Thần Nông Đạo Quân

Chương 02:: Đại Học Giả Trác Ân, ý chí Thần Thông tới tay, Triệu Hưng đe dọa! (1)

"Ảo chú?" Nghe vậy, Cảnh Viêm biến sắc mặt. "Bằng hữu của ta đều ở đây không hề đi ra ngoài, tại sao lại trúng ảo chú?"
Sắc mặt Thương Ngọc Sứ người khó coi, tuy hắn chỉ là một khí linh am hiểu xử lý tin tức, không phải loại "Chiến Linh" cường đại kia, nhưng dù sao Triệu Hưng lại bị trúng ảo chú trong Nguyên Hải điện của hắn, chuyện này không hay cho danh dự Nguyên Hải điện chút nào.
Đỗ Vân sắc mặt cũng trầm xuống, hắn ra ngoài tiếp đón người, ai ngờ Triệu Hưng lại gặp chuyện. Triệu Hưng là do hắn bảo đảm, lúc này hắn cũng cảm thấy mất hết thể diện.
"Có thể giải được không?" Đỗ Vân hỏi.
"Khó." Đại Học Giả chỉ đầu, "Đạo chú thuật vốn khó luyện, người ngoài muốn giải lại càng khó, huống chi đây lại là của một Tâm Linh chú thuật sư."
"Tại sao có thể như vậy, lẽ nào bệnh của hắn không thể chữa được sao?" Cảnh Viêm lo lắng.
"Ta không có bệnh." Triệu Hưng nhíu mày nói, "Ta chỉ là..."
Đỗ Vân khoát tay, trực tiếp phong bế toàn thân Triệu Hưng, biến hắn thành Mộc Đầu Nhân.
"Hắn nói đúng thật." Đại Học Giả liếc Triệu Hưng. "Ý chí tâm linh bị ảnh hưởng, không phải mắt thường có thể thấy gây hại."
"Ý chí tâm linh bị ảnh hưởng, dẫn đến tính cách biến đổi, dục vọng bành trướng, cái này cũng không xem là một loại bệnh, ít nhất không phải bệnh theo nghĩa thông thường."
"Có những Đế Vương trước kia anh minh thần võ, nhưng tuổi già lại lòa mắt điếc tai, tàn bạo, thường làm ra những hành động người ngoài khó hiểu."
"Nó không phải là một dạng gây hại, chỉ là một kiểu ảnh hưởng. Nên nó mới lọt qua được hệ thống phòng ngự thành lũy Tinh Không."
"Tên Tâm Linh huyễn thuật sư này có tạo nghệ rất cao, ta nghĩ hắn hẳn là muốn bắt sống Triệu Hưng, nếu không hắn đã chết rồi."
"Nghề nào cũng có người giỏi, như Đỗ Vân ngươi ở Đại Thần Thông cảnh có thể vô địch cùng giai, thậm chí chém giết cả Đạo Vực cảnh, thủ đoạn của tên Tâm Linh Huyễn thuật sư này cũng gần như vô phương phá giải đối với người cùng cấp."
Quá phức tạp, Đỗ Vân, Thương Ngọc, Cảnh Viêm nghe đều thấy phức tạp, khó có thể lý giải được sự tồn tại của Tâm Linh chú thuật sư.
Đỗ Vân nắm chặt mấu chốt: "Khó không có nghĩa là không thể, Trác đại sư, ngươi có biện pháp giải quyết vấn đề này không?"
Trác Ân gật đầu: "Có, cách đơn giản nhất là cách ly trông giữ."
"Ảo chú có tính giới hạn thời gian, ảnh hưởng chỉ nhất thời. Giống như người gặp phải biến cố lớn, dù có bị đả kích nhất thời, chỉ cần cách ly khỏi nguồn kích thích, lâu dần sẽ tỉnh táo trở lại."
Đỗ Vân suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không được, đổi cái khác đi."
Triệu Hưng mới giao dịch với hắn xong đã trúng ảo chú, nếu không chữa khỏi cho Triệu Hưng, Đỗ Vân không còn mặt mũi mà lăn lộn trong vũ trụ.
Trác Ân gật đầu nói: "Vậy giao hắn cho ta đi, ta có thể khiến hắn hồi phục, có điều cần ngươi phối hợp."
"Ta cần phối hợp thế nào?" Đỗ Vân hỏi.
Trác Ân chỉ lên Tinh Không: "Ảo chú ngoài việc cần môi giới thì khoảng cách khống chế cũng rất quan trọng, tính theo hệ thống phòng ngự của Hổ Đầu Tinh Lục thì tên Đạo Vực cảnh chú thuật sư kia phải ẩn náu trong phạm vi 0.5 tinh khu."
"Ngươi giết hoặc đuổi hắn đi đều sẽ giúp được ta."
"Sau đó ta sẽ dùng năm mươi vạn năm tu vi, đưa đạo thể của hắn nhận lấy nguyền rủa, chuyển sang cho ngươi gánh, để ngươi phân gánh chịu."
"Ảo chú có ảnh hưởng lớn với hắn nhưng lại không có tác dụng với ngươi."
"Chỉ có điều điều kiện tiên quyết cho việc thi pháp này là ngươi phải đuổi đi hoặc giết chết được hắn."
Đỗ Vân sát khí ngút trời: "Tốt, cứ làm như vậy!"
Khí linh Thương Ngọc cũng tỏ thái độ: "Ta sẽ toàn lực phối hợp phủ chủ, giữ kín như bưng."
Đỗ Vân gật đầu, sau đó dẫn Thương Ngọc biến mất khỏi chỗ này.
"Ta cũng ra ngoài." Cảnh Viêm rất tự giác.
"Không, ngươi ở lại." Trác Ân nói, "Làm trợ thủ cho ta, ta có thể sẽ cần ngươi công kích hắn."
"Vâng." Cảnh Viêm liền ở lại.
Nơi này chỉ là một gian phòng yên tĩnh, Trác Ân cũng không hề nhàn rỗi, phất tay một cái, trước mặt Triệu Hưng liền xuất hiện một đám người cao đồng hồ.
Bên trên có các can chi tí sửu, thìn tị, ngọ mùi, thân dậu, tuất hợi mười hai canh giờ.
Trên mặt bàn lại có Xuân Hạ Thu Đông và các vạch chia Ngũ Hành.
Trên bàn hỗn độn khí tức lưu động, cuối cùng ngưng tụ lại thành một cái kim đồng hồ.
Kim đồng hồ phát ra hơi thở, dần dần cùng hơi thở của Triệu Hưng cộng hưởng.
Cảnh Viêm kinh ngạc phát hiện, trong cảm nhận của hắn lại xuất hiện hai Triệu Hưng.
Nếu không nhìn bằng mắt thường thì đồng hồ giống như một Triệu Hưng khác còn sống.
Trác Ân liếc nhìn Cảnh Viêm có vẻ muốn nói chuyện, không khỏi mỉm cười: "Ngươi cũng không tệ, người Xích Tinh đế quốc à?"
"Bắc Dã tinh hệ, tiên sinh." Cảnh Viêm cung kính đáp lời.
"Ta từng đến phủ đô của quê ngươi." Trác Ân nhớ lại nói, "Một nơi rất tốt."
"Cảm ơn ngài đã khen ngợi."
"Ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi." Trác Ân kê một cái ghế rồi ngồi xuống.
"Tiên sinh đang làm gì vậy?" Cảnh Viêm chỉ đồng hồ.
"Nội thiên địa chung." Trác Ân trả lời, "Hắn bị ảo chú ảnh hưởng nên đạo thể cũng có chút vấn đề."
"Ý chí tâm linh bị ảnh hưởng, hắn luôn ở trong trạng thái phấn khởi và căng thẳng, đạo thể, huyệt khiếu, linh lực, bản nguyên chi khí, đều ở trong một trạng thái chiến đấu sôi sục."
"Thời gian ngắn thì không sao, nhưng lâu dài sẽ ảnh hưởng đến tu hành của hắn."
Cảnh Viêm thầm mắng một tràng dài.
Trác Ân im lặng cười, vì Cảnh Viêm mắng quá tục tĩu.
***
Hổ Đầu Tinh Lục bên ngoài, tinh không vũ trụ, trên một tảng thiên thạch.
Ngỗi Cửu nhìn nhóm lớn tuần Tinh tướng và cơ quan khôi lỗi xuất hiện trước mặt.
"Bị phát hiện rồi."
Động tác lớn như vậy trên Hổ Đầu Tinh Lục tự nhiên không qua được mắt Ngỗi Cửu, và hắn cũng cảm nhận được Đỗ Vân liên kết với mấy tên Đạo Vực cảnh tới để quét dọn.
Rõ ràng là muốn ép hắn phải rời đi.
"Mình đã làm bí ẩn như vậy mà vẫn bị phát hiện." Ngỗi Cửu cũng không thất vọng, trong vũ trụ này vốn dĩ không bao giờ thiếu những chuyện bất ngờ.
Hắn nhận nhiệm vụ này cũng cảm thấy đơn giản, hệ số nguy hiểm không cao.
Là một Tâm Linh chú thuật sư, hắn chỉ cần thi pháp từ xa, thành thì thành, không thành thì người khác cũng khó phát hiện hắn. Chiêu trò thi pháp của cái nghề này vốn là rất bí mật.
"Đành phải tìm cơ hội khác thôi."
Ngỗi Cửu lập tức mở Giới Chu để tiến hành xuyên không, rời khỏi phạm vi bị quét dọn.
Nhưng Ngỗi Cửu biết rõ, một khi đối phương đã cảnh giác thì muốn tìm cơ hội nữa, trong thời gian ngắn là khá khó khăn.
"So với việc đánh nhau với Đỗ Vân thì việc bị mất tiền đặt cọc cũng chẳng là gì." Ngỗi Cửu ngược lại tỉnh táo, hắn sẽ không vì 1500 ức Xích Tinh tệ mà cứng đầu đối đầu với Đỗ Vân.
"Trong phạm vi 0.5 tinh khu đã dọn dẹp một lần rồi." Thương Ngọc báo cáo với Đỗ Vân, "Phủ chủ, có cần tra lại lần nữa không?"
"Không cần." Đỗ Vân lắc đầu, một khi không thành lập tức chạy trốn, đối phương rõ ràng là chuyên nghiệp, trong tình huống không có chuẩn bị thì rất khó bắt một Đạo Vực cảnh chú thuật sư ở khu Tinh Hải công cộng, trừ phi là hắn đã bị Đỗ Vân 'nhòm' tới.
Nếu bị Đỗ Vân nhìn thấy thì Đạo Vực cảnh Ngũ Hành khó lòng trốn thoát.
Bây giờ đến người cũng không thấy thì hiển nhiên là không có khả năng tóm được rồi.
"Đỗ Vân, ta cảm giác được lực lượng ảo chú đang yếu bớt." Giọng Trác Ân vang lên bên tai, "Người kia hẳn đã đi rồi."
"Để đề phòng hắn quay lại ta sẽ đi tuần tra trong tinh không." Đỗ Vân nói với Thương Ngọc: "Những người khác có thể về, đừng để chậm trễ chính sự của Cổ Quốc."
"Lâm hầu, Hải huynh, đa tạ." Đỗ Vân lại chắp tay với hai gã Đạo Vực cảnh khác.
"Phủ chủ khách khí quá." Hai gã Đạo Vực cảnh chắp tay, tuy bọn họ cao hơn Đỗ Vân một cảnh giới nhưng bàn về sức chiến đấu thì kém xa Đỗ Vân.
Đại Thần Thông còn là thế mà, ai cũng biết, bọn họ chỉ vừa mới vượt qua giai đoạn Tiểu Thần Thông đã muốn mở ra Đạo Vực để thành tựu Đạo Vực cảnh rồi, độ khó này lại còn nhỏ hơn chút ít.
Trong đệ tam cảnh giới mà còn phân chia lớn nhỏ Thần Thông là đủ thấy để phân loại thiên tài và người tu hành bình thường.
"Vút~"
Đỗ Vân hóa thành một đạo quang mang, nhanh chóng biến mất trước mắt mọi người.
"Không thấy nữa." Lâm hầu mới thoáng nhìn thôi đã không thể bắt được dấu vết của Đỗ Vân.
"Tốc độ ở giai đoạn Bản Nguyên Cảnh, dù có bảo bối đặc thù thì bình thường cũng chỉ khoảng 1 đến 10 lần tốc độ ánh sáng, Đỗ Vân lại vượt quá tám mươi lần tốc độ ánh sáng." Một gã Đạo Vực cảnh khác ngưỡng mộ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận