Thần Nông Đạo Quân

Chương 163: Hủy tông vứt bỏ miếu, lại gặp người quen (2)

Chương 163: Hủy tông bỏ miếu, lại gặp người quen (2)
“Vi đại nhân dung mạo, cùng một cố nhân của ta rất giống, nhất thời xuất thần, mong rằng Vi đại nhân đừng trách.” Triệu Hưng chắp tay nói.
Thực ra hắn cũng chỉ thất thần trong một giây, nhưng Tế Tự đối với suy nghĩ vô cùng mẫn cảm, vì vậy hắn vội tìm lý do qua loa, khóa chặt tâm thần, không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Vi Huyền Thành không để bụng, dù sao hắn so với Triệu Hưng lớn hơn không nhiều, có thể nói đều là người trẻ tuổi.
"Triệu đại nhân mời."
"Vi đại nhân mời."
Triệu Hưng cùng Long Tiêu theo Vi Huyền Thành lên Phi Chu, đến trước phủ thành Thần Miếu.
Sau đó lại bái kiến Lục Phẩm hạ quan 'Cống sáng' phụ trách dẫn đội Thiên Điện Tế Tự lần này.
Đi theo ba mươi hai Tế Tự, bao gồm Vi Huyền Thành, lên một chiếc 'mây mưa lâu thuyền'.
Phương thức hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo là:
Cống sáng sẽ mang Triệu Hưng đến 52 Thần Miếu dân gian.
Mỗi lần đến một địa điểm, Triệu Hưng đưa ra ý kiến xử trí Thần Miếu dân gian: Giữ hoặc bỏ.
Hắn sẽ đợi trên mây mưa lâu thuyền, không xuống thuyền.
Sau đó Tế Tự phủ thành sẽ tiến hành xử lý thực tế, không nhất thiết làm theo ý kiến Triệu Hưng.
Nếu đề nghị Triệu Hưng được chấp nhận hơn nửa, thì tính hợp cách, đánh giá bình Bính. Chấp nhận bảy phần thì đánh giá bình Ất, chấp nhận chín phần thì đánh giá bình Giáp.
"Nhiệm vụ này nói khó không khó, nói không dễ cũng không dễ, đơn giản chỉ là hai lựa chọn, đi hay ở.”
"Ngươi có thể trông vào vận may, dù chỉ nói một chữ, giữ hoặc bỏ, miễn là ý kiến cuối cùng giống hành động của Thần Miếu thì coi như qua vòng."
"Cho dù ngươi dốt đặc cán mai về chính sự Thần Miếu, giả thiết vận khí ngươi tốt, liên tiếp đoán đúng 26 lần cũng có thể qua vòng.” Vi Huyền Thành ngồi cạnh ở một nhã gian, hắn là người phụ trách truyền lời và giải thích cho Triệu Hưng.
"Ý kiến của ngươi nếu sâu sắc, được Cống đại nhân chấp nhận, cho dù đoán sai vài lần, chỉ cần không sai lệch nhiều cũng sẽ được tăng một bậc, Triệu đại nhân hiểu chưa?"
"Vâng, đa tạ Vi đại nhân chỉ bảo." Triệu Hưng chắp tay nói.
Nói cách khác, Cống Minh Hòa này giống như Khâu Minh Dật, có rất nhiều quyền tự chủ trong việc chấm điểm lần này.
Ở trên lâu thuyền chờ đợi hai phút đồng hồ, rất nhanh địa điểm đầu tiên đã tới.
Vi Huyền Thành đầu tiên là ra nhã gian, sau đó quay lại.
“Nơi đầu tiên đã đến rồi, Cống đại nhân bảo ta hỏi ngươi, nên xử lý Nghiêm Quang miếu thế nào?”
Triệu Hưng suy tư một lát rồi nói: "Nên bỏ miếu thờ, phá hủy Kim Thân!"
Vi Huyền Thành nói: "Ngươi còn muốn nói gì nữa không, nếu không ta sẽ trả lời."
Triệu Hưng gật đầu nói: "Không chỉ nơi này, hạ quan có cùng một thái độ đối với năm mươi hai miếu thờ ở An Bình phủ, đó là bỏ những miếu thờ dân gian này."
“Hắn có ba nguyên nhân.”
Vi Huyền Thành đưa tay ra nói: "Xin nói."
“Thứ nhất, những miếu thờ tư lập ở An Bình phủ, trong đó một số tuy không phải là tà thần dâm tự, thậm chí có khi lập công đức, nhưng hai trăm năm qua để duy trì Âm Thần thăng cấp đã quá lãng phí."
"Theo chế độ Âm Thần Tế Tự của Đại Chu, chính thần còn có tế năm, tế tháng, tế bốn mùa, tế ngày, huống chi những Âm Thần không được triều đình sắc phong thì càng cần Tế Tự nhiều hơn."
“Hạ quan không am hiểu chính sự thần điện, nhưng có chút hiểu biết về thuật số, nên tính toán cho Vi đại nhân cùng các đại nhân của Thần Miếu một khoản.”
“Lấy Nghiêm Quang miếu làm ví dụ, muốn thăng cấp trong hai trăm năm thì nó phải duy trì đại tế mười năm một lần, tiểu tế mỗi năm.”
“Trong đại tế phải tế ngày mỗi năm, mỗi ngày cần bốn lần, mỗi lần dùng lễ tam sinh để tế. Đó là trâu, dê, ngựa, tơ lụa, ngọc khí, khí cụ bằng đồng, tổng cộng một trăm sáu mươi kiện."
“Dù lễ tế có thể dùng lại, một năm vẫn cần trên 1.695 lần, còn năm mươi mốt miếu thờ khác dù không lớn bằng Nghiêm Quang miếu thì hạ quan cũng tính được rằng, 52 miếu này cần hơn 34.453 lần mỗi năm.”
“Mỗi khi có tế tháng thì phải mời vệ sĩ khiêng tượng thần diễu phố, mời người coi miếu, gia thần, nhạc sư, mỗi lần không dưới ba nghìn người, mỗi năm có đến mười vạn lượt người di chuyển.”
“Mỗi khi diễu phố, dân chúng sẽ mua hương nến, tiền giấy, thậm chí còn ném tiền vào hòm công đức, mười vạn người mà mỗi người ném 10 tiền thì cũng là mười mấy vạn lượng, thực tế thì còn nhiều hơn! Binh giới cũng không thể thống kê.”
“Đây vẫn chỉ là một năm, chỉ nói riêng các Thần Miếu tư lập kia, An Bình phủ còn có cả chính thần được triều đình sắc phong! Nếu dân không tin thì thôi, nếu tin thì thà chịu đói nghèo chứ vẫn cung phụng Thần Linh.”
"Hai trăm năm qua, 52 miếu thờ này đã hút bao nhiêu của cải của dân chúng, dùng ức vạn mà tính được sao? Người hưởng lợi có thực sự là dân chúng không?”
"Cho dù các Âm Thần đó có chút công đức, thì đâu cần dã thần làm?!”
"Hút sức dân, vượt quyền tư lợi, đây là điều thứ nhất đáng g·iết!"
Triệu Hưng nói năng hùng hồn, sau khi nghe xong trong mắt Vi Huyền Thành lập tức lóe lên tia giận dữ.
Lời này rất hợp ý hắn!
Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ nhiều đến thế, nhưng Triệu Hưng đưa ra con số tính toán thì lập tức khiến Vi Huyền Thành nổi giận.
Đúng vậy, sao mà lãng phí đến thế?
Đặt trên người một đời dân có thể không rõ ràng, nhưng số tiền tích lũy hai trăm năm quả thực kinh người. Lời của Triệu Hưng vô cùng chí lý, đã lãng phí ắt sẽ có người hưởng lợi, vậy người hưởng lợi là ai?
Đương nhiên là các Thế Gia tông tộc!
Bọn họ như sâu mọt bám vào dân chúng hút m·á·u.
Luôn có một số dân chúng bị những người này lừa gạt mà không hay biết, móc mồ hôi tiền bạc của mình ra mà còn ca tụng bọn chúng.
Triệu Hưng không hổ là Ti Nông, dựa vào góc độ tài chính làm căn cứ xử lý thì lập tức đánh động được Vi Huyền Thành.
Vi Huyền Thành chắp tay cúi người: "Triệu đại nhân phân tích cặn kẽ, khiến Huyền Thành bừng tỉnh, xin nhận của ta một cúi đầu.”
"Không dám, chỉ là chút lời cuồng ngôn. Nếu có gì sai sót, mong Vi đại nhân thứ lỗi." Triệu Hưng vội vàng đứng lên đáp lễ.
Kỳ thực những gì hắn nói đều là những chính sách mà về sau Vi Huyền Thành sẽ trình lên Võ Đế.
Đương nhiên hiện tại không được khoa trương như về sau của Vi Huyền Thành.
Vi Huyền Thành thậm chí còn muốn cải cách cả Hoàng Lăng, đưa ra 'Năm miếu chế', nghĩa là Hoàng Đế, phi tần hậu cung, quận chúa, quận vương và năm đời con cháu về sau sẽ không tế tự nữa, mà muốn tế thì hãy đến tế ở thiên tử miếu.
Triệu Hưng đây là lời thu nhặt, so với sự quyết đoán của Vi Huyền Thành sau này, lời nói hiện tại của hắn chỉ như một cái kim nhỏ thôi.
Đủ để châm vào tâm lý các tế tự của Vi Huyền Thành và Thần Miếu nhưng sẽ không tỏ ra quá đáng.
"Mời Triệu đại nhân nói tiếp nguyên nhân thứ hai và thứ ba." Trong mắt Vi Huyền Thành lóe lên một tia khác lạ, hắn muốn biết thêm ý kiến đặc biệt khác của Triệu Hưng.
Chương sau vào sau mười hai giờ, cầu xin một lần giữ gốc nguyệt phiếu của tháng Sáu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận