Thần Nông Đạo Quân

Chương 180: Đừng nói cho ta chiếc này chiến thuyền là ngươi giành được! (vạn chữ đổi mới hoàn tất) (2)

"Ngươi còn nhỏ, đánh giá cái gì." Triệu Hưng đẩy Sơn Miêu ra, "Đi một bên chơi, có việc đấy."
"Meo ô ~" Sơn Miêu kêu lên một tiếng đầy hờn dỗi, ủy khuất bỏ đi.
Long Tiêu từ khoang chứa đồ của chiến thuyền Minh Diễm đi ra, vui vẻ xoa xoa hai bàn tay.
"Nhìn bộ dạng ngươi kìa, thu hoạch không nhỏ nhỉ?" Triệu Hưng hỏi.
"Không sai." Long Tiêu cười nói, "Đám người Sa tộc này cướp không ít thứ, khoang thuyền chứa gần đầy một nửa rồi."
"Buồn cười là, bọn chúng đem mấy cái vũ khí chiến giáp, đan dược, hộp đựng bảo vật cấp ba cấp bốn xếp chồng chất chỉnh tề, còn lại dược liệu bảo vật đáng tiền lại vứt lung tung."
"Thật là có mắt không tròng." Triệu Hưng cũng bật cười, có mắt không tròng mới tốt, không phải tiện cho mình sao?
"Đương nhiên, thứ đáng giá nhất vẫn là chiếc chiến thuyền Minh Diễm này." Long Tiêu nói, "Nó mới là thu hoạch lớn nhất."
Chiến thuyền Minh Diễm, cho dù đem bán ở Đại Chu cũng sẽ không bị rớt giá, bởi vì công nghệ của nó đã đạt tiêu chuẩn của Đại Chu. Thậm chí vì phong cách bộ lạc đặc trưng mà còn có thể bán được giá cao hơn.
"Sa tộc bất quá là một bộ tộc nhỏ trong Kim Vũ Vương đình, có đập nồi bán sắt cũng không kiếm đâu ra mấy chiếc chiến thuyền, giờ mất đi một chiếc, đoán chừng xót của lắm đây."
Long Tiêu sờ cằm nói: "Bất quá, ta không kiến nghị đem nó bán đi, hiện giờ chiếc Ngư Phi Chu của ngươi chỉ là thuyền cỡ nhỏ, tuy cũng là Ngũ Giai Hạ Phẩm, nhưng giá trị so với chiến thuyền Minh Diễm không cùng đẳng cấp, chênh lệch quá lớn."
Triệu Hưng nói: "Ta nhớ là ngươi đã chiếm cổ phần ở chiếc chiến thuyền xương rồng của lão Trần rồi?"
"Đúng vậy." Long Tiêu nói: "Ta bình thường hay cùng lão Trần hành động, chính là ngồi thuyền kia, không chỉ thế, ta ở chiếc Long Thủ Lâu thuyền của Liêu Như Rồng cũng đã có một phần, nếu có lợi thì ta cũng có thể ngồi không mà ăn điểm tích lũy."
"Của ngươi ở đây ta lấy ba phần nhé, bình thường chi phí bảo trì ta sẽ không đụng vào."
"Được thôi." Triệu Hưng gật đầu.
Hắn cũng xem như đã hiểu vì sao lão Trần và Long Tiêu lại hào phóng cho mình nhiều đồ như vậy.
Ngũ Hành Tiết Trượng, là Tứ Giai Cực Phẩm.
Minh Nguyệt Chấn Giáp, Tứ Giai Cực Phẩm.
Mặc Thủ Ngọc Bội, Ngũ Giai Hạ Phẩm.
Còn áo Hoàng Lịch, áo tơi, đ·ạ·p Vân Ngoa, mũ rộng vành đều được nâng cấp lên Tứ Giai Cực Phẩm, khi đó chính mình còn chưa có chức quan.
Long Tiêu cùng Trần Thời Tiết đều là những kẻ không thiếu tiền.
Hiện giờ lại đầu tư thêm một chiếc chiến thuyền Minh Diễm, có thể thấy được chỉ cần có c·hiến t·ranh thì Long Tiêu và Trần Thời Tiết sẽ không thiếu tiền.
"Đồ trong kho, ta cũng chỉ lấy ba phần, đến lúc đó đội vận chuyển của Binh Giới tới, ngươi giải quyết xong thì đưa điểm tích lũy cho ta là được."
Đội vận chuyển chuyên trách việc đưa đồ từ bảo khố Binh Giới ra tiền tuyến và xử lý chiến lợi phẩm.
Nếu như nói Triệu Hưng dạng như cá nhân tự làm thì đội vận chuyển chính là bên hậu cần.
Lâu thuyền của đội vận chuyển đều là thuyền cỡ lớn, cứ cách một khoảng thời gian lại đi giữa các thành một lần.
"Có chiếc chiến thuyền Minh Diễm này, sau này bất kể là vận chuyển đồ ra tiền tuyến hay là phòng ngự, hay tự mình đi g·iết đ·ị·c·h đều sẽ thuận tiện hơn nhiều." Long Tiêu nói.
"Ta chờ ngươi mang ta phất tài."
"Ngươi không sợ ta không nuôi nổi chiếc thuyền này sao?" Triệu Hưng nói, "Còn nữa, chín mươi hai thành có Cơ Quan Sư nào lợi hại không?"
"Có, Vương Quý đã ở chín mươi hai thành chờ sẵn rồi."
Vương Quý, vốn dĩ là người của Thần Uy Quân, khi còn ở Thập Dương Động là thiên tài Giáp Cấp, từng tham gia huấn luyện đột phá vòng vây cùng Triệu Hưng. Sau này ở Vân Thành, Vương Quý lại bị phái tới hợp tác cùng Triệu Hưng hai tháng, có thể nói là người quen cũ.
Sau khi kết thúc thời gian thực tập, Vương Quý cũng lên tới từ Thất Phẩm trở lên, chỉ kém Triệu Hưng một cấp.
Vốn dĩ Vương Quý là thành chủ chín mươi hai, hắn là Cơ Quan Sư phụ trách đại cục, các Ti Chủ Quan đều phải nghe hắn. Ba ngày trước đột nhiên có mệnh lệnh tới chín mươi hai thành, thông báo Vương Quý phải thay người làm chủ tướng, làm hắn hết sức bất mãn.
"Ta ở chín mươi hai thành làm rất tốt, cần tu bổ cái gì cũng đã tu, cần đưa vật tư cho tiền tuyến, như thế cũng không hề ít."
"Vì sao cấp tr·ê·n lại bãi bỏ chức vị Thành chủ chín mươi hai của ta?"
"Rốt cuộc là con ông cháu cha nhà nào mà bắt ta phải nhường đường cho hắn?!"
"Muốn Vương Quý ta đây thành kẻ chuyên luồn cửa sau sao, không có cửa đâu!" Vương Quý tức giận đập bàn.
"Hoặc là ta đi, hoặc là hắn đi!" Đối xử lạnh nhạt nói.
"Ngươi không muốn nghe ta nói tên người đó rồi hả hẵng nổi giận?"
Vương Quý hừ lạnh nói: "Thế nào, Vương Quý ta là kẻ cứng đầu, cho dù bối cảnh của hắn lớn đến đâu thì ta cũng không sợ, có tài thì đi đâu cũng kiếm được cơm! Sợ ai chứ, ta sợ ai chứ?"
Đối xử im lặng.
Vương Quý nói: "Được, vậy ngươi cứ nói thử xem, rốt cuộc là ai có cái mặt mũi lớn vậy mà bắt ta nhường chỗ chứ?!"
Đối xử không cảm xúc nói: "Triệu Hưng."
"Lão t·ử mặc kệ hắn là ai. . . Hả? Ngươi nói ai cơ?"
Tay Vương Quý giơ lên giữa không tr·u·ng thì khựng lại.
"Triệu Hưng, cấp tr·ê·n của ngươi, nghe rõ chưa?"
"À." Tay Vương Quý chậm rãi hạ xuống, sờ lên bàn, "Hắn lúc nào tới? Có lệnh nào cho ta không, có muốn ta chuẩn bị cái gì trước không?"
Hàn Băng cười mỉa nói: "Nhìn cái dáng vẻ đê tiện của ngươi kìa, mới vừa nãy còn nói gì? À, nói Vương Quý ngươi không thể làm công."
"Ta, Vương Quý là người cứng đầu. . . Chậc chậc."
Vương Quý tức giận nói: "Đệt, ngươi cái đồ đáng ghét, không nói sớm là hắn làm ta tức một trận, Triệu Hưng. . . cái đó thì có thể so với người khác được sao?!"
Vương Quý vốn dĩ không thể nhanh như vậy mà đạt đến Thất Phẩm, nhưng khi đi theo Triệu Hưng ở Vân Thành, bắt đầu từ vòng nhiệm vụ thứ tư thì hắn nhận được toàn đánh giá Giáp. Trước đó khi hoàn thành ba nhiệm vụ thì hắn chưa từng được đánh giá vừa ý như vậy.
Có thể nói Triệu Hưng là người đã đưa hắn lên hàng Thất Phẩm quan.
Vương công có thể không phục người khác nhưng đối với Triệu Hưng thì rất là tâm phục khẩu phục.
Hàn Băng nói: "Không phải do ngươi tự mình cắm mỏ vào, ta vừa nói có người muốn thay ngươi làm chủ tướng, ngươi liền nổi cáu lên."
"Ngươi không nghĩ xem, ngay cả Ti Nông chủ quan ta cũng vui vẻ nhường chỗ thì còn ai có khả năng đó?"
Vương Quý không cãi nhau với Hàn Băng: "Hắn khi nào đến? Có thật là không còn mệnh lệnh gì khác?"
Hàn Băng lắc đầu: "Không có, chắc ba ngày nữa hắn mới tới."
Vương Quý xoa hai tay: "Ba ngày? Tốt, ba ngày thì tốt, đợi hắn tới thì ta cũng đỡ vướng bận nhiều chuyện, haha."
"Nhìn ngươi xem có tiền đồ gì đâu." Hàn Băng hừ một tiếng.
Khi chín mươi hai thành đã đến gần, Triệu Hưng đầu tiên cho chiến thuyền Minh Diễm dừng lại, sau đó cho tiễn Ngư Phi Chu bay trước lên báo tin, tránh trường hợp người một nhà lại nhận nhầm chiến thuyền Minh Diễm là đ·ị·c·h mà đ·á·n·h.
"Triệu Hưng!" Vương Quý hưng phấn chạy ra, Hàn Băng cũng đi theo.
"Ha ha ha, cuối cùng ngươi cũng tới, bọn ta đợi ngươi cả ba ngày rồi đấy!"
"Vương Quý." Triệu Hưng cũng cười, nắm tay vỗ vỗ đối phương, người quen cả rồi, không cần phải khách sáo nữa.
Sau đó hắn lại nhìn người bên cạnh: "Hàn Băng, gần đây các ngươi thế nào rồi?"
Hàn Băng gật nhẹ đầu: "Cũng tàm tạm, chỉ là Vương công nghe nói ngươi muốn đến chiếm chỗ chủ tướng, phát cáu một trận, đập nát hai ba cái bàn đấy."
Vương Quý nghe xong liền xù lông: "Đồ hỗn trướng! Sao ngươi lại đi nói xấu ta! Ta là giận Triệu Hưng chắc, ta còn tưởng người khác chứ!"
Hàn Băng lạnh lùng nói: "Phải đấy, sau khi nghe là Triệu Hưng thì lại liều m·ạ·n·g mà đi dựng bàn lại, nhìn ngươi xem có tiền đồ không, ngươi không thể bình tĩnh giống như ta một chút à?"
"Trong l·ồ·n·g ngực chứa sấm sét, mặt như hồ nước lặng thì mới có thể lên trên được. . . mẹ nó, phía tr·ê·n là cái gì?"
Hàn Băng đột nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía tr·ê·n trời.
Vương Quý cũng đột nhiên nhìn theo, thấy trong tầng mây có một con quái vật khổng lồ hạ xuống, nó có màu đen làm chủ đạo, cánh hai bên màu đỏ, còn k·é·o theo cả đuôi lửa, lúc nó hạ xuống, cả bầu trời đều bị nhuộm đỏ.
Triệu Hưng thì lại đang vẫy tay về phía Long Tiêu ở trên, ra hiệu là có thể hạ xuống, sẽ không bị người một nhà tấn c·ô·ng.
Nhìn thấy Triệu Hưng một bên chỉ huy, một bên vẫy tay, Vương Quý và Hàn Băng trợn mắt há hốc mồm.
"Triệu, Triệu huynh." Vương Quý có chút lắp bắp, ánh mắt đầy khao khát: "Chiếc chiến thuyền Minh Diễm Ngũ Giai này là của ngươi sao?"
"Triệu Hưng, ngươi cũng đâu có đủ tiền mà mua được loại chiến thuyền này." Hàn Băng cũng nhìn chằm chằm Triệu Hưng: "Ngươi đừng có nói với ta, cái chiếc chiến thuyền Minh Diễm Ngũ Giai này là ngươi cướp được nửa đường đấy!"
Canh hai đưa lên, 4+6, hai chương hết thảy vạn chữ. Bù ngày hôm qua 2 ngàn chữ. Đoan ngọ xong sẽ bắt đầu bù chương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận