Thần Nông Đạo Quân

Chương 04:: Năm ngàn tỷ phiền phức, Cơ Tự mới nghiên cứu, người rơm Thần Thông thành! (3)

"Chương 04: Năm ngàn tỷ phiền phức, Cơ Tự mới nghiên cứu, người rơm Thần Thông thành! (3) 45 năm, vừa vặn vượt ra khỏi ngàn năm giao ước." Triệu Hưng cảm giác trong cõi u minh có một loại lực lượng không cho hắn rời khỏi Nguyên Hải Cổ Quốc. Nếu hắn không tìm được cách, vậy hắn liền phải ở chỗ này chờ đến năm 1045, ngoan ngoãn để người của Luân Hồi thần điện đến chấp hành quá trình hủy bỏ Thần Thông. Trốn là không thể trốn, Tử Nguyệt Phủ chủ cùng Ngọc Thanh Phủ chủ chắc chắn sẽ không để hắn trốn. Lúc này Đỗ Vân ở trước mắt, Triệu Hưng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ chắp tay nói: "Đa tạ Phủ chủ, ta hiểu được."
"Ta sẽ trước khi đi, góp đủ 5 vạn ức Xích Tinh tệ, không làm khó dễ Tử Thần phủ."
...
Sau khi Triệu Hưng rời đi, Đỗ Vân suy tư một lát, cũng bay đến một sảnh khác.
"Hai vị." Đỗ Vân nói: "Triệu Hưng đã quyết ý thoát ly Tử Thần phủ."
Tử Nguyệt Phủ chủ trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, cuối cùng lại không nói gì.
Ngọc Thanh Phủ chủ nói: "Vậy thì cứ để hắn về lại Nguyên Hải Cổ Quốc đợi ngàn năm, chờ đợi Linh Vực pháp hội tổ chức đi."
Ép chín không ngọt, không thể cùng Triệu Hưng bàn tình cảm, vậy thì chỉ có thể công sự công bạn.
"Chờ đợi Thần Thông hủy bỏ, hắn sau đó muốn đi đâu thì đi."
"Hai vị Phủ chủ." Đỗ Vân chắp tay: "Đem hắn mang về không thể nghi ngờ là một dạng biến tướng giam cầm, ta thấy phương pháp này không ổn."
"Đỗ Vân, ý của ngươi là?"
"Hắn hiện tại còn muốn ở lại Hổ Đầu Tinh Lục."
"Việc liên quan đến Luân Hồi Thần Điện, là hắn muốn thế nào thì thế à?" Ngọc Thanh Phủ chủ nói: "Nếu hắn lén lút bỏ trốn, chúng ta có thể gánh nổi trách nhiệm này sao?"
"Ta bảo đảm." Đỗ Vân nói: "Ta có Thiên Lý Hoàng Sa Độ, có thể trông chừng hắn."
"Đỗ Vân, đây là lần thứ hai ngươi xin tha cho hắn rồi đấy." Ngọc Thanh Phủ chủ tò mò. Nàng không hiểu Đỗ Vân vì sao làm như vậy.
"Lúc trước hắn đã dâng cho ta một cái sơ đồ không khớp Nguyệt Lạc nghĩa trang, ổn định đường thuỷ hư không."
"Có thể hắn cũng không biết giá trị bên trong, ta tuy cho hắn tiền tài ban thưởng, nhưng dù sao có chút thiệt thòi." Đỗ Vân tìm một lý do có sẵn.
Thực ra căn bản không có chuyện thiệt thòi, Đỗ Vân trả thù lao đã đủ thanh toán thông tin đường thuỷ kia rồi. Chủ yếu là Đỗ Vân không muốn cùng hai vị Phủ chủ giải thích sự việc của Trác Ân. Hoàng Sa phủ, Tử Nguyệt phủ, Ngọc Thanh phủ, tuy cùng một tổ chức, nhưng không lệ thuộc nhau, Đỗ Vân và hai người có chút giao tình, nhưng không nhiều. Dù sao hắn và Tử Nguyệt, Ngọc Thanh đều không phải người cùng thời đại. Không quen cũng không cần phải nói nhiều làm gì.
Ngọc Thanh cùng Tử Nguyệt liếc nhau, ngầm trao đổi vài câu, sau đó trả lời:
"Nếu Đỗ Vân ngươi đã bảo đảm, vậy cứ giao cho ngươi xử lý."
Nếu đương nhiệm Tử Thần Phủ chủ không cách nào vượt qua sinh tử, bước vào Luân Hồi cảnh, nhiều nhất sống thêm hai ba cái kỷ nguyên nữa. Người kế vị chính là Đỗ Vân, hắn là dự định Phủ chủ, lại không thể không nể mặt, hai người tất nhiên phải cho phủ chủ đời kế chút mặt mũi.
"Tốt, đa tạ hai vị." Đỗ Vân chắp tay.
4 ....
"Qua loa qua loa thảo!"
Cảnh Viêm đang khoan một bộ khôi lỗi, nghe thấy tiếng liền lập tức tháo mặt nạ xuống nhìn lại.
"Triệu Hưng, sao vừa vào cửa đã mắng mắng chửi chửi thế? Ai đắc tội ngươi rồi?"
Cảnh Viêm từ trên vai khôi lỗi nhảy xuống một bước ngắn, người trên không trung đổi một bộ trang phục, tiêu sái rơi xuống đất.
Hảo huynh đệ làm hầu tước, có nhà lớn miễn phí, hắn tất nhiên sẽ không đi tốn tiền, cho nên cũng ở lại Ngũ Lăng Hầu phủ.
Triệu Hưng há to miệng, cuối cùng có chút nhụt chí nói: "Thảo tất cả mọi người."
Lúc này Cảnh Viêm mới giải y phục của mình.
Triệu Hưng: "..."
Nhìn thấy Triệu Hưng cười, Cảnh Viêm liền cầm quần áo hợp lại, vỗ vỗ vai Triệu Hưng: "Còn ra vẻ Lâm lão đệ, ngươi cứ cười lên thì vẫn đẹp trai hơn."
"Ta đây là không phản bác được."
Cảnh Viêm biến ra hai cây tẩu hút thuốc: "Vậy đừng nói nữa, làm một điếu."
"Hàng ‘Bắc dã’ lâu đời của đế quốc danh bất hư truyền, đủ mạnh, đủ ‘dã’, trên người ta cũng không còn nhiều hàng tồn."
Triệu Hưng cầm lấy, Cảnh Viêm vỗ tay một cái, hai cây tẩu nhỏ dài liền bốc lên ngọn lửa nhàn nhạt.
"Tê ~" "A ~ "
Hai người im lặng hút thuốc nhả khói bên cạnh cơ quan khôi lỗi.
Hết điếu này đến điếu khác, tâm tình Triệu Hưng cũng tốt hơn nhiều.
"Không sao, ta lại tiếp tục làm việc vậy."
"Ừm."
Triệu Hưng thân hình lóe lên, đi tới hậu viện Hầu phủ. Lúc này, các thành viên chủ chốt của Đại Chu đều ở đây, thấy Triệu Hưng trở về, liền lập tức tiến lên đón.
"Đại huynh."
"Đại Ty nông đến rồi."
"Gặp qua Đại Ty nông."
Cơ Triệt cùng quần thần đều nhao nhao đứng dậy.
Triệu Hưng đáp lễ: "Bệ hạ, chư vị đại nhân."
Cơ Triệt đã chạy tới đỡ Triệu Hưng: "Đại huynh, mau đứng lên, đây không phải lên triều, bái làm gì."
Bây giờ không phải ở Huyền Hoàng Giới nữa, đến một thiên địa mới, Đại Chu có các cường giả lần lượt biến thành Bản Nguyên Cảnh, quan niệm của Cơ Triệt cũng đã thay đổi rất nhiều.
Hắn biết rõ, Triệu Hưng cùng Liễu Thiên Ninh, Hạ Tĩnh nếu muốn đi, mình căn bản không giữ được. Việc còn nguyện ý hành lễ với hắn, gìn giữ lễ nghi quân thần, thuần túy là tình cảm trong lòng. Hắn tất nhiên cũng không tự coi mình là Hoàng Đế cao cao tại thượng.
"Chư vị, đều mời ngồi vào nói chuyện."
Cơ Triệt nói xong, mọi người ngồi xuống. Vốn dĩ mọi người không ai ngồi, Nguyên Tứ Thập Lục sắp xếp cho bọn họ ăn uống. Chỉ là không ai có thể thật sự yên tâm ăn uống, dù sao trên đường đã xảy ra nhiều chuyện, khiến Cơ Triệt cùng Liễu Thiên Ninh ngửi thấy một mùi vị bất thường.
Bây giờ tận mắt thấy Triệu Hưng xuất hiện, mọi người mới yên lòng, có thể chân chính hưởng thụ mỹ thực trước mắt rồi.
"Quần thần Đại Chu, thật là nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng a." Triệu Hưng chỉ lướt qua, liền nhìn ra bầu không khí lúc này. Một ngàn năm trôi qua, Đại Chu biết được càng nhiều, càng thể hiện sự kính sợ với mọi thứ trong vũ trụ. Các loại thiên tài lớp lớp, tùy tiện gặp một người, đều là những tồn tại mà họ không với tới được. Các loại bảo vật uy lực khó lường, có uy năng mà họ không dám nghĩ tới.
Bây giờ Triệu Hưng nói Đại Chu nếu lại di chuyển, họ đều nhớ tới lần đầu tiên vào Tinh Tản Quan.
Tương lai phải đi đâu? Vận mệnh ra sao? Triệu Hưng có thể che gió chắn mưa cho họ không? Họ có thể trở thành người che chở cho Đại Chu không? Trong lòng mọi người không chắc chắn.
"Triệu Hưng, lúc ta tới, nghe được một vài tin đồn, nói Tử Nguyệt Phủ chủ cố ý đem tài sản Thanh Du Tử giao cho ngươi."
"Của cải này nặng nề, sao ngươi có thể rời đi?" Liễu Thiên Ninh hỏi.
"Lão sư không cần lo lắng." Triệu Hưng nói, "Tử Thần phủ sẽ không ngăn cản ta nữa, việc này đã giải quyết."
Tử Nguyệt Phủ chủ cùng Ngọc Thanh Phủ chủ, xác thực sẽ không ngăn cản Triệu Hưng thoát ly Tử Thần phủ, bây giờ lại có Đỗ Vân bảo đảm, giám thị hành động của Triệu Hưng, đợi Luân Hồi Thần Điện đến làm thủ tục hủy bỏ Thần Thông. Sau khi thanh toán một ngàn lần thù lao, lại đem Tử Quang Bát Kỷ truyền xuống, giữa Triệu Hưng cùng Tử Nguyệt Phủ chủ, Ngọc Thanh Phủ chủ không còn vướng bận gì nữa. Tử Nguyệt Phủ chủ và Ngọc Thanh Phủ chủ, cũng không biết Triệu Hưng đã chọn lựa thế nào, hai người căn bản không nghĩ đến Triệu Hưng sẽ nghĩ giữ lại « Tam Thần Mệnh Cung », đoạn nói chuyện kia của Đỗ Vân và Triệu Hưng, họ cũng không biết.
"Chỉ là chúng ta hiện tại còn không thể đi." Triệu Hưng nói: "Còn có chút việc muốn làm."
"Thoát ly thân phận thành viên Tử Thần phủ, ta còn có thân phận Ngũ Lăng Hầu của Nguyên Hải Cổ Quốc, có thể tiếp tục ở đây nghỉ ngơi một thời gian."
Cụ thể bao lâu, Triệu Hưng cũng không biết, tóm lại không thể để người sống phải chết vì nhịn tiểu.
"Đại ca, thật muốn đi sao?" Tử Cốt hỏi: "Không phải nói người kia đã chết rồi sao?"
"Ngươi muốn ở lại?" Triệu Hưng nhìn Tử Cốt.
"Muốn ở lại." Tử Cốt vô cùng thành khẩn, "Ta thấy ở Tử Thần phủ không có gì không tốt."
Tử Cốt vừa nói, tất cả mọi người ngừng đũa.
Tuy nói nghe mệnh lệnh đi theo tới đây, nhưng hôm nay nhiều người đều không hiểu vì sao phải đi. Như La Hầu Vương, Dạ Vũ Không, Tề Thiên, Lỗ Ứng, đều có chút không hiểu. Còn Hạ Tĩnh, Trần Thời Tiết, Long Tiêu thì hoàn toàn tin tưởng Triệu Hưng.
"Xích Tinh đế quốc càng phù hợp cho chúng ta phát triển." Triệu Hưng nói, "Nếu không phải có người cảm thấy mình có
Bạn cần đăng nhập để bình luận