Thần Nông Đạo Quân

Chương 24:: Tuyệt Thiên Địa Thông - người tu hành chi chiến (3)

Chương 24: Tuyệt Thiên Địa Thông - Người tu hành chi chiến (3)
"Không sai, ta cũng cho rằng nên đánh Vạn Viêm Tùng." Viêm Quang Vương Đình đến Lan Hợp phủ, không quen khí hậu, nơi này ẩm ướt, bọn họ cũng không quen."Đánh hắn chúng ta nắm chắc cũng lớn hơn một chút." Tuyệt đại bộ phận cao cấp quan viên đều phát biểu ý kiến của mình, Long Tiêu thấy nhiều người phụ họa mình như vậy, không khỏi có chút đắc ý. Nhìn xem ta lão Long cũng là người biết chuyện nha!
"Ta chủ trương tiến đánh Cửu U quân đại thống lĩnh U Vân." Đúng lúc này, Triệu Hưng mở miệng.
"A? Vì sao a?" Long Tiêu nghi hoặc khó hiểu, các tướng lĩnh khác cũng không hiểu ra sao.
"Thứ nhất, Địa sát thành Vạn Viêm Tùng, thực lực xác thực không bằng U Vân, nhưng cũng không dễ đánh như vậy." Triệu Hưng nói: "Hắn phía bắc có Hầu Anh ba mươi sáu ngàn người, đông nam có Ô Đình Dạ bốn mươi tám ngàn người."
"Hầu, Ô hai người, đều là người của Cửu U quân chính quy."
"Nhận được mệnh lệnh của Thượng Quan, chắc chắn sẽ lập tức đến cứu viện."
"Giao chiến một khi kéo dài, Hầu, Ô hai người bao vây, chặn đường lui của ta, tình thế sẽ lâm vào nguy hiểm."
"Thứ hai, dù đánh xuống được rồi, cũng không thủ được. Khi bảy đường liên quân đều chạy tới thì cũng không có ý nghĩa gì, vậy rốt cuộc chúng ta đánh là vì cái gì? Mời chư vị suy nghĩ kỹ, chúng ta không phải là chỉ vì chiếm thành mà đánh, một tòa thành chiếm được hay mất đi cũng không quan trọng."
"Ta trước đó đã nhiều lần nhấn mạnh, giữ đất mất người, nhân địa đều mất; giữ người mất đất, nhân địa đều được!" Mục đích của chúng ta là đánh ra một vùng đất mới!
Nghe Triệu Hưng nói, mọi người nhất thời chìm vào trầm tư.
"Vậy nếu chúng ta đánh thẳng vào U Vân đại thống lĩnh, thì Vạn Viêm Tùng có lẽ sẽ không thể đến hỗ trợ kịp thời?" Hạ Tịnh nói.
"Không sai, Hạ huynh suy tính được rất chu toàn." Triệu Hưng mỉm cười gật đầu. "Hắn tín ngưỡng là Khác Thần, không phải Cửu U Thần, trái lại, người Viêm Quang Vương Đình vốn không hợp với Thánh Quang Vương Đình, một bên âm lãnh, một bên khốc liệt, đây là do văn hóa và tín ngưỡng quyết định. Cho dù hắn tiếp ứng, cũng không nhanh chóng, chí ít không toàn lực."
"Dù sao hắn chỉ là một thế lực nhỏ, ý nghĩ tự bảo vệ mình sẽ lớn hơn là lập công, dựa theo chiến báo mấy năm trước có thể thấy được, người này tính cách khá cẩn thận."
"Nhưng Hầu Anh với Ô Đình Dạ thì vẫn sẽ tiếp viện." Triệu Chính suy tư nói.
"Bọn họ sẽ không nhanh như vậy." Triệu Hưng gật đầu, "Nhưng mà Ô Đình Dạ và Hầu Anh tiếp viện cho U Vân tại Thiên Hà Thượng Thành, so với tiếp viện Vạn Viêm Tùng ở Địa Sát Thành, khoảng cách sẽ xa hơn rất nhiều, chúng ta cần chính là một chút thời gian."
"Cho nên, chúng ta cần phải đánh thẳng vào đại thống lĩnh U Vân, đánh Thiên Hà Thượng Thành nếu được thì tốt, có thể làm trọng thương sinh lực địch, giành lấy không gian để bước tiếp theo xoay chuyển có lợi."
"Nếu không hạ được thì sao?" Trần Thời Tiết hỏi.
"Không hạ được thì chúng ta có thể men theo phía nam Thiên Thủy Hà." Triệu Hưng nói: "Giả vờ như quân ta thất bại, vội vã chạy hướng đông nam qua Thương Lan Giang để tụ hợp với quân Đổng Trạch."
"Như vậy sẽ khiến cho toàn bộ quân địch bị điều tới phía đông nam Thiên Thủy Hà."
"Tạo cơ hội thuận lợi cho quân ta cơ động ở bước tiếp theo, tạo ra thế cục có lợi."
"Lại vòng?" Long Tiêu có chút mơ hồ. Chạy tới chạy lui thế này rốt cuộc là muốn làm gì?
Ngày mười bảy tháng ba, quân đoàn Thập Dương bắt đầu di chuyển nhanh chóng, rời Phong Vu Thành, tiến công Thiên Hà Thượng Thành do đại thống lĩnh U Vân trấn giữ.
Bởi vì Triệu Hưng danh tiếng quá lớn, cộng thêm việc U Vân nhận được mệnh lệnh nghiêm ngặt từ Cửu U Thần, U Vân lập tức như gặp đại địch, vừa bố trí thủ thành, vừa lập tức phát thông tin cầu viện.
Vừa đánh không bao lâu, kỵ binh trinh sát cùng Vương Quý đều báo tin, Hầu Anh và Ô Đình Dạ đều đang khẩn cấp đến tiếp viện.
"Ngừng công thành!" Quân tiên phong hai ba ngàn người, chỉ cần một ngày là có thể đuổi kịp.
Triệu Hưng không chút do dự, ngay lập tức ra lệnh ngừng công thành. Khoảng 2 giờ chiều ngừng tấn công, nhưng Triệu Hưng lại chờ đến khi trời sắp tối mới bắt đầu rút quân.
Một là để chỉnh đốn binh mã, sắp xếp lại đội ngũ, hai là để xác nhận đại quân Hầu Anh và Ô Đình Dạ đều đã ra khỏi thành.
"Giữ nguyên kế hoạch, từ phía hạ lưu sông, bến Tam Loan vượt Thiên Thủy Hà."
"Thời gian có kịp không?" Liêu Như Long lo lắng nói, "Các ngươi đến tối mới đi, chúng ta qua sông tốc độ sẽ không nhanh, còn phải tìm thuyền nữa."
Hạ Tịnh và Triệu Hưng liếc nhau, lập tức cười: "Thuyền á, có sẵn cả rồi, ngươi cứ yên tâm. Đến lúc đó, chắc chắn ngươi có thuyền, không để mấy người bơi lội qua sông vào lúc trời lạnh đâu."
"Ách?" Liêu Như Long lập tức ngậm miệng lại.
Hạ Tịnh nói: "Về việc phải chờ đến đêm một là chỉnh quân, hai là để xác nhận Hầu Anh và Ô Đình Dạ đã ra khỏi hang ổ, ba là để tiện cho chiến thuật xen kẽ lúc trời tối."
"Ta hiểu rồi." Liêu Như Long giật mình.
Thực ra hắn vẫn chưa hiểu việc vượt sông là làm gì, nhưng bên cạnh hắn còn có Triệu Chính, cho nên cũng không hoảng hốt.
Những việc động não, quân đoàn Thập Dương có rất nhiều người giỏi.
Ngày mười chín tháng ba, đầu nguồn hạ lưu Thiên Thủy Hà, tại bến cảng.
Man tướng da xanh nhìn Triệu Hưng và mọi người từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trước mặt mình, không khỏi mặt mày tái mét.
"Sao mấy người lại tới đây."
"Ôi, không khéo thế, hay là ngươi đang canh thành đây." Hạ Tịnh cười, người này khi trước chính là thủ Thiên Hà Hạ Thành, chẳng qua lúc đó hắn đã thừa cơ chạy mất. Cũng không biết hắn ăn nói khéo léo thế nào, mà U Vân đại thống lĩnh lại cho hắn trông coi cái pháo đài này.
Lần này tướng lĩnh trông coi thành liền trực tiếp đầu hàng. Không còn cách nào, chỗ này của hắn chỉ có năm trăm người, so với canh giữ Tang Hà cũng không tốt hơn bao nhiêu, mà thành còn chưa xây xong.
"A, các vị thần tiên gia gia, xin đừng giết ta."
Vị tướng lĩnh giống như cóc xanh lập tức quỳ xuống.
"Ta chỉ là một tên tiểu đội trưởng ở tầng lớp thấp nhất, bên trên có bà mẹ ba trăm tuổi, dưới có vợ con gào khóc đòi ăn, đến nơi này giữ thành chỉ là vì nói được mười sáu thứ tiếng của các bộ lạc, có thể dung hòa các tộc binh, ta căn bản là chưa từng giết người, hu hu hu..."
Mọi người: "Giết hay không?" Long Tiêu hỏi.
"Thôi, bỏ qua cho hắn đi." Triệu Hưng nhìn bộ dạng nhụt chí của hắn, cũng chẳng muốn giết hắn làm gì.
"Giữ lại để hắn báo tin, để U Vân biết rõ là chúng ta đã qua sông."
"A, ta cái gì cũng không biết, nói, các vị thần tiên gia gia, các người cứ đi đi, ta sẽ giả vờ như không nhìn thấy." Tướng lĩnh cóc lại tiếp tục cầu xin tha thứ.
Cóc có nói hay không, cũng không quan trọng, nói thì tốt hơn cho hắn. Triệu Hưng làm gì có nghe lời ma quỷ của hắn chứ? Chẳng qua mục đích của hắn chính là để người ta biết bọn họ đã sang sông.
"Không giống như hai lần trước, lần này chúng ta không cần bí mật tiến quân, mà phải gõ trống khua chiêng mà tiến." Triệu Hưng nói ở trong sông.
"Cho nên sau khi lên bờ, thấy thành thì đánh, gặp người thì không tránh."
"A? Như vậy không phải rất dễ bị truy tung sao?" Liêu Như Long lại mơ hồ.
"Ta cố ý muốn cho U Vân dùng phi chu đến do thám nhìn thấy." Triệu Hưng mỉm cười nói, "Không làm vậy, Cửu U Thần làm sao có thể điều đại quân đến vây bắt chúng ta?"
"Trần Thời Tiết."
"Có thuộc hạ." Trần Thời Tiết lập tức tuân lệnh.
Triệu Hưng khẽ lắc mình, xung quanh xuất hiện một đám người rơm.
"Biến!"
Trong pháp cực, Huyễn Hình người rơm. Bây giờ Triệu Hưng đã đạt tới Thất Phẩm, Huyễn Hình người rơm liền có thể đạt tới mức độ dĩ giả loạn chân.
"Ngươi điều một đội Ti nông, cho dù là pháp thân phù chỉ hay Ti nông pháp thảo, toàn bộ đều cho ta điều một đội tới."
"Vâng." Trần Thời Tiết lập tức rời đi.
"Vương Quý."
"Có mặt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận