Thần Nông Đạo Quân

Chương 236: Ly Hỏa Đạo Viện khảo hạch (đại chương một vạn hai) (2)

"Đừng có nói trái lương tâm như vậy, tông thiếu gia."
Tông Thế Xương chỉ muốn tìm cái lỗ nào mà chui xuống cho xong.
"Tiểu tử, cái tên gọi Tống gì đó, bị Triệu Hưng đánh cho thành đầu heo rồi." Long Tiêu nói, "Ngươi thấy hả giận không? Nếu chưa hết giận, ngày mai ta sẽ giúp ngươi đi đánh cho một trận."
"Vẫn chưa hả giận!" Tông Thế Xương tức giận nói, "Cái tên vương bát đản kia nhốt ta những bảy ngày, bảy ngày không cho ta ngủ, đánh một trận sao đủ được?"
"Bất quá, không cần Long huynh ra tay, nhà ta cũng có người có thể đánh hắn, chẳng qua là tốn chút tiền thuốc men thôi, ta lo được!"
"Đừng a." Long Tiêu nói, "Chuyện tốt này gọi ta đi cùng với, ta là Kiếm Tu, đảm bảo chém hắn một trăm kiếm, cùng lắm cũng chỉ là vết thương nhẹ thôi."
"Hả?" Tông Thế Xương ngây người.
"Nếu ngươi vẫn chưa hả giận, vậy thì để Long huynh đi." Triệu Hưng nói, "Trong nhà chắc chắn không ai đánh lại hắn đâu, làm không khéo còn lỡ tay."
Trút giận thì cũng trút giận, nhưng không thể giết người.
Muốn đối phó Tống Gia, còn nhiều cách lắm.
"À, được, được." Tông Thế Xương trả lời xong, lại cảm thấy chỗ nào đó không ổn.
Đột nhiên vỗ đầu: "Khoan đã, ta nhớ rồi, sao ngươi lại được phong hầu? Còn là chính Lục Phẩm! Mới có mấy năm thôi mà?"
"Còn nữa, ngươi nói đánh hắn thành đầu heo? Ta nhớ là lúc đó quận trưởng với quận thừa đều ở đấy mà? Ngươi dám đánh trước mặt họ? Họ không nói gì sao?"
Tông Thế Xương đầy đầu dấu chấm hỏi, cuối cùng hắn cũng nhận ra chỗ bất thường là ở đâu.
Ba người Triệu Hưng là Lục Phẩm, nhưng Tống Tế cũng là Lục Phẩm, Uông Sĩ Dương sao lại nể tình vậy chứ?
"Chuyện này từ từ về nhà rồi nói, chẳng phải ngươi mấy ngày liền không ngủ sao? Ngủ một giấc trước đã, tỉnh lại ngươi sẽ biết hết." Triệu Hưng cười nói.
"Được." Tông Thế Xương cũng thực sự mệt mỏi, vừa ngả đầu đã ngủ, chẳng mấy chốc đã vào giấc mộng đẹp...
...
Nam Dương Quận, Tống Gia.
Gia chủ Tống Gia là Tống Thừa Đức đang nằm dưới giàn nho hóng mát nhàn nhã, xung quanh có hai nha hoàn đấm chân bóp vai.
Tổ tiên của Tống Thừa Đức từng làm tới quan tứ phẩm, nhưng sau hai đời thì gia tộc đã suy yếu dần, cộng thêm việc không ngừng phân gia.
Đến đời hắn, cũng chỉ còn hai người thân thích làm quan ngũ phẩm, mà còn đang ở nơi khác nhậm chức.
Trong quan trường ở địa phương, cũng chỉ có Tống Tế là một Lục Phẩm Tuần Kiểm Ti chống đỡ.
Mấy năm nay liên tiếp bị lũ lụt, mùa hè thì vừa ẩm ướt vừa ngột ngạt, còn gặp phải tên bất học vô thuật Tông Thế Xương, luôn đối nghịch với Tống Gia bọn họ.
Hễ có chuyện gì là hắn lại tới Tống phủ chửi bới hai câu, thậm chí còn chạy đến tổ địa của Tống Gia mà quấy phá.
Bây giờ Tông Thế Xương bị bắt vào trong rồi, cuối cùng hắn cũng được thanh nhàn vài ngày.
"Lão gia, người của Tông phủ lại tới nữa." Lúc này, một quản gia chạy tới báo cáo.
"Không tiếp!" Tống Thừa Đức hờ hững nói, "Để cho cái tên nhãi ranh Tông gia nhớ lâu, lông còn chưa mọc đủ đã dám dạy bảo Lão Phu, còn muốn đến dạy đạo lý cho Lão Phu."
"Không gặp không gặp, dù mang bao nhiêu lễ đến cũng không gặp!"
"Không phải đâu Lão Gia, Tông Thế Xương đã được thả ra rồi." Quản gia vội vàng nói, "Tống nhị gia bị người đánh thành đầu heo, hiện tại Tông phủ tới để hưng sư vấn tội."
"Tông Thế Xương được thả ra, mà đệ ta lại bị người đánh? Tông phủ còn dám đến hưng sư vấn tội?" Tống Thừa Đức đầu tiên là ngẩn người, sau đó giận dữ quát: "Láo toét! Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi đang nói cái quỷ gì vậy! Uống mấy bát nước tiểu ngựa vào nên say khướt rồi phải không?"
Quản gia bất đắc dĩ, đành phải liên tục giải thích.
Sau khi nhấn mạnh mấy lần, Tống Thừa Đức rốt cuộc cũng tin.
"Tông Thế Xương có một hảo hữu Đồng Song, vào quân ngũ lăn lộn bốn năm, vậy mà đã làm tới quan chính Lục Phẩm, còn được phong hầu?"
"Phủ thành phái lâu thuyền tư, còn cho người hộ tống hắn về bằng lâu thuyền, Uông Sĩ Dương cũng muốn nịnh bợ, tê, cái này phải là có bối cảnh lớn cỡ nào." Tống Thừa Đức không khỏi hít một hơi lạnh.
Hắn lập tức tỉnh ngộ lại: "Mau, nhanh chuẩn bị xe!"
...
Gia đình bình thường, không có Địa Kính thì không cách nào sai Âm Thần đi báo tin được, việc truyền tin đều phải dựa vào xe ngựa.
Tống Thừa Đức ở tại Nam Liễu Huyện, lúc hắn biết được tin tức, nghe ngóng tình hình của Nguyên Nhương Hầu rồi chạy tới quận thành xử lý mọi chuyện, thì cũng đã là ngày thứ bảy sau đó rồi.
Mà Tống Tế, cái vị tư chính Tuần Kiểm Ti Lục Phẩm kia, bị đánh đủ sáu ngày.
Long Tiêu rảnh rỗi không có việc gì, mỗi ngày sau khi tỉnh dậy là lại mang theo Sơn Miêu và Tông Thế Xương đi chặn đường đánh Tống Tế.
Hơn nữa hắn còn chuyên chọn chỗ Tống Tế đi làm để mà đánh.
Đánh xong, Tống Tế mặt mũi sưng vù vẫn phải tiếp tục đi làm.
Long Tiêu cũng không cho Tống Tế xin nghỉ.
Nếu như dám xin nghỉ, vậy thì sẽ bị đánh gấp đôi.
Hôm nay Long Tiêu lại xuất hiện ở đường tắt trên đường tới Tuần Kiểm Ti.
Bắt được Tống Tế thì chính là một trận chém loạn xạ.
Một hồi sau, toàn thân Tống Tế rách bươm, vô cùng thê thảm.
"Vân, Vân Tiêu Hầu, ta hiện tại đang trên đường tan tầm, tại sao lại đánh?" Tống Tế hỏi.
Long Tiêu thản nhiên nói: "Hôm qua ngươi xin nghỉ, cho nên tan tầm cũng phải đánh."
Tống Tế khóc không ra nước mắt: "Ta, ta hôm qua là nghỉ mộc bình thường mà..."
Long Tiêu liếc mắt nhìn Tông Thế Xương bên cạnh: "Hôm qua là ngày nghỉ mộc theo quy định của phủ quận các ngươi hả?"
Tông Thế Xương phủi tay nói: "Đúng, thấy huynh có hứng quá nên vừa rồi ta không nói."
"Thôi được, dù sao đánh cũng đánh rồi." Long Tiêu nhún vai.
"Đằng nào ta cũng rảnh mà."
Tống Tế: "..."
Lúc này Tống Tế, chỉ mong ca ca của mình nhanh chóng tới quận thành giải quyết mọi chuyện cho xong, mấy ngày nay hắn thực sự đau đớn đến nỗi không muốn sống nữa, còn khó chịu hơn cả việc giết chết hắn.
...
Ngày thứ tám, Tống Gia gia chủ Tống Thừa Đức tới phủ để bái kiến Triệu Hưng.
"Thảo dân Tống Thừa Đức, bái kiến Nguyên Nhương Hầu, Nguyên Chẩn Hầu, Vân Tiêu Hầu."
Tống Thừa Đức thành thật quỳ xuống đất dập đầu.
Dù cho hắn có chức quan tản cũng không phải là lúc kể ra những thứ này.
"Ngươi bái ta làm gì?" Triệu Hưng chỉ Tông Thế Xương bên cạnh, "Ngươi có đắc tội ta đâu."
Tống Thừa Đức nhìn Tông Thế Xương, lại dập đầu với Tông Thế Xương: "Hiền chất..."
"Lão cẩu! Ai là hiền chất của ngươi!" Tông Thế Xương quát, "Đừng có lôi kéo làm quen!"
Tống Thừa Đức bất đắc dĩ lại bái: "Tông đại nhân, trước kia có nhiều điều đắc tội, mong tông đại nhân nói rõ, làm thế nào để bồi tội mới có thể giúp đại nhân nguôi giận."
Tông Thế Xương phủi tay nói: "Đơn giản thôi, ngươi chỉ cần đáp ứng ta ba chuyện, chuyện này có thể coi như xong."
Tống Thừa Đức quỳ trên mặt đất: "Mong Tông đại nhân chỉ dạy."
"Thứ nhất, ngươi hãy xóa hết những khoản vay nặng lãi mà nhà ngươi cho dân làng Nam Liễu Huyện vay trong mấy năm gần đây. Ngươi đúng là một lão cẩu, hồng tai vừa xảy ra, ngươi không những không thương cảm dân tình, mà còn thừa cơ phát tài tăng lợi tức, bây giờ phải nhả hết ra cho ta!"
"Thứ hai, những ruộng đất mà ngươi mua của người khác với giá thấp, giờ coi như làm việc thiện, miễn phí trả lại cho họ, cứ theo sổ sách địa chính ba năm trước làm chuẩn, đất của nhà ai thì trả lại cho nhà đó, không được thừa cũng không được thiếu, bản thiếu gia đây là đang giúp ngươi tích đức đó!"
"Thứ ba, sau này ta làm việc ở Nam Liễu Huyện, xây đê trúc trận, nếu cần người nhà ngươi thì phải ra người, nếu cần tiền nhà ngươi thì phải xuất tiền."
"Cái chức Bình Hoài Lệnh của lão tử, bảo tu cái gì thì tu cái đó, cái đường mà ta muốn đi qua gian phòng nhà ngươi, thì ngươi cũng phải thành thật phá bỏ, có hiểu chưa?"
Tông Thế Xương nói xong liền liếc mắt nhìn chằm chằm vào Tống Thừa Đức: "Ba việc này, ngươi có thể đáp ứng được không?"
Tống Thừa Đức đã quỳ rạp xuống đất rồi, còn có cái gì mà không thể đáp ứng nữa chứ?
Mặc dù đau thắt cả ruột gan, nhưng hắn vẫn lập tức đồng ý: "Có thể làm được, có thể làm được."
Chỉ là trong lòng hắn có chút khinh bỉ, Tông Thế Xương bản thân không cần tiền, cũng chẳng cần lợi lộc, mà lại phân phát cho lũ dân đen đó, thật đúng là ngu ngốc.
Triệu Hưng vốn không muốn chen vào, nhưng bằng Minh Mâu Pháp, hắn nắm bắt được chính xác biến động tâm lý của Tống Thừa Đức.
Lúc này hắn mới mở miệng nói: "Ngươi hãy để em trai mình tự động từ chức Tuần Kiểm Ti đi, chuyện này coi như kết thúc."
"Cái gì?!" Tống Thừa Đức lập tức biến sắc, "Nguyên Nhương Hầu, không thể nào... Ngài muốn tiền muốn bảo vật gì, nhà ta đều có thể đáp ứng..."
Triệu Hưng ngắt lời nói: "Mấy ngày nay ngươi nghe ngóng tứ phía, chắc cũng đã hiểu rõ địa vị của ta rồi, ta chỉ hỏi ngươi một câu."
"Tống Gia ngươi, có chịu được Giám Sát Ti của phủ thành tra không?"
Tống Thừa Đức ngừng thở.
Giám Sát Ti của phủ thành mà tới điều tra Tống Gia, thì một chút tật xấu nhỏ cũng đủ khiến họ phá sản.
Huống hồ Tống Gia đâu chỉ có một chút tật xấu, giết người phóng hỏa thì bọn họ không dám làm, nhưng bắt nạt chèn ép thì cũng không ít.
Triệu Hưng đâu muốn xen vào chuyện của người khác vì chuyện nhỏ này, lại còn làm to chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận