Thần Nông Đạo Quân

Chương 21:: Lục Nguyệt Hàm thẳng thắn thành khẩn, Cự Dương Thảo Nhân Pháp tới tay, Thập Bát Quốc tề tụ! (quyển này cuối cùng) (3)

Chương 21: Lục Nguyệt Hàm thẳng thắn thành khẩn, Cự Dương Thảo Nhân pháp tới tay, Thập Bát Quốc tề tụ! (quyển này cuối cùng) (3) đến mức muốn nổ tung, lại chỉ có thể ở vào trình độ trung bình. Nàng thực sự không thể hiểu nổi, kiểu trò chơi hao tâm tổn trí này vì sao có người có thể cảm thấy thả lỏng. "Quả nhiên, những người thuộc phái Bản Ngã não tàn đều có chút vấn đề." Cơ Quan Sư Tăng Trác sau khi nghe được thì thầm nghĩ bụng. "Ta còn so đo cái gì chứ." Tinh vòng Mê Cung mở rộng thêm tu chỉnh, trước sau mất mười năm. Một năm tu dưỡng, ba năm đánh bài, ba năm sinh hoạt thường ngày, lại qua ba năm, Triệu Hưng và Cảnh Viêm cũng coi như thân quen với đám người Lục Nguyệt Hàm. Mười năm không đủ để bồi dưỡng tình cảm, vẫn chỉ tính là nhất thời. Chẳng qua Lục Nguyệt Hàm cũng không có ý định để Cảnh Viêm và Triệu Hưng tiếp tục nhàn rỗi, dù sao nơi này không phải ở trong cương vực Cổ Quốc. Nam Lạc số 88 rốt cuộc cũng chỉ là nghĩa trang, ở chỗ như vậy, dù có muốn thư giãn cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian. Triệu Hưng ở đây mười năm, cũng không phải là không làm việc gì. Đầu tiên là bài Thanh Du, ngoài liên lạc tình cảm, hắn còn muốn thông qua bài Thanh Du để đám người Lục Phủ đảo ngược hiểu rõ mình. Hồng Khải đều nói Thanh Du tử học rộng tài cao, nếu còn sống sót thì chắc chắn là bạn tri kỷ, tuy không biết lời này có mấy phần thật, nhưng ít ra người ta đã nói vậy. Dựa theo lời này, bản thân hiểu nhiều hơn một chút cũng sẽ không lộ vẻ đột ngột. Sau mười năm làm nền, tiếp theo hắn sẽ vì thân phận khách khanh Lục Phủ, cho đám người Lục Nguyệt Hàm một chút kích động khảo cổ nhỏ. Để nhanh chóng có được giai đoạn hoàn chỉnh của Cự Dương Thảo Nhân pháp. Việc thứ hai là về giai đoạn nguyên pháp của Cự Dương Thảo Nhân pháp, hắn đã hoàn toàn nắm giữ. Bắt đầu tiến vào giai đoạn lĩnh hội Hư Không pháp. Chẳng qua đoạn này bắt đầu chậm lại, một là độ khó tăng lên đột biến, hai là thiếu vật liệu. Vật liệu của phương pháp này đều xuất từ tinh hệ Hư Tổ, chín tòa tinh hệ Hư Tổ là bảo tàng của nhân tộc, ba tòa ở Luân Hồi Thần Điện, ba tòa ở Bản Nguyên thiên cung, ba tòa ở Thái Cổ Chi Khâu. Ngay cả Nguyên Hải điện cũng không mua đủ, chỉ có thể tìm vật thay thế. Cũng may Lục Nguyệt Hàm đã phái người đi tìm, nàng quả thực không phải chỉ nói suông ngoài miệng. "Sư phụ của ta từng nói, phàm chỗ có ánh chiếu của thái dương tinh, thái âm tinh thì chắc chắn có thể xác định phương hướng." "Hắn đối với phong thủy mộ táng cũng rất có nghiên cứu, từng làm lăng hộ ti nông." "Lão sư có lưu lại một quyển « Thanh Du táng kinh »." "Từng nói: Núi dừng thì khí tụ, tụ khí thì thành huyệt, huyệt ấm thì sinh vạn vật." "Nội khí bắt đầu sinh, khuôn sáo hình thành, trong ngoài tăng theo cấp số nhân, phong thủy tự thành." "Nội khí bắt đầu sinh, là nói huyệt ấm mà sinh vạn vật; khuôn sáo hình thành, là nói núi xuyên dung hợp mà thành hình tượng. Khí từ trong mà manh, hình tượng biểu lộ ra ngoài, hình tướng thừa theo đó." Chiến thuyền thăm dò đang bay lượn trên dãy núi ở nam lạc số 88. Trên thuyền có Tăng Trác, Vương Vận, Cao Phù Hộ, Hồng Khải, Cảnh Viêm, Lục Nguyệt Hàm. Bọn họ đều đang nghe Triệu Hưng chậm rãi nói. Nhẫn nhịn mười năm, Lục Nguyệt Hàm cũng không thể nhịn được mà đích thân đến thăm dò mộ táng, Triệu Hưng tất nhiên không chịu bỏ qua cơ hội như vậy, nhân cơ hội bắt đầu khoác lác da hổ Thanh Du tử, để làm nền cho việc phát hiện mộ táng sắp tới. "Nhìn địa thế, xem xét dấu vết, phân biệt hình, quan sát." "Thế chính là thế của Đại Đạo, dấu vết là dấu vết của Ngũ Hành, hình thành địa mạch, sắc thành sáu khí." "Táng huyệt bình thường ở địa phương có núi và nước bao quanh, huyệt dùng để giấu sinh mệnh khí, khiến cho người sau khi chết đạo thể và bản nguyên tiêu tán giảm bớt, thậm chí không còn." Phản ứng của mọi người ở đây không giống nhau, Vương Vận nghe Triệu Hưng nói, liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán thành. Vì mệnh sư vốn có kiến thức về phong thủy, phong, thủy, sơn và ti nông pháp thuật tương thông, hai chức nghiệp này ở trên điểm này cũng có điểm chung, tỉ như ti nông bên trong có 'lăng hộ ti nông', 'thiên lăng ti nông' đều đi làm một ít việc của mệnh sư. Hắn nghe hiểu được, hơn nữa là người trong nghề, điểm này thì ngay cả Hồng Khải cũng không so được. Hồng Khải là học giả truyền đạo thì đúng, nhưng cũng không phải cái gì cũng tìm hiểu, hắn có thể nghe hiểu nhưng không phân biệt được thực hư. Chẳng qua thấy Vương Vận phản ứng, hắn biết Triệu Hưng không phải nói mò, mà thật có gì đó. À, sai rồi, là vị Thanh Du tử kia thật có gì đó. Chẳng qua cũng có người không vui khi luôn phải nghe Triệu Hưng thổi phồng. "Triệu Hưng, lệnh sư bác học, chắc ngươi cũng kế thừa kỳ kỹ. Chúng ta một đường bay nhiều ngày, ngươi đã phát hiện ra gì chưa? Nếu chỉ nói mà không làm, thì đâu phải bản lĩnh thật sự." Người nói chuyện là một ti nông đệ tam cảnh, tên là Đàm Mộc. Tục ngữ nói, đồng nghiệp là oan gia, Triệu Hưng là ti nông đệ nhị cảnh, khiến cho hắn cảm thấy địa vị khó giữ được. Bây giờ thấy Triệu Hưng cứ luôn ra vẻ ta đây, cũng có chút không nhịn được. "Có thể thử một lần." Triệu Hưng đứng trước một thiên địa cảnh, kiểu máy dò cơ quan này, có thể giữ lại toàn bộ địa hình mà phi thuyền đã đi qua. Triệu Hưng tìm bảy ngày, tay chỉ vào một chỗ dãy núi nói: "Mời Tiểu Tỷ đi xem xét ở chỗ này." Lục Nguyệt Hàm mỉm cười nói: "Được." Phi thuyền ngay lập tức chuyển hướng, bay đến chỗ Triệu Hưng chỉ. Lục Nguyệt Hàm ước gì Triệu Hưng thể hiện thực lực đâu, coi như có sai sót, nàng cũng định bảo toàn thể diện cho Triệu Hưng một chút. Sau khi đến chỗ cần đến, Triệu Hưng bay ra khỏi thuyền. Vương Vận vốn định đi theo, nhưng liếc nhìn Đàm Mộc, lại không nhúc nhích. Không đi cũng không tệ, trừ khi Hồng Khải hoặc Lục Nguyệt Hàm lên tiếng cho hắn xuống. Ngược lại là Cảnh Viêm, sau khi chào một tiếng, liền theo xuống. "Lão Triệu, đất này chôn mộ cấp bậc gì?" Cảnh Viêm bay đến bên cạnh Triệu Hưng. "Ta cũng chưa xác định được, ngươi ngược lại là tự tin đấy." "Nhận mạch quy tông, khí tức ăn khớp, khí thế bàng bạc, đây là tượng long mạch." Cảnh Viêm che mắt phải, tay trái chỉ về phía trước: "Nơi này khẳng định có đại mộ." Triệu Hưng kinh ngạc liếc nhìn Cảnh Viêm một cái: "Mắt thần của ngươi còn có thể định long mạch? Lão huynh, ngươi sẽ không thật là Vương tộc đấy chứ?" Cảnh Viêm ngạc nhiên nói: "Năm đó chẳng phải ngươi đã giới thiệu ta với Vương Vận như thế sao? Ta còn tưởng ngươi sớm đoán ra rồi, hóa ra ngươi không biết à?" ". . ." Triệu Hưng không khỏi không phản bác được, hắn đương nhiên chỉ là nói bừa, sau đó Cảnh Viêm tự nhận là Vương tộc, hắn đều cho rằng Cảnh Viêm đang khoe khoang. "Ta đau lòng." Cảnh Viêm che ngực, "Ngươi một chút cũng không quan tâm huynh đệ, haizz." "Ngươi đủ rồi." "Ha ha ha ha." Hai người vừa trò chuyện vừa tìm kiếm cửa vào mộ táng. Dãy núi mênh mông, liên miên không dứt, muốn tìm tòi cũng không dễ dàng. Triệu Hưng xác định đại khái phương hướng, cũng mất hai năm mới phát hiện bốn lối vào hư hư thực thực. "Cảnh huynh." Triệu Hưng chỉ vào một ngọn núi phía trước. "Dọc theo chân núi xuống năm mươi dặm, dừng lại." "Được." Cảnh Viêm ngay lập tức gọi ra Vạn Pháp Đạo Binh của mình, cùng với phá đạo châm, hắc quang thoa biến hóa hình thái, đào vào lòng đất của dãy núi cao tới trăm cây số. Hắc quang thoa chia ra thành bốn khối, biến thành xẻng bình thường, cắt xẻ vào lòng đất theo các hướng khác nhau. "Oanh ~" Cả dãy núi trực tiếp bị đào rỗng. "Phanh phanh phanh phanh ầm ~" Đá lớn trên núi trượt xuống, như mưa thiên thạch, ném ra những hố sâu trên mặt đất. Cảnh Viêm che mắt quan sát, không thấy có gì đặc biệt dưới lòng đất. "Triệu huynh, không thấy cửa vào mộ táng a." "Ngươi nhìn xuống thì chắc chắn không thấy." Triệu Hưng chỉ vào phần đất bên trong dãy núi vừa bị cắt xẻ: "Đi lên trên nhìn xem." "Hửm?" Cảnh Viêm ngẩng đầu, sau đó liền thấy, trong lòng đất của dãy núi, tựa như khảm nạm mười lăm viên thủy tinh màu vàng óng ánh. "Đây là cái gì?" "Nghịch sơn mộ, giới tâm vòng." Triệu Hưng giải thích: "Còn gọi là Nguyệt Lạc vòng, cách gọi phổ thông, mười lăm tấm thủy tinh này giống như các mảnh vỡ của Tiểu Thế Giới, nhưng đã bị cắt bỏ giới tâm." "Ý của ngươi là, mộ ở trong mấy cái Nguyệt Lạc vòng này?" "Ừm." Triệu Hưng lấy ra hai con Kim Cương Trác, từ khi Lục Nguyệt Hàm mở xong mộ táng Tinh vòng Mê Cung, thì Kim Cương Trác của hắn lại bị lấy về. "Đây là ngươi đang làm gì vậy?" Cảnh Viêm hỏi. "Đây là sinh mộ, phải nắm lấy chúng." Triệu Hưng nói, "Ngươi cẩn thận chút, tay đừng run." "Một lát nữa ta sẽ để ngươi thi triển binh pháp cấm, ngươi ra tay khống chế khu vực chân núi bên trái tám cái nguyệt lạc vòng, ta khống
Bạn cần đăng nhập để bình luận