Thần Nông Đạo Quân

Chương 236: Ly Hỏa Đạo Viện khảo hạch (đại chương một vạn hai) (4)

"Có chút lạnh nhạt."
"Bái kiến đại ca!" Triệu Hưng nhìn Triệu Chính đang chỉnh tề hành lễ trước mắt, không khỏi cảm khái, đây đâu còn là đứa bé cầm pháo nổ vào hầm cầu người khác ngày trước.
"Mau đứng dậy đi." Triệu Hưng đỡ lấy vai Triệu Chính, vỗ vỗ, "Người một nhà không cần khách khí như vậy."
"Mà này ngươi không phải luyện võ sao, sao lại càng luyện càng trắng trẻo vậy?"
Triệu Chính xoa xoa mặt nói: "Nương à, người xem, con đã nói đại ca sẽ nói mà? Người nhất định cứ muốn con phải bôi phấn."
"Ây da, đừng sờ." Thái phu nhân đánh một cái vào tay Triệu Chính, lấy ra khăn lụa, "Con đó, sờ hết cả mặt, lát nữa làm sao tiếp khách?"
Nhưng đã muộn, Triệu Chính vừa rồi gạt tay lên, son môi cùng phấn lót trên mặt trộn lẫn vào nhau, lập tức biến thành một khuôn mặt mèo hoa.
"Ha ha ha ha." Triệu Thụy Đức cùng Triệu Hưng hai cha con, lập tức không chút lưu tình chế nhạo.
"Nương à! Người xem hiện giờ làm sao bây giờ!" Choai choai đứa nhỏ là lúc lòng tự trọng cao nhất, lập tức liền nổi nóng.
"Đừng hoảng, để đại ca đến gột rửa gột rửa cho."
Đầu ngón tay Triệu Hưng nhẹ nhàng đảo qua, liền có một dòng nước quét sạch thân thể Triệu Chính.
Tựa như bàn chải vậy, giúp hắn cổ cùng mặt được tắm rửa một phen.
Sau đó lại có gió thổi tới, chỉ trong một hơi thở liền làm khô vết nước.
Thuận tiện giúp Triệu Chính định hình lại kiểu tóc.
Triệu Hưng đưa tay phải ra, lòng bàn tay xuất hiện một mặt thủy kính, đặt trước mặt Triệu Chính.
"Con nhìn, hiện giờ có phải là khôi ngô tuấn tú hơn không?"
"Đúng thật là." Triệu Chính theo bản năng sờ sờ mặt mình.
"Ha ha ha ha." Hành động tự luyến này, lại dẫn tới một trận cười.
"Con không chơi với các người nữa! Con muốn ra ngoài ăn!" Triệu Chính không nhịn được xấu hổ, chạy đến phòng khách bên cạnh vuốt ve mèo đi.
...
Cốc Thành, An Bình Phường, nhà Triệu Hưng.
"Bắc Hải có đảo, lập đông ngày, nước bắt đầu đóng băng. Lại năm ngày, biển bắt đầu đông cứng. Lại năm ngày, cá kình khổng lồ phá băng mà ra hóa huyền tước, chim thương vào nước thành tử xà. Lại năm ngày, đáy biển địa hỏa bốc lên."
Triệu Hưng trong thư phòng, nhìn quyển Cửu Châu địa lý chí.
Bây giờ đã là Hạ Chí năm Cảnh Tân thứ hai mươi, hắn trở về đã một tháng.
Một tháng này, ngày nào cũng là khách khứa qua lại cùng giao tế.
Đến hôm nay, Triệu Hưng mới có cơ hội rảnh rang đọc sách.
"Cấp trên để mình đi Đông Hải, cũng không biết đến cùng là Đông Hải chỗ nào, là cái chức quan gì." Triệu Hưng thầm nghĩ.
Chức quan chính thức của hắn còn chưa được ban xuống, trạng thái hiện giờ thuộc về [Đãi Điều Quan].
Có phẩm hàm quan, nhưng không có quyền lực và trách nhiệm cụ thể.
"Đông Hải quá lớn, so với Bình Hải Châu còn lớn hơn nhiều, đi chỗ tốt nhất là dựa vào địa bàn của U Nhược c·ô·ng chúa." Triệu Hưng thầm nghĩ.
Hắn còn canh cánh trong lòng chuyện Lão Yêu Bà muốn đưa hắn xác Vạn Niên Huyền Quy.
Đọc một lát sách, Triệu Hưng liền đi Trần phủ.
Vù ~ Triệu Hưng rơi xuống Trần phủ, Trần Thời Tiết và một phụ nhân đang ở trong vườn lê thu hoạch Thiên Nguyên Lê.
Lúc này Trần Thời Tiết ăn mặc mộc mạc, cùng Quế Nương cùng nhau hái lê, chẳng khác nào một người làm vườn bình thường.
"Triệu đại nhân." Quế Nương thấy Triệu Hưng tới chơi, lập tức lau mồ hôi chuẩn bị hành lễ.
"Tẩu phu nhân không cần đa lễ." Triệu Hưng cười nói, "Ta cũng đâu phải lần đầu tiên đến, ta chỉ tìm lão Trần tùy tiện nói chuyện."
"Ừm, vậy ta đi pha trà cho các người." Quế Nương bỏ giỏ xuống, quay người rời đi.
"Thế nào, không chịu ngồi yên rồi?" Trần Thời Tiết cũng không quay đầu lại, chuyên tâm hái lê.
Rõ ràng có pháp thuật, hắn lại không dùng, cứ cầm một cái kéo miệng dài nhón chân lên tỉa nha.
"Hô ~" Triệu Hưng thổi một trận gió, làm những quả lê hắn không với tới rớt xuống.
"Ngươi làm gì nhàn vậy." Trần Thời Tiết ném quả lê về phía hắn, "Ta không biết dùng pháp thuật sao?"
"Ta mắc chứng OCD." Triệu Hưng cười nói, "Ngươi nhón chân lên nửa ngày không với tới, thấy mà ta khó chịu."
"Tâm cảnh ngươi còn chưa đủ nha." Trần Thời Tiết nói, "Ta đã một tháng không thi triển pháp thuật rồi."
"Nếu là nghỉ phép, ngươi sao không nghỉ ngơi cho đàng hoàng chút?"
"Nói cũng phải." Triệu Hưng liền phong nguyên khí của mình lại, cùng Trần Thời Tiết hái lê.
"Long Tiêu đi đâu rồi?"
"Cùng Tông Thế Xương lêu lổng rồi." Trần Thời Tiết nói, "Hai người này rất hợp tính nhau."
"Hơn phân nửa là Long Tiêu trước đây chưa thấy qua những điều mới lạ ngoài kia." Triệu Hưng nói, "Bây giờ đụng trúng Tông Thế Xương thích chơi bời, như là mở ra cánh cửa thế giới mới vậy."
"Nói cứ như ngươi từng thấy rồi ấy." Trần Thời Tiết cười nhạo, "Ngay cả tay nữ nhân ngươi còn chưa sờ qua."
"..."
...
Triệu Hưng tay còn chưa từng nắm qua, Tông Thế Xương đã sắp thành hôn.
Năm Cảnh Tân thứ hai mươi, Hạ Chí, Tông Thế Xương và Liễu Mộc Tình đính hôn.
Theo đuổi nhiều năm, cuối cùng cũng thành chính quả.
Trung tuần tháng bảy.
Triệu Hưng đi một chuyến Đông Hồ, mở thiên nhãn quét một lượt, không phát hiện ra mấy cô hồn dã quỷ trước đây từng nhắm đến mình để đến Đông Hồ Châu cấp Tứ Giai.
Hạ tuần tháng bảy, đi Tiết phủ, cho Lão Ti nông dùng Trường Thọ Bảo Vật.
Chức quan của Tiết Văn Trọng hắn không có khả năng thay đổi, nhưng Lão Ti nông lại chưa từng dùng qua nhiều bảo vật duyên thọ.
Triệu Hưng từng lượng nhỏ từng lượng nhỏ cho Tiết Văn Trọng dùng bảo vật duyên thọ.
Sắc mặt Lão Ti nông hồi phục có thể thấy bằng mắt thường, trông trẻ hơn một chút.
Làm như vậy, Tiết Văn Trọng nhiều nhất chỉ sống thêm được năm mươi mấy năm, không còn cách nào, Cửu Phẩm đỉnh thiên cũng chỉ có thể sống trăm năm mươi năm.
Muốn kéo dài mạng sống, còn phải kết hợp với việc tăng chức quan.
Vì thế, Triệu Hưng đi lại với các quan viên quận, phủ, huyện đều nhiều hơn.
Xem về sau có cơ hội hay không, giúp Tiết lão gia tử nói lại chức quan.
Đầu tháng tám, Tông Thế Xương và Liễu Mộc Tình thành thân, khuê mật tốt Lục Thiến cũng có mặt.
Chỉ có điều Triệu Hưng đã quên gần hết về nàng, gặp lại mới nhớ ra cô nàng này trước kia từng thích mình.
Người mỗi người có chí riêng, chỉ là khi gặp mặt trên ghế khách đã hàn huyên đôi ba câu rồi tách ra.
Cuối tháng tám, Triệu Hưng cùng người nhà thương lượng chuyện chuyển nhà.
"Đất đai của ta được triều đình ban thưởng, ở phía đông Bình Hải Châu, có mười mấy vạn mẫu, còn có thực ấp, mỗi năm có thể thu được mấy trăm lượng thuế, đương nhiên nhà ta không cần phải dựa vào tiền thuế để ăn." Cần phải nói rõ ràng.
Bởi vì Triệu Hưng còn phải đi một chuyến Ly Hỏa Đạo Viện, ngày nghỉ cũng chỉ còn hơn hai tháng.
"Chuyển đến một nơi xa xôi như vậy?" Triệu Thụy Đức có chút chần chừ.
Quan viên tiền nhiệm, mang theo cả nhà là chuyện thường tình, bất quá Triệu Thụy Đức không được tình nguyện cho lắm.
"Đúng vậy." Triệu Hưng nói.
Một khi Lương Vương mưu phản, phía nam sẽ là nơi gánh chịu đầu tiên.
Nam Dương Quận xem ra rất xa so với chiến trường, khoảng cách thẳng cũng chỉ bốn, năm vạn dặm.
Đối với chiến tranh của cao phẩm thì đây thực không xa, chiến thuyền của quân đội đi tới đánh cũng chỉ vài canh giờ.
Thái phu nhân ngược lại không sao, nhưng bà lo Triệu Chính vào học: "Sang năm nó phải vào học viện Nam Dương, chúng ta đi rồi, chỗ học của nó làm sao bây giờ."
Triệu Hưng nói: "Yên tâm, sang đó, ta sẽ sắp xếp cho nó vào Đạo Viện Thanh Thủy, còn tốt hơn cả nơi này."
"Tốt hơn bao nhiêu?"
"..."
Triệu Hưng có chút bực, chẳng lẽ Thái phu nhân không hiểu từ tốt hơn sao?
Triệu Thụy Đức thấy vậy: "Ngươi có hỏi cái này cũng đâu biết cụ thể là cái gì, hưng mà nói ngươi cũng chẳng hiểu."
Thái phu nhân cười nói: "Vậy ta đi nấu cơm, hai người các ngươi quyết định là được rồi."
"Nhất định phải đi sao?" Triệu Thụy Đức vẫn còn có chút không muốn.
"Tốt nhất là nên cùng đi." Triệu Hưng nói, mặc dù đại trận thành trì không dễ bị phá, mà Nam Dương Quận cũng không phải là yếu điểm chiến lược, nhưng hắn vẫn dẫn theo sẽ an tâm hơn.
Dù sao Triệu Thụy Đức và Thái phu nhân, đều không có năng lực tự vệ, cũng không phải quan viên.
Về phần những người khác như Tiết Văn Trọng, Tông Thế Xương, đến lúc đó hắn đều có sắp xếp khác.
"Ngươi để ta nghĩ lại đã." Triệu Thụy Đức nói.
"Được."
...
Năm Cảnh Tân thứ hai mươi, đầu tháng chín.
Triệu Hưng ở Cốc Thành cơ bản đã sắp xếp công việc thỏa đáng.
Ngày mười tháng chín, Triệu Thụy Đức cuối cùng cũng đồng ý chuyển nhà.
Cũng chính là ngày này, Triệu Hưng tìm được Trần Thời Tiết, cùng với lôi cổ nam cổ bắc mới tìm thấy Long Tiêu về Trần phủ.
"Ba chúng ta nên đi Ly Hỏa Đạo Viện thi một cái quyền hạn." Triệu Hưng nói.
Chức vị mới của Trần Thời Tiết và Long Tiêu, cũng ở phía Đông Hải, kết quả ba người phải xử lý giống nhau.
Đông Hải dù sao cũng quá xa, bởi vì Nam Dương Quận vị trí ở Bình Hải Châu lệch về Tây Nam, đi về hướng Đông Hải, chiều dài thẳng đứng là dài nhất
Bạn cần đăng nhập để bình luận