thiên thời, địa lợi. Còn Triệu Hưng bây giờ đưa ra quan điểm lại thêm thiên thời địa lợi vào. Bất quá, quan điểm hắn nói ra là: Dùng thực vật để thuận theo thiên thời, dùng thực vật để nâng cao độ phì nhiêu của đất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận