Thần Nông Đạo Quân

Chương 55:: Cổ Ân chiến thuyền, thánh ngôn thư viện, Hi Âm Long Thạch (1)

Chương 55: Chiến thuyền Cổ Ân, thư viện thánh ngôn, Hi Âm Long Thạch (1) Phong Đô chính là nơi thiện hạ thủ thiện, nhưng trong mắt Triệu Hưng, đây cũng là nơi kinh khủng nhất thiên hạ.
Một là người kinh khủng.
Cảnh Đế ngay ở chỗ này.
Hoàng Đế cái nghề nghiệp này, mười phần đặc thù. Với tư cách chí tôn của vương triều khí vận, trạng thái bình thường của Cảnh Đế chính là siêu nhất phẩm, không cần bất kỳ thần khí nào cũng có thể thi triển ra thực lực siêu nhất phẩm.
Hoàng Đế thân gánh khí vận của Thập Cửu Châu, khí vận của hắn là diễn mười bước, ghi chép cao nhất xuất hiện ở Võ Đế, đạt đến mức kinh khủng là diễn mười hai!
Hoàng Đế còn gánh vác nhân quả của hàng trăm tỷ lê dân ở Thập Cửu Châu.
Quan Triệu Hưng càng lớn, chuỗi nhân quả cùng Cảnh Đế cũng sẽ càng thêm rõ ràng, Cảnh Đế rất có thể nhìn thấy một vài điều liên quan tới tương lai của hắn.
Đương nhiên, đây đều là khả năng. Như Thiên Diễn Vương đã nói, tương lai là khả năng, không làm căn cứ thăng quan. Cảnh Đế cho dù thấy được một số tương lai không tốt, cũng sẽ không dùng điều này làm căn cứ để g·iết đại thần.
Đế Hoàng thời đại nguyên khí cũng không k·h·ủ·n·g b·ố như vậy, chỉ bằng vào nhân quả hồn cùng người khác liên lụy, liền biết được quá khứ và tương lai.
Ngoài sự cường đại, Đế Hoàng còn có thiếu sót.
Vì gánh vác rất nhiều nhân quả, nghề nghiệp Hoàng Đế một khi t·ử v·ong, ngay cả âm hồn cũng không có, sẽ hoàn toàn hư vô hóa.
Ngoài ra, hắn còn không thể tùy t·i·ện rời khỏi Phong Đô.
Vì vậy, dù ở Thiên Tâm Điện hay trong thần miếu phủ cấp, Triệu Hưng đều không gặp được Âm Thần thể của Thái Tổ và Văn Đế.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, trước khi tiến vào Thiên Ung Châu, Triệu Hưng vẫn là phong kín ký ức trong cung điện của mình. Nhất định phải rời khỏi Thiên Ung Châu mới có thể chủ động đi thăm dò.
Điều kinh khủng thứ hai, là do địa điểm.
Phong Đô đồng âm với "phong đô", tương truyền thời kỳ Thượng Cổ chính là nơi giao giới giữa âm và dương, nơi đây có thông đạo âm dương lớn nhất của Thập Cửu Châu.
Đóng đô tại Thiên Ung Châu, chủ yếu là để trấn áp và k·h·ống chế âm giới, đây cũng là cơ sở vật chất của Âm Thần Chế.
Nhưng sau thời Võ Đế, âm dương rối loạn, hầu hết các đời hoàng đế đều c·hết sớm, lên ngôi chưa được trăm năm đã n·ổ c·hết.
Cho nên nói nghề Hoàng Đế này không phải dễ làm, tuy mạnh nhưng gánh vác cũng nhiều.
Muốn giải quyết những tai họa này, chỉ có một con đường là Phi Thăng.
Chỉ cần Phi Thăng, mọi tai họa sẽ không còn tồn tại.
Phàm là Hoàng Đế có chút chí hướng đều sẽ cố gắng để Vương Triều Phi Thăng.
"Triệu Hưng, đừng nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian làm việc." Thiên Diễn Vương ở ngoài gõ cửa.
"Đến đây." Triệu Hưng đứng dậy, đi ra cửa phòng.
Vị trí bọn hắn đang ở là một công quán ở Phong Kinh.
Thiên Diễn Vương thậm chí không để Triệu Hưng nghỉ ngơi hai ngày, chỉ mới một ngày đã vội vã tới tìm hắn.
"Đi xong thiên thần miếu, còn có vài nơi cần sắp xếp cho ngươi đi một chuyến." Thiên Diễn Vương nói.
"Còn có địa phương nào?" Triệu Hưng ngơ ngác.
"Ngươi bây giờ là Tam Phẩm, tình hình đã khác." Thiên Diễn Vương cũng phải điều chỉnh kế hoạch dành cho Triệu Hưng. Thiên Cơ Các vốn có nhiệm vụ muốn giao cho Triệu Hưng.
Thiên Diễn Vương cũng biết chuyện Triệu Hưng bộc lộ thiếu sót khi vượt ải ở Thương Hải Động Thiên.
Việc huấn luyện Tứ Phẩm khác với Tam Phẩm.
"Vâng, toàn bằng Vương gia phân phó."
"Đi thôi."
Đàn thần miếu Phong Kinh, bao gồm Thái Miếu Đế Vương, anh linh miếu, miếu Quan Công, thiên thần miếu, v.v.
Ở Phong Kinh, có miếu tất có lăng.
Sau khi Thiên Dương Chân Quân c·hết, được táng bên cạnh Văn Đế, tức bên cạnh Tây Hoàng Lăng.
Muốn tế tự Thiên Dương Chân Quân có hai chỗ, một là đàn tế tại thiên thần miếu phía nam Phong Kinh, bên trong có miếu thờ Thiên Dương Chân Quân, cơ bản không khác gì ở phủ thành, chỉ là địa phương rộng lớn hơn chút.
Các hoạt động tế tự của chính phủ và dân chúng đều hướng về phía nam Phong Kinh.
Một nơi khác là lăng miếu phía tây, nơi đã mai táng mộ của Thiên Dương Chân Quân, cũng là nơi tế tự tông miếu.
Nơi này dành cho hậu duệ của Phó Thiên Dương tế tự.
Triệu Hưng muốn đến là nghĩa trang phía tây thành Phong Kinh, vì Thiên Dương Chân Quân đặc biệt gọi hắn đến Phong Kinh, chắc chắn không phải để hắn đi miếu phía nam.
Nếu không có gì, lúc ở phủ thành đã đưa cho hắn rồi.
Chuyện này xảy ra trước khi người Phó gia đến nhà bái phỏng.
"Phó Thiên Dương nguyên là người Tứ Liễu Phường ở Phong Thành, đời thứ hai của hắn chỉ có bốn trai năm gái."
"Nhưng đời tôn bối thì nhiều hơn, vượt quá một trăm người."
"Đến đời thứ tư là chắt trai, đã qua ba ngàn người."
"Cho tới bây giờ, theo thời gian trôi, đã có bốn mươi mốt thế hệ."
Triệu Hưng khẽ gật đầu, Thiên Dương Chân Quân sinh vào giữa thời Văn Đế, c·hết vào giữa thời Vĩnh An, trải qua hai đời Hoàng Đế Văn Cảnh.
Từ khi con trai đầu của ông ra đời, đến nay đã qua một nghìn bốn trăm năm.
Con cháu không phải ai cũng có tiền đồ, có một số người chẳng khác gì người thường ở đời cháu.
Tu luyện không thành tựu, cũng không làm quan, cơ bản sẽ sớm sinh con dưỡng cái.
Xét về mặt tình cảm, giống như sau năm đời, cơ bản không còn tình cảm gì.
Cơ Tử Huyên còn là cháu gái của Thừa Lan Vương đấy, nhưng trước khi nàng trưởng thành, nàng thậm chí không có ấn tượng gì về ông nội.
Thừa Lan Vương cũng chỉ gặp nàng hai lần, về sau Cơ Tử Huyên tự mình cố gắng, vào được Thanh Lam Đạo Viện, lúc này mới nhớ tới.
Về sau, Thừa Lan Vương dành cho Cơ Tử Huyên phong hào quận chúa, rồi dùng hơn mười năm dần vun đắp tình cảm, mới xem như người một nhà của Thừa Lan Vương Phủ.
Về mặt pháp lý mà nói, hậu duệ sai phạm sau năm đời sẽ không liên lụy đến tổ tiên.
Ngay cả tịch biên gia sản cũng hiếm khi truy xét ngược về tổ tiên năm đời.
Đương nhiên, loại như Lương Vương chỉ là một ngoại lệ, mạch của hắn căn bản đã tuyệt diệt.
"Hiện tại ở Phong Kinh, chi nhánh của nhà họ Phó, còn hai người là đời thứ tư của Thiên Dương Chân Quân, một người là Phó Hưng Văn, người còn lại là Phó Hưng Võ."
"Trong đó Phó Hưng Võ coi như có chút tiền đồ, lập được quân công ở Đỉnh Tân, thuận lợi nhận tước vị, thành Hưng Võ Hầu, quan đến chính tứ phẩm."
"Phó Hưng Văn, làm quan văn chính tứ phẩm, cũng có tước hầu, nhưng chỉ là tản hầu."
"Đến đời thứ năm thì không có ai nổi bật."
Lẽ ra, nếu tổ tiên làm qua Đại Tư Nông thì gia tộc phải rất hưng thịnh.
Nhưng điều này còn phụ thuộc vào tính cách của tổ tiên.
Rõ ràng, Phó Thiên Dương không muốn cho con cháu mưu lợi.
Đương nhiên, theo quan điểm hiện tại, Phó gia cũng coi như thế gia, cả văn lẫn võ đều có người giữ chức chính tứ phẩm, tài sản cũng không ít, chỉ là không thể gọi là thế gia ngưu bứ.
Trong thời Cảnh Đế thì càng không thể ngưu bứ.
Phủ đệ của Phó gia thời Văn Đế là quốc công phủ, nằm ở Đông Thành Phong Kinh, chiếm diện tích lớn, đất đai quý giá.
Nhưng sau này lại chủ động chuyển đến Nam Thành, chỉ còn là hầu phủ.
Việc tới nhà làm khách, không báo trước, thuộc về mạo muội bái phỏng.
Triệu Hưng nghỉ ngơi một ngày, chính là đã gửi thiệp bái phỏng trước đó.
Phó Hưng Văn biết tin liền nhanh chóng quét dọn phủ đệ, không tiếp bất kỳ khách nào trong ngày hôm đó.
Khi Triệu Hưng cùng Thiên Diễn Vương tới phủ Hầu ở Nam Thành, Phó Hưng Văn đã đứng ở cửa nghênh đón.
"Bái kiến Thiên Diễn Vương, bái kiến Thần Uy Hầu."
"Văn Hưng Hầu khách khí." Triệu Hưng chắp tay đáp lễ.
Vào Phó gia, hai người chỉ hàn huyên vài câu, không ngồi nhiều.
Chuyện muốn làm đã được nói rõ trong thiếp mời.
Hai người trước giờ không quen biết, tuổi tác lại cách xa, thêm Thiên Diễn Vương một mặt nghiêm túc, Phó Hưng Văn cũng không dám khách sáo nhiều.
Ai dám trước mặt mệnh quan kết giao tình?
Bọn họ sợ nhất là gặp mệnh quan.
Mệnh quan nếu không đến cửa thì thôi, đến cửa là xét nhà hoặc diệt tộc.
"Đồ tế bái đã chuẩn bị xong, ta đã sai người ở trước miếu chờ."
"Trong phủ có Phi Chu, tùy thời có thể xuất phát." Phó Văn Hưng nói.
"Làm phiền Văn Hưng Hầu." Triệu Hưng chắp tay.
"Tiện tay mà thôi, Thần Uy Hầu mời."
"Mời."
Tông miếu của Thiên Dương Chân Quân nằm ở phía nam nghĩa trang phía tây thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận