Thần Nông Đạo Quân

Chương 165: Ta cay bao lớn cái Ti Nông Giám, người đâu?

Chương 165: Ta sao cay quá cái Ty nông Giám, người đâu?
Chương 165: Ta sao cay quá cái Ty nông Giám, người đâu?
Tiễn Ngư Phi Chu qua Thương Lan Giang, thời tiết rõ ràng có chút hỗn loạn lên.
Giang Bắc An Bình phủ đã qua tiết Kinh Chập, đại địa hơi xanh, ý xuân đã rất rõ ràng.
Nhưng vượt qua sông, vẫn như cũ là tuyết trắng mênh mang, bao phủ một mảnh trong lớp áo bạc.
Triệu Hưng đứng ngoài Phi Chu cảm nhận một hồi, tựa như đang ở trong tiết đại hàn.
Lại bay thêm nửa canh giờ, trải qua nơi xuất hiện bốn loại tiết khí hoàn toàn khác nhau: tiểu hàn, đại hàn, xuân phân, cốc vũ.
Mãi đến sau nửa canh giờ, cách xa sông lớn, bước vào địa giới Cửu Thiên Ứng Nguyên Phủ, thời tiết mới khôi phục ổn định.
Nhưng vẫn chậm hơn các phủ Giang Bắc một tiết khí, ở vào trước sau tiết [nước mưa].
"Lần đầu tiên xuất ngoại, cảm giác thế nào?" Long Tiêu cười hỏi, "Có phải rất khác không?"
"Thật sự khác nhau." Triệu Hưng nói, "Trở nên có chút hỗn loạn."
Rời Thập Dương Động thiên, hắn là Tri Cảnh Tam Chuyển, Lệnh Tiết Khí đều có thể dễ dàng thay đổi thời tiết trong phạm vi lớn, điều này là bởi vì động thiên Tiểu Thế Giới, thời tiết hỗn loạn, không bằng nơi ổn định như Thập Cửu Châu.
Nhưng khi ra khỏi Bình Hải Châu, thời tiết lại dần trở nên hỗn loạn, mặc dù mức độ hỗn loạn không bằng Thập Dương Động thiên, nhưng đối với người bình thường mà nói, trong ngoài Đại Chu quả thực là cách biệt một trời.
Không nhập phẩm, căn bản không thể đến Cửu Thiên Ứng Nguyên Phủ, không chịu nổi thời tiết biến đổi thất thường này.
"Nóng lạnh luân chuyển, âm dương trong ngoài đột biến, người bình thường căn bản không chịu được, phải đến địa giới Cửu Thiên Ứng Nguyên Phủ, thời tiết mới trở nên thích hợp hơn."
"Địa lợi môi trường cũng khá khắc nghiệt, chúng ta sang sông trong vòng một canh giờ đã thấy ba trận địa chấn, đại địa nứt ra, sông núi bị chuyển vị."
Đi tới đi tới thì đường phía trước đột nhiên không nhận ra đây nữa, đều là chuyện bình thường, đi tới đi tới thì đột nhiên rơi vào kẽ đất, lại có khi đột nhiên một ngọn núi sụp đổ xuống, người bình thường không nhập phẩm, rất khó sống sót.
Đương nhiên, đoạn không ổn định này không quá lớn đối với Triệu Hưng, Tiễn Ngư Phi Chu sang sông bay nửa canh giờ là đã đến cảnh nội Cửu Thiên Ứng Nguyên Phủ.
Vậy tại sao phải bỏ đoạn địa vực này mà không quản? Tại sao Cửu Thiên Ứng Nguyên Phủ không tính đoạn dọc sông này vào?
Có rất nhiều nguyên nhân, một là để đánh vào nạn buôn lậu vượt biên, trên đường bộ thì đi không được, người không nhập phẩm rất khó đi, thì sẽ ngăn cách được rất nhiều người vượt biên buôn lậu, khiến phí tổn buôn lậu vượt biên tăng cao. Nếu sử dụng khí cụ bay, thì lại càng dễ tra hơn.
Hai là, Hà vực Thương Lan Giang thay đổi thất thường, nếu ở quá gần, có thể sẽ bị thủy mạch phản phệ, cho nên cần một đoạn khu giảm xóc.
Rốt cuộc đầu nguồn thượng du nằm trong tay các tộc Nam Man, bọn họ có khả năng câu thông 'Vu' Thủy Vu thiên địa, nếu mấy kẻ này giở trò xấu, thì đối với hạ du sẽ là một tai nạn...
...Tiễn Ngư Phi Chu tiếp tục bay trên bầu trời Cửu Thiên Ứng Nguyên Phủ, trong lúc đó có rất nhiều khí tức lướt qua Phi Chu, thậm chí có Phi Chu tuần tra đến chặn đường, nhưng sau khi nhìn thấy quân kỳ Thập Dương Động thiên, và Triệu Hưng đưa ra văn thư bổ nhiệm Binh Giới thì được cho đi một cách thuận lợi.
"Nói theo cấp quận, huyện, cho nên ta hiện tại do Ty nông Giám Cửu Thiên Ứng Nguyên Phủ quản lý, người trực tiếp quản lý là phủ cấp cũng Thủy Giám Đạm Đài Minh."
"Ta dù chỉ là tạm thời tiền nhiệm, cũng phải đi thăm hỏi một chút, huống chi hắn và lão sư còn có giao tình."
Điền Diệm không nhắc đến chuyện này với Triệu Hưng, đây đều là điều mà Điền Diệm nhắc trong ba phần thư tín.
Điền Diệm dặn hắn đến lúc thật khó khăn thì mới dùng những thứ này, nhưng Triệu lão gia là ai, sao hắn có thể nghe theo người khác được?
Đến lúc thật muốn dùng, luống cuống tay chân thì làm sao bây giờ? Thậm chí có thể, bản thân trong lúc không biết chuyện, đã đắc tội người hoặc gia tộc trong thư thì làm sao?
Hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên là phải thấy trước dấu hiệu, ta có thể không dùng trước, nhưng ta muốn trong lòng hiểu rõ.
Không thể không nói, Điền Hầu quả thật không hề nói quá, Đạm Đài Minh được nhắc đến đầu tiên trong phong thư này chính là cấp trên của hắn, đồng thời là người giám khảo chính trong nhiệm vụ vòng thứ Ba.
Ân tình của thế gia ngàn năm không phải là thứ để trưng bày, Đạm Đài Minh nợ Điền Hầu một mạng.
Hai trăm năm trước, khi Ứng Nguyên phủ vừa mới khai phá, Đạm Đài Minh chỉ là Bát Phẩm, thân trúng vu độc.
Do năng lực của hắn, không tìm được cách giải độc, mà có tìm được thì cũng không phải là thứ hắn dùng được.
Là Điền Diệm tìm cho hắn giải dược, lúc đó Đạm Đài Minh chỉ là Chính Bát Phẩm Thượng, hai trăm năm sau hiện tại đã là Tòng Tứ Phẩm rồi.
Ân tình có thể sử dụng đến mức độ nào, Điền Diệm cũng đã nói rõ trong thư.
Đạm Đài Minh là người trọng tình nghĩa, vào thời khắc mấu chốt có thể để Đạm Đài Minh ra mặt gánh những chuyện mà Triệu Hưng không thể gánh, ngăn những hiểm nguy mà Triệu Hưng không ngăn được.
Tiêu chuẩn giới hạn này là Đạm Đài Minh gánh xong sẽ bị giáng ba cấp quan.
"Đạm Đài Minh là Tòng Tứ Phẩm, giáng ba cấp quan, vậy phải đến Tòng Ngũ Phẩm Thượng, vậy ta phải gây ra chuyện lớn như thế nào?"
"Năng lực không cần đến thì không cần, chỗ này có nhân quả lớn." Triệu Hưng thầm nghĩ.
Loại thư tín như vậy còn có hai lá nữa, hắn xem chừng phần lượng cũng không sai biệt lắm.
Vì sao Điền Hầu lại cho hắn? Không đơn thuần chỉ là tình thầy trò đơn giản như vậy, đây cũng là một kiểu đầu tư cho tương lai.
Lão Đạm Đài đã ba trăm tám mươi chín tuổi, nếu không lên được Chính Tứ Phẩm, theo tình hình bình thường, hắn sống không quá năm trăm tuổi.
Đời này nếu không có gì ngoài ý muốn, lão Đạm Đài cũng khó mà lên đến Chính Tứ Phẩm.
Nếu Điền Diệm muốn đòi ân tình thì cũng là trong khoảng bốn trăm tuổi trước sau.
Bằng không kéo dài thêm vài chục năm thì giá trị của nhân tình sẽ giảm đi.
Vì sao lại như vậy? Bởi vì người ta không gánh nổi a, và lão Đạm Đài hơn bốn trăm tuổi mà đi đòi nhân tình, bảo hắn gánh chuyện không phải là muốn mạng của người ta sao? Gần đến tuổi thọ, bị giáng quan chẳng khác nào bị mất mạng!
Cho nên nói ba phong thư này đều kẹt đúng thời điểm cần một người hợp tình hợp lý. Hoặc có thể nói, thời kỳ chuyển giao ân tình.
Triệu Hưng dùng đến ba phong thư tín, hắn sẽ phải tiếp nhận nhân tình này, mà Triệu Hưng còn trẻ, tiền đồ vô lượng, đổi ba lấy một cũng không thua thiệt, hãy để thời gian kiểm chứng.
"Hạ quan Triệu Hưng, bái kiến Đạm Đài đại nhân!"
Đạm Đài Minh ngồi ngay ngắn ở đại điện của phủ Thủy Giám, mặc quan phục màu đỏ sẫm, là quan phục Tứ Phẩm, quan thành đội lên đỉnh hoa kim.
Phía trên ngậm đá bảo lam nước, bên trong khảm đá bảo lam nước nhỏ, quan đỉnh là một pháp bảo.
Nó hội tụ Tam Hoa trên đỉnh đầu, không ngừng luyện hóa nguyên khí thiên địa, không cần quan viên tự mình tu luyện, có thể ngày đêm được nguyên khí tưới nhuần, luôn duy trì trạng thái đỉnh phong.
Tòng Tứ Phẩm và Chính Tứ Phẩm hơi khác nhau ở mũ, chủ yếu là số lượng đá bảo lam nước khảm nạm.
Quan văn phục Tứ Phẩm, có thường phục và triều phục khác nhau, triều phục thêu Vân Tước, ý là thủ luật, giữ lễ.
Quan võ phục Tứ Phẩm, triều phục thêu Mãng Hổ, tượng trưng cho sự vũ dũng.
Chẳng qua lễ chế trang phục của Đại Chu khá phức tạp, trang phục quan viên còn liên quan đến tước vị và tán giai, ngoài ra, chức vụ khác nhau còn có chút khác biệt nhỏ.
Ví dụ như Đạm Đài Minh là phủ thủy lệnh, Vân Tước trên người hắn là ở giữa tầng mây và hồ nước.
Nếu như là Tế Ti Tứ Phẩm, Vân Tước này sẽ nằm trên mái cong của miếu thờ.
Theo lý thuyết thì Đạm Đài Minh hiện tại là quan văn, nhưng nếu Cửu Thiên Ứng Nguyên Phủ đánh trận, hắn sẽ ngay lập tức trở thành quan võ, vì phủ thủy lệnh có thể văn có thể võ.
Đến lúc đó bộ quan phục này của hắn lại phải thay đổi.
Cho dù là hiện tại, trang phục của Đạm Đài Minh cũng khác với các Ty Nông văn bình thường, thắt lưng của hắn là thắt lưng duy võ nhị đẳng hầu.
Dải lụa là kim ấn ngân thụ, trên tay áo có ba vòng hoa văn lam trắng, trước án còn bày văn phòng tứ bảo, Thiên Tâm lệnh thiêm và thánh trang, nói cách khác, người này còn kiêm tán giai quang chính đại phu, có thể tham gia triều chính nghị sự, đem sớ của mình dâng lên trung tâm, thậm chí có thể viết thư cho Hoàng Đế.
Triệu Hưng kiếp trước nhớ những thứ này đến đau cả đầu, giờ thì lại có khả năng nhìn ra một chút.
Khi đáp lễ bái kiến, hắn liếc nhìn Đạm Đài Minh, dù đã gần bốn trăm tuổi, nhưng nhìn qua vẫn như trung niên, tóc đều đen.
Đạm Đài Minh thân hình cao lớn, dù đang ngồi thì nửa thân trên cũng cao hơn mặt bàn rất nhiều, mặc bộ quan phục Tứ Phẩm này, giống như mọi ánh sáng trong hành lang đều tập trung lên người hắn, khiến người không dám nhìn thẳng.
Đạm Đài Minh cũng đang quan sát vị Ty nông tài năng đến từ Thập Dương Động thiên, khi Triệu Hưng hành lễ bái kiến.
Lẽ ra thiên tài bình thường sẽ không lọt vào mắt hắn, chuyện cưỡi ngựa nhậm chức như vậy còn chưa đến phiên hắn phải ra mặt tiếp kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận