Thần Nông Đạo Quân

Chương 23:: Lại không đến, ta nhanh diễn không nổi nữa! (1)

Chương 23: Lại không đến, ta nhanh diễn không nổi nữa! (1)
Sau khi đưa Lâm Tử Nguyệt và Vương Chiêu Chiêu đi, Triệu Hưng lập tức nhận được hai thông báo:
[Ngươi đào thải Tứ Phẩm Ngự Thú Sư 'Vương Chiêu Chiêu' cùng chiến thú, nhận được 2 vạn điểm cơ bản, ngoài định mức nhận được một nửa số điểm của đối phương, bốn mươi lăm vạn điểm.]
[Ngươi đào thải Tứ Phẩm Ngự Thú Sư 'Lâm Tử Nguyệt' cùng chiến thú, nhận được 2 vạn điểm cơ bản, ngoài định mức nhận được một nửa số điểm của đối phương, năm mươi bốn vạn điểm.]
"Ồ, không tệ nha, nhiều điểm tích lũy thế."
"Phí Xã, ngươi vất vả rồi."
"Hai vị tinh anh, các ngươi cũng vất vả."
Triệu Hưng không nhịn được cười. Quả không hổ là tinh anh Ngự Thú Sư dưới trướng Lão Yêu Bà, lại cho nhiều điểm tích lũy như vậy.
"Uông?" Thương Nghê chó ném tới ánh mắt nghi hoặc, không hiểu sao chủ nhân lại muốn loại hai người kia.
"Ta không lấy điểm tích lũy của các nàng, các nàng cũng không sống nổi, còn gây họa đến tất cả mọi người ở khu Đông Thành, chi bằng giúp ta một tay. Dù sao ta cũng là người bên phía công chúa mà."
"Ta còn tránh cho chiến thú của các nàng mất mạng, huyết thống Thần Thú chiến sủng không dễ bồi dưỡng a, các nàng ra ngoài lập tức được tiếp nhận trị liệu tốt nhất, các ngươi nói xem, ta có phải đang làm việc thiện không?"
"Gâu!" Khiếu Thiên Khuyển, Huyễn Thiên Dê, Ngạo Thiên Miêu đều ngoan ngoãn gật đầu.
Triệu Hưng thấy đã giáo dục đúng chỗ, hài lòng gật đầu.
Hắn nhìn lại điểm của mình.
[Họ tên: Triệu Hưng]
[Cửa ải: Đại sân thi đấu (Ngày thứ năm mươi tám)]
[Điểm tích lũy: 425 vạn]
[Xếp hạng: 578]
"Đã vào top 600."
Cửa ải đại sân thi đấu này, càng về sau càng đụng độ những người có nhiều điểm tích lũy.
Giai đoạn trước cơ bản không có giá trị gì, mấy tháng có khi còn không đụng được ai, bây giờ đi đâu cũng gặp đánh nhau.
"Xem chừng cửa ải này, sẽ loại đi tám thành người."
Triệu Hưng ấn xuống Địa Kính, bởi vì bây giờ những người hơn một vạn người có điểm tích lũy đã không còn động nữa.
Với môi trường chiến đấu kịch liệt như vậy, điểm tích lũy không tăng thì có nghĩa là đã bị loại rồi.
Trong top một vạn, thay đổi nhiều nhất là top một ngàn.
Nhóm người này, thực lực mạnh, đang nhanh chóng thu điểm của kẻ yếu vào thời khắc cuối cùng.
"Chỉ một thoáng, ta đã rớt xuống 625, kịch liệt thật."
"Bất quá, ta không thể chủ động đánh ra, chỉ cần giữ vững top 1000 là được." Triệu Hưng thầm nghĩ.
Thực lực của hắn thì mạnh thật, nhưng cũng sợ lật thuyền.
Nếu lúc này còn chạy khắp nơi, chủ động tấn công, mà gặp phải cao thủ như Phí Xã thì cũng sẽ phiền phức.
Thắng thì vẫn tự tin là thắng, nhưng đánh một trận cũng hao tổn rất nhiều nguyên khí, thậm chí có khả năng bị thương.
Nếu bên cạnh lại có mấy Lão Lục thực lực ngang Phí Xã, thì hắn sẽ có nguy cơ bị loại.
Hiện tại cứ ở bên cạnh cái cung điện đổ nát này, với nhiều bố trí của hắn, thì sẽ giảm thiểu tối đa việc bị đánh lén.
"Á Đức La Pháp Trận, Thôn Vân lĩnh vực, Vô Ngân Địa Cung, Vụ Ẩn ẩn thân, người rơm mai phục, tam đại chiến thú cảnh giác. . . Ta ở trong cung điện đổ nát, sức chiến đấu còn mạnh hơn nhiều so với việc chủ động tấn công."
"Chỉ còn hai ngày rưỡi nữa, ở chỗ này ôm cây đợi thỏ là được rồi."
Triệu Hưng quyết định, phải cẩn thận tới phút cuối.
Với bố trí như vậy của hắn, cao thủ nào đến xem cũng cảm thấy Triệu Hưng là một đối thủ khó nhằn.
Thà bỏ thời gian dò xét và dây dưa với hắn đi đào thải người khác còn hơn.
Nếu ai không nhìn ra điểm lợi hại, thì càng tốt!
Bên ngoài Thương Hải Động Thiên, trong một phủ đệ xa hoa trên đảo mây trắng.
"Nhanh nhanh nhanh, Linh Nhi, giúp ta xem, huynh đệ Triệu Hưng của ta xếp thứ mấy rồi?" Long Tiêu hấp tấp xông vào phòng của Bạch Phượng.
Bạch Phượng là con gái của Bạch Minh Xuyên, cũng là cháu ruột của Bạch Vân Võ, Linh Nhi là tên gọi ở nhà của nàng.
Lúc này Bạch Phượng, bụng đã hơi nhô ra, đang ngồi trước bàn trang điểm, thấy Long Tiêu xông vào thì không khỏi nhếch môi: "Xem cái rắm mà xem, ngươi vừa trực về, cái đầu tiên hỏi là huynh đệ của ngươi?"
Long Tiêu ngẩn ra, rồi đặt mũ giáp xuống bên cạnh, xách hộp cơm lên: "Ta không phải mua đồ ngon về cho nàng ăn đó sao?"
"Hừ." Bạch Linh vẫn cứ quay lưng lại với Long Tiêu.
"Ngươi..."
"Ta làm sao?" Bạch Linh nhướng mày.
Người phụ nữ này thật là không biết điều, chuyện nhỏ như vậy cũng ghen? Đúng là được nuông chiều mà! Long Tiêu nghĩ thầm, nhưng khi ra miệng lại thành: "Nàng nói đúng, ta sai rồi."
Long Tiêu nịnh nọt chạy đến bên cạnh nàng ngồi xuống, một tay ôm eo nàng, một tay sờ lên bụng của nàng: "Đừng giận mà, là ta không đúng."
"Ngươi sai ở đâu rồi?"
"Ta...chỗ nào cũng sai." Long Tiêu nhớ lại lời Trần Thời Tiết dạy hắn.
"Huynh đệ cái gì, ta đáng lẽ không nên hỏi, ai quan tâm hắn xếp thứ mấy, nào có nàng quan trọng bằng?"
"Chọc Linh Nhi của ta giận, ngày mai ta sẽ cắt đứt quan hệ với hắn!"
"Ngươi nói bậy bạ gì thế." Bạch Linh bị hắn chọc cười, "Ta rõ ràng giận ngươi, liên quan gì đến Nguyên Nhương Hầu?"
"Cứ như ta là một bà ghen tuông vô lý, đến cả huynh đệ của ngươi mà cũng ghen, ta trong mắt ngươi là người như vậy sao?"
"Ta lỡ lời, ta nói sai." Long Tiêu vỗ lên miệng mình, "Linh Nhi là người khéo hiểu lòng người nhất, thiên hạ không ai tốt bằng nàng!"
"Coi như được." Bạch Linh cuối cùng cũng bị Long Tiêu dỗ dành vui vẻ.
Nàng xoay gương lại, và trên gương liền hiện ra hình ảnh bên trong Thương Hải Động Thiên.
Hình ảnh theo dõi đại sân đấu không phải ai cũng xem được.
Nhưng Bạch Linh thì tự nhiên có quyền hạn này.
Còn Long Tiêu? Hắn hiện giờ chỉ là một người hầu dưới trướng Bạch Minh Xuyên, là một Phong Long Vệ nhỏ nhoi, thường khi đi làm còn phải giao Địa Kính cho người ta giữ.
"Xem đi."
"Xem gì?" Long Tiêu có chút không hiểu, "Hắn đâu rồi."
Trên hình hiện ra một vùng phế tích, im lìm.
"Trốn rồi." Bạch Linh cười nói, "Huynh đệ của ngươi cũng thú vị thật."
"Ta xem hắn mấy chục ngày rồi, không phải chui dưới đất thì trốn trong sương mù."
"Vừa ra tay, trong thời gian ngắn ngủi đã giải quyết xong trận chiến, đánh xong lại rút vào."
Bạch Linh cũng thật sự để ý đến Triệu Hưng, vì hắn là hảo huynh đệ mà Long Tiêu thường nhắc tới bên tai, nghe riết cũng chai, nên nàng không thể không chú ý.
Chỉ thấy có chút nhàm chán, vì Triệu Hưng thật sự lộ mặt quá ít.
Đánh nhau cũng toàn trốn trong Vụ Ẩn.
Nếu phải nói nhìn ra manh mối gì, thì cũng chỉ có hai chữ: cẩn thận!
"Ồ? Người khác thì sao? Còn nữa, hắn có con mèo, nó có bị thương không? Nàng có thể cho thủ vệ chiến thuyền phóng gần hình lên chút không."
"Ngươi gấp cái gì." Bạch Linh nói, "Ngay cả cha ta đòi giết ngươi, ngươi cũng không gấp đến vậy."
"Ngày cuối cùng, vòng tròn càng lúc càng thu hẹp lại, hắn rồi cũng phải lộ diện."
"Ngươi thỉnh thoảng ta còn gặp, ta với hắn thì mấy năm trời không gặp." Long Tiêu nói, "Còn cả Ngạo Thiên, đó là do ta đặt tên đó! Ta nuôi nó cũng mấy năm rồi."
Thấy người trong lòng có vẻ thật sự quan tâm, Bạch Linh lại lấy Địa Kính ra, truyền lệnh tới Thương Hải Động Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận