Thần Nông Đạo Quân

Chương 40:: Minh Mâu Dạ Thị gặp quỷ thần

Chương 40: “Minh Mâu Dạ Thị gặp quỷ thần”. . . “Việc kiểm tra đánh giá bắt đầu từ giờ Tuất (19h~21h) đến hết giờ Mão (5h~7h) sáng sớm”. “Tất cả mọi người cầm đèn Dẫn Hồn nhị giai, tiến hành tuần tra, phạm vi bao gồm khu vực hồ, vịnh, và bến tàu ba mươi hai phường”. “Nội dung kiểm tra đánh giá là trấn an vong hồn rơi xuống nước cùng với các cô hồn”. “Trấn an được mười vong hồn mà không cần dùng đến 'Thỉnh thần' sẽ đạt bình Giáp Đẳng (A grade)”. “Trấn an được năm vong hồn mà không dùng 'Thỉnh thần' sẽ đạt bình Ất đẳng (B grade)”. “Trấn an được ba vong hồn mà không dùng 'Thỉnh thần' sẽ đạt bình Bính đẳng (C grade)”. “Nếu như không trấn an nổi một vong hồn nào, cần lập tức 'Thỉnh thần', chớ vì muốn đạt bình xét mà làm ảnh hưởng đến sự an bình của các hương thân”. “Nếu đã thỉnh thần, việc kiểm tra đánh giá sẽ kết thúc ngay, mọi người đã nghe rõ chưa?”. “Nghe rõ”. “Còn có không ít thời gian chuẩn bị, mọi người tự tìm địa điểm đi thôi”. “Vâng, Mạnh đại nhân.” Theo Mạnh Vân, người trông coi điện chủ trì vừa dứt lời, các tiểu lại liền tản ra, chuẩn bị cho việc kiểm tra đánh giá sắp tới. Triệu Hưng dùng đôi mắt sáng xem xét, thấy sau lưng Mạnh Vân có đeo một cái bọc. Bên trong bọc lại là một pho tượng người cao hai thước. Tượng có khuôn mặt hồng hào, tay cầm một thanh Yển Nguyệt đao loại nhỏ, vẻ mặt uy nghiêm chính trực. Vốn dĩ đang nhắm mắt, đột nhiên mở ra, còn nở nụ cười với Triệu Hưng. Minh Mâu Dạ Thị đã gặp quỷ thần! Quỷ còn chưa thấy đâu, đã gặp phải Âm Thần được thờ trong miếu. Triệu Hưng chắp tay, vội vàng thu lại pháp thuật, dùng mắt thường quan sát, phía sau cũng chỉ là một pho tượng gỗ đàn bình thường. “Ừm? Chân Quân sao lại tỉnh?” Mạnh Vân đột nhiên cảm thấy bất thường, quay đầu nhìn quanh. Triệu Hưng đã sớm dời ánh mắt đi chỗ khác. “Tốt rồi, đọc hết cả Đông Hồ Bá rồi, nếu thật có vong hồn lên bờ, có vị này trấn giữ, có đến một xe cũng không sao.” Vong hồn ở giai đoạn này, phần lớn không có lực uy hiếp gì, đối với người thường cùng lắm chỉ làm nhiễu giấc ngủ, khiến tinh thần và thể lực không tốt, tinh thần uể oải vài ngày. Trừ phi có người cố tình nuôi hồn, nhưng đó là trọng tội, nếu phát hiện sẽ bị coi là Yêu Nhân bồng lai. Huống chi còn có người trông coi điện chủ trì mang theo phân thần của Đông Hồ Bá, Triệu Hưng có nhảy vào đống vong hồn mà nhảy disco, thì bọn vong hồn kia cũng không dám động vào một sợi tóc của hắn. Dù sao thì hắn cũng là người mà Đông Hồ Bá đã để mắt đến! “C·ô·ng t·ử, c·ô·ng t·ử đang nhìn gì vậy?” Húc lão Bát nghi hoặc nhìn Triệu Hưng, đi được một đoạn tự nhiên liền dừng lại. “A, không có gì, hình như thấy người quen, chắc ta nhìn lầm thôi.” Triệu Hưng tùy tiện đáp qua. “Vậy chúng ta tiếp tục đi dạo, hay là đi làm việc?” Húc lão Bát không nhịn được thúc giục. Đều đi dạo gần nửa canh giờ, vị chủ này cứ ngẩn người không có ý định dừng lại. Tiền kiếm được dễ quá cũng không khiến Húc lão Bát an lòng. Hai lượng năm tiền cũng không phải là con số nhỏ. “Không cần vội, ăn chút gì đã.” Triệu Hưng bước vào một quán ven đường, tiện tay gọi mấy phần thịt nướng xiên. “Ngươi cứ ăn, bao nhiêu đều tính của ta, rượu thì thôi, miễn làm hỏng việc”. “Được, đa tạ c·ô·ng t·ử.” Húc lão Bát cũng không kh·á·c·h sáo, một hơi gọi mấy chục xiên, thấy Triệu Hưng không có chút phản ứng nào, liền thầm nghĩ vị c·ô·ng t·ử này đúng là một người hào phóng. Trong lòng quyết định tối nay nhất định không để hắn về tay không. Mấy chục xâu thịt nướng, thêm mấy bát canh bún, cộng thêm bốn con cá nướng, tổng cộng chỉ tốn một đồng bạc, hương vị địa phương, lượng thức ăn đầy đặn, có thể coi là rất đáng. Húc lão Bát ăn đến bảy phần no thì dừng lại, vì lát nữa còn phải xuống nước. Triệu Hưng thì mới chỉ no nửa bụng, cho nên vẫn tiếp tục gọi thêm. Húc lão Bát thấy vậy thầm líu lưỡi: "Vị chủ này nhìn thì cao gầy, không ngờ lại có khẩu vị lớn vậy, mình đã no bảy phần rồi, mà hắn ăn nhiều không kém gì mình, thế mà còn ăn được nữa? Chẳng lẽ lại là người luyện võ?" Triệu Hưng tuy không phải võ giả, nhưng với Tụ Nguyên tam giai, tố chất thân thể đã vượt xa Húc lão Bát, lượng cơm ăn tự nhiên cũng phải lớn hơn. Đang lúc hắn ăn cá nướng thì bỗng nhiên "Hô hô ~" một cơn gió thổi qua quán. "Ừm?" Triệu Hưng dừng động tác, hắn rất mẫn cảm với gió, cơn gió thổi tới này rõ ràng không phải là gió bình thường. “Thổi ra âm phong? Còn mang theo chút khí ẩm. . . Đây là quỷ nước lên bờ?” Khởi Phong pháp thuật có một hướng tiến giai là 【âm phong tập hồn】 thông thường là Quân Ti Nông mới có tư cách học. Triệu Hưng phân biệt ra, đây không phải là âm phong do người tạo ra, lại cảm thấy cơn gió này có chút ẩm ướt, liền hiểu ngay, là có quỷ nước lên bờ. Thấy một bóng quỷ toàn thân ướt sũng đang lướt qua trên đường, mặc y phục tơ lụa, thân hình béo phì, vô định đi lang thang. Nhìn lịch hoàng đạo, cũng không thấy điềm báo trước, lại tính thời gian, cách giờ Đinh Mão cũng sắp đến. “Ngươi cứ ở đây đừng đi đâu, lát nữa ta quay lại tìm ngươi.” Sau đó Triệu Hưng tính tiền, đuổi theo. “Ai? c·ô·ng t·ử. . . người đâu?” Húc lão Bát ngơ ngác, Triệu Hưng nhìn đi không nhanh, mà chớp mắt đã biến mất trong đám đông. "Thật là kỳ kỳ quái quái". . . Triệu Hưng chạy nhanh, đuổi kịp bóng ma mập mạp, đi sóng vai cùng nó. Đôi mắt sáng Cửu Chuyển có thể nhìn thấy quỷ thần, đương nhiên cũng có thể giao tiếp, Triệu Hưng quan sát một hồi rồi hỏi: “Vị đại thúc này, ông đang tìm gì vậy?” Bóng ma mập mạp mặc lụa xoay đầu lại, tóc ướt nhẹp bết trên trán, đôi môi trắng bệch: “Ta đang tìm đường về nhà.” Triệu Hưng chắp tay nói: “Xin hỏi nhà đại thúc ở đâu?” Mập mạp Quỷ Hồn lẩm bẩm: “Ta là người Quận Tây, nhà ở Giả phủ, Thành Nam, huyện Đương Do.” Quận Tây? Huyện Đương Do? Triệu Hưng còn đang nhớ lại xem đây là nơi nào, thì nghe bóng ma lơ mơ nói: "Nhưng sao ta tìm mãi không thấy, ta không tìm thấy a . . ." Lúc này Triệu Hưng mới kịp phản ứng, huyện Đương Do là huyện dưới, mười hai năm trước đã sát nhập với một huyện khác là 'Bình Sơn', đổi tên thành 'Từ Sơn huyện'. Ông tìm thấy mới lạ đấy, t·h·i t·hể đã từ Quận Tây trôi đến tận Quận Nam rồi! Vậy người này đã ch·ết ít nhất mười hai năm rồi? ! Triệu Hưng suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại thúc, ông muốn về nhà, có phải còn chuyện gì muốn dặn dò?” Bóng ma mập gật đầu: "Đúng vậy, ta muốn nói với phu nhân ở nhà, ta c·h·ết rồi, để bọn họ vớt t·h·i t·hể của ta về, còn muốn nói cho nàng biết, ta có một h·ũ bạc chôn ở. . ." "Chôn ở đâu?" Mập mạp du hồn đột nhiên quay đầu, trong hốc mắt quỷ hỏa dữ tợn: "Sao ta phải nói cho ngươi biết, ngươi đâu phải người nhà của ta." ". . ." Không bị tâm thần phân liệt, cũng hợp lý thôi. Nói xong, bóng ma mập mạp tiếp tục lang thang vô định, miệng lẩm bẩm: “Ta là người Quận Tây, nhà ở Giả phủ, Thành Nam, huyện Đương Do, ta muốn về nhà, nhưng mà nhà ở đâu? Ta tìm không thấy a. . .” Triệu Hưng đang muốn tiếp tục nói chuyện, thì bỗng nhiên nghe thấy phía trước có tiếng hát: “Hồn này trở về!” Sau đó chỉ thấy một vệt kim quang chiếu vào bóng ma mập mạp, rồi bóng ma ngừng lảm nhảm, bất giác đi về phía kim quang. Người ngoài không thể nghe thấy tiếng hát và thấy ánh sáng dị tượng, nhưng Triệu Hưng lại nhìn thấy và nghe được, phía trước có một bóng người đang xách theo đèn Dẫn Hồn, là một Lại Viên của thần điện đang làm nhiệm vụ khảo hạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận