Thần Nông Đạo Quân

Chương 17:: Hoang đường hai trăm năm, thời gian trong phòng Đế Quân tụ! (! ) (4)

Chương 17: Hoang đường hai trăm năm, thời gian trong phòng Đế Quân tụ! (!) (4) tiến vào không gian độc lập này. Bảy ngày sau, Lục Nguyệt Hàm cũng đến phòng nhỏ thời gian. Sau khi vào, Triệu Hưng chỉ tùy tiện cùng bốn người nói mấy chuyện phiếm nhạt nhẽo. Thời gian dần trôi, Trạm Trạch cũng có chút sốt ruột: "Triệu huynh, nơi này của ngươi đến ca múa cũng không có, chỉ ăn uống cũng không thú vị lắm a." "Trạm huynh cứ kiên nhẫn một chút." Triệu Hưng thản nhiên nói: "Ta chắc chắn cho ngươi xem một vở kịch hay." "Ồ? Ý là còn có khách đến?" Lục Nguyệt Hàm hỏi. "Ừ." Triệu Hưng gật đầu. "Không biết Triệu huynh mời được ai?" Đỗ Vân cũng tò mò hỏi. "Một lát các ngươi sẽ biết." ... Triệu Hưng nói một hồi, thực chất đã là năm năm sau, tức Thủy Tân năm 2060. "Nói đến Vân lão đệ lúc trước cũng coi như người Tử Thần phủ, đáng tiếc Tử Thần phủ ta không giữ được nhân tài." Đỗ Vân uống rượu nói. "Có thể được Thái Nhạc Vương coi trọng, lại được Như Hải công thu làm đệ tử, Vân lão đệ đúng là kỳ tài hiếm có." Trạm Trạch nâng chén nói: "Ta kính Vân huynh một chén." "Hai vị quá khen." Vân Thiên Đạo nâng chén, vẫn khiêm tốn như cũ. "Uống." Lục Nguyệt Hàm cũng cười. Nhưng Triệu Hưng lại không quan tâm. Mọi người thấy vậy không khỏi hỏi: "Triệu huynh, sao lại nhìn chằm chằm vào cửa thế?" Lúc này bọn họ đều đang ở trên sân khấu nổi, có tổng cộng mười bảy đài nổi, bệ được mây mù nâng, phía sau là hai cầu hình vòm màu vàng bao quanh. Triệu Hưng ngồi ở vị trí chủ tọa, đối diện cửa gỗ trong không trung kia. "Ta..." Đúng lúc này, ánh mắt Triệu Hưng ngưng tụ. Bốn người theo ánh mắt Triệu Hưng nhìn qua, chỉ thấy cửa gỗ tự động mở ra. "Bạch~" Sau đó một luồng ánh sáng đi vào, như ánh mặt trời chiếu vào Tiểu Thế Giới này. "Xuy xuy xuy~" Không gian Tiểu Thế Giới hoàn toàn bị khí diễm kim thân vặn vẹo, ánh mắt mọi người đều như rơi vào đó. Người đến chính là Mông Vũ của Xích Tinh đế quốc! "Khí thế này..." Đồng tử Đỗ Vân co rút lại. "Luân Hồi cảnh?" "Triệu Hưng còn có khách Luân Hồi cảnh?" Trạm Trạch và Lục Nguyệt Hàm cũng kinh ngạc vô cùng. Chỉ có Vân Thiên Đạo, tuy kinh ngạc, nhưng lại không đổi sắc mặt. Bây giờ hắn chí đại thần thông cảnh, nhưng Triệu Hưng trong lòng hắn vẫn tràn đầy sắc thái thần bí. "Mông tướng quân, mời vào!" Triệu Hưng đứng lên, đưa tay mời. "Ồ?" Mông Vũ đảo mắt qua năm người trên đài nổi, không nhịn được bật cười. "Ngươi chính là Thiên Ninh Đế Quân?" "Không sai." Triệu Hưng mặt không đổi sắc. "Mời tướng quân vào chỗ." Vân Thiên Đạo nghe thấy cách xưng hô này, không khỏi sắc mặt cổ quái. Thiên Ninh Đế Quân? Gia hỏa này, chẳng lẽ mượn tên của Liễu Thiên Ninh? Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Đỗ Vân lại không hề có liên tưởng như vậy, bởi vì căn bản hắn không có ấn tượng gì về Liễu Thiên Ninh. Chỉ là khi nghe Triệu Hưng tự xưng "Thiên Ninh Đế Quân" thì trên mặt không khỏi khiếp sợ không gì sánh nổi. Sao Triệu Hưng lại có địa vị lớn như vậy? Chẳng lẽ hắn là một Đế Quân đang chuyển thế Luân Hồi? Lục Nguyệt Hàm và Trạm Trạch, não bộ trực tiếp đứng máy, ngây người hoàn toàn. Mông Vũ vào chỗ khi nào cũng không biết. "Mười bảy chỗ đã có sáu." Mông Vũ nhìn thoáng qua, "Xem ra 'Lão bằng hữu' của Thiên Ninh Đế Quân không chỉ có mình Mông mỗ a." Mông Vũ nhấn mạnh ba chữ "lão bằng hữu". Hắn bị Triệu Hưng lừa tới với danh nghĩa "lão bằng hữu". "Tướng quân an tâm chớ vội." Triệu Hưng thản nhiên nói, "Rất nhanh ta sẽ giải thích nghi hoặc cho tướng quân." Mông Vũ khẽ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ uống một ngụm rượu. Nếm thử thì thấy hương vị bình thường, thế là đổi thành rượu tự mang. Triệu Hưng bên này bốn người, hoàn toàn không dám nói chuyện, ngay cả động tác thừa cũng không dám có. Mông Vũ của Xích Tinh đế quốc! Nhân vật cấp Đế Quân! Thứ này lại là khách quý của Triệu Hưng? Nhưng mà chưa để bọn họ kinh ngạc được bao lâu. Rất nhanh, cửa gỗ lại được mở ra. "Bạch~" Một bóng hình vĩ đại, giống như núi chen vào. Hắn mặc trường bào mực, vạt áo thêu hoa văn tinh xảo hình ngôi sao bạc, lồng ngực có một dãy núi hùng vĩ đang bay lượn, phía trên có một vầng mặt trời chi tinh. "Hồng Sơn Đế Quân? !" Đỗ Vân nhịn không được thốt lên kinh hô. Hoán phong sư tổ, đúng là Hồng Sơn Đế Quân, hắn đã từng gặp một lần! "A? Đỗ tiểu tử, ngươi cũng ở đây." Hồng Sơn Đế Quân thắt một đai ngọc màu xanh thẳm, chất ngọc ôn nhuận, tự nhiên, trên đó khảm một viên linh tinh lấp lánh, trong linh tinh có lôi quang ẩn hiện, như phong ấn Thái Cổ thần lôi. Quanh thân còn quấn từng vòng từng vòng như có như không hào quang vàng kim, mỗi phù văn đều cổ xưa thần bí, tỏa hào quang rực rỡ, đúng như các chư thiên tinh thần vây quanh. "Ầm ầm~" Khi Hồng Sơn Đế Quân đi vào, phù đài đều bị ảnh hưởng, bị kéo về phía trước một đoạn. "Keng~" Mông Vũ lập tức đặt chén rượu xuống, như vậy trấn áp lại, liền chặn mười bảy phù đài. Ánh mắt Hồng Sơn Đế Quân nhìn qua, lập tức có chút bất ngờ: "Mông Vũ? Ngươi cũng ở đây." "Hồng Sơn." Mông Vũ khẽ gật đầu. "Không phải ngươi là Thiên Ninh Đế Quân đấy chứ." Hồng Sơn hỏi vì dù sao nơi này chỉ có Mông Vũ là Luân Hồi cảnh. "Không phải ta." Mông Vũ khẽ lắc đầu. "Hồng Sơn Đế Quân, mời ngồi." Triệu Hưng đưa tay mời ngồi. Hồng Sơn thấy Triệu Hưng ngồi ở vị trí chủ nhân, không khỏi sửng sốt. Chẳng qua thấy Mông Vũ đều ngoan ngoãn ngồi, nên cũng không cần nhiều lời, bèn ngồi xuống bên cạnh Mông Vũ. Thái Cổ Chi Khâu và Xích Tinh đế quốc được coi là thế lực hữu hảo, đã nhiều lần hợp tác. "Đỗ, Đỗ Vân, Triệu lão đệ này, rốt cuộc là địa vị gì a." Trạm Trạch cũng kinh ngạc rồi. Đầu tiên đến Mông Vũ Đế Quân, sau lại Hồng Sơn Đế Quân. Thoáng chốc đến hai nhân vật cấp Đế Quân! Trước đó hắn còn chê yến hội không đủ tầm, cũng không có niềm vui thú. Hiện tại tầm quá cao, lại có chút hù dọa hắn. "Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?" Đầu óc Đỗ Vân giờ cũng mơ hồ. Hắn chợt nhớ đến lời Trác Ân tiên đoán lúc trước, trong lòng dâng lên chút bất an. Nhưng Đỗ Vân không biết loại cảm giác này từ đâu đến. Đây là pháp hội Linh Vực, Huyền Linh Tinh Vực trừ các siêu cấp thế lực tổng bộ, còn nơi nào an toàn hơn được chứ? Lục Nguyệt Hàm trong lòng thì có chút hốt hoảng, bởi vì lão tổ nhà nàng cũng chỉ là tinh anh Luân Hồi cảnh, mà hai vị này đều là Đế Quân. "Thiên Ninh Đế Quân? Chẳng trách hắn không chịu cho ta làm đạo lữ của hắn..." Lúc này Lục Nguyệt Hàm lại nghĩ đến việc kia. "Triệu Hưng, nơi này của ngươi còn tám chỗ ngồi, không lẽ tất cả khách nhân đều là Luân Hồi cảnh a?" Lúc này Vân Thiên Đạo cuối cùng không nhịn được truyền âm. Căn phòng này là do hắn thuê cho Triệu Hưng, lúc đó hắn hỏi Triệu Hưng muốn làm gì, Triệu Hưng chỉ đáp là muốn mở tiệc chiêu đãi khách. Hắn chỉ nghĩ Triệu Hưng quen bạn bè hơn ngàn năm qua, ai ngờ lại toàn là khách Luân Hồi cảnh! "Ừm, không nhất định đều đến, nhưng hễ đến rồi, đều là Luân Hồi cảnh." Triệu Hưng truyền âm đáp lại. "... " Vân Thiên Đạo không nói lại được. Hắn ở chiến trường biên quan Yêu Tộc đổ máu chém giết, trải qua gian khổ, khó khăn lắm mới trở thành đại thần thông, có thể bái một tinh anh Luân Hồi cảnh làm sư phụ. Nhưng khách của Triệu Hưng lại là Luân Hồi cảnh! Rốt cuộc hắn dùng cách gì kéo được tới đây? "Rốt cuộc ngươi muốn làm đại sự gì?" Vân Thiên Đạo có chút sợ. Không phải sợ chết, mà là sợ chết ở đây, không thể cứu được đạo lữ cùng Hạ Hoàng. "Bây giờ chưa thể nói." Triệu Hưng nói. ++#++ Ngay sau khi Hồng Sơn Đế Quân vào một tháng, cửa gỗ lại mở ra lần nữa. Một vương tọa phóng đại trong tầm mắt mọi người. "Lăng Uyên Đế Quân?" Đỗ Vân và Trạm Trạch cảm thấy da đầu có chút tê rần. Về phần Lục Nguyệt Hàm và Vân Thiên Đạo thì không nhận ra, chỉ có thể qua nét mặt Đỗ Vân và Trạm Trạch đoán, đây chỉ sợ lại là cường giả cấp bậc Cự Vô Phách. Âm Dương đạo vực cảnh đã là mối uy hiếp lớn với họ, Sinh Tử Đạo Vực cảnh có thể dễ dàng nghiền nát họ. Nhưng hiện tại ba người này có khả năng tùy tiện giết chết cả Sinh Tử Đạo Vực cảnh. Trừ Triệu Hưng, bốn người còn lại đều nhanh nghẹt thở. "Ai là Thiên Ninh Đế Quân?" Lăng Uyên không bay tới, chỉ ngồi trên vương tọa, lạnh lùng hỏi. "Lăng Uyên Đế Quân, ta là Thiên Ninh Đế Quân, mời ngồi vào." Triệu Hưng đưa tay mời. Không ngờ Lăng Uyên Đế Quân chỉ liếc nhìn Triệu Hưng một cái, rồi lập tức ra tay. "Một tên Bản Nguyên Cảnh nho nhỏ, cũng giả mạo Đế Quân đùa giỡn ta? Chết!" Hắn không hề để ý Mông Vũ và Hồng Sơn ở đây, chớp mắt, liền giết Triệu Hưng. Mông Vũ không định ra tay. Nếu Triệu Hưng chết, từ người hắn toát ra thứ gì, ở khoảng cách gần này, Mông Vũ tự nhận mình sẽ là người đầu tiên cướp được. Hồng Sơn Đế Quân có ý ra tay, nhưng không kịp, vì Triệu Hưng quá yếu, thậm chí còn không chịu được một ánh nhìn. Trừ khi ngay từ đầu ông ra tay bảo vệ Triệu Hưng. "Ông~" Ánh sáng trắng hiện lên. Thời gian trong phòng nhỏ quay về hai tháng trước. Thần sắc Mông Vũ, Hồng Sơn Đế Quân khác thường nhìn thân thể mình. Bọn họ cảm thấy thời gian đang chảy ngược trên người mình! Hai người nhìn nhau, đều thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương. Rồi nhìn lại Triệu Hưng, chỉ thấy Triệu Hưng vẫn chắp tay đứng đó. "Cạch~" Lúc này, cửa gỗ mở ra. Lăng Uyên Đế Quân, ánh mắt phức tạp đi vào. "Lăng Uyên, ta đã mời ngươi một lần, sẽ không mời lần hai." Triệu Hưng thản nhiên nói. Khuôn mặt Lăng Uyên Đế Quân âm tình bất định sau khi ông ta ra tay sát na, trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, phát hiện mình lại về bên ngoài thế giới, đứng trước cửa gỗ. "Phòng thời gian, thật là một phòng thời gian tốt." Giọng nói Lăng Uyên như gió lạnh buốt giá, ông hoàn toàn không để ý thái độ của Triệu Hưng, mà ngược lại có chút hưng phấn. "Thiên Ninh Đế Quân, ta bây giờ tin rồi." Nói xong, Lăng Uyên Đế Quân chắp tay, coi như là nhận lỗi, sau đó ngồi đối diện Mông Vũ, bên cạnh Trạm Trạch. Triệu Hưng liếc nhìn Lăng Uyên một cái, không nói gì. Là cường giả cấp Đế Quân, có thể cảm nhận được Đại Đạo Thời Gian chảy ngược trên người mình, nói cách khác, họ có thể lưu lại ký ức. Nhưng việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài phòng thời gian, hiện tại Triệu Hưng trải qua hai trăm năm "quất roi" của Cơ Tự, việc sử dụng thời gian càng thêm thuận buồm xuôi gió. Chỉ là phạm vi này, căn bản người ngoài không thể nào hiểu được, trừ phi là Đế Quân cấp kinh nghiệm bản thân hoặc thần cảnh quan sát, ngẫu nhiên liếc qua phòng thời gian. Còn Đỗ Vân, Trạm Trạch, Vân Thiên Đạo, Lục Nguyệt Hàm thì không có cách nào, căn bản không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng Trạm Trạch cũng bị dọa sợ hãi, vì theo trí nhớ của hắn thì Lăng Uyên đi vào, Triệu Hưng có thái độ lạnh lùng. "Trời ơi Đỗ huynh. Hắn, hắn dám đối với Lăng Uyên Đế Quân nói chuyện như vậy, này, cái này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận