Thần Nông Đạo Quân

Chương 15:: Thái Cổ chi khâu, Thanh Du Giới Tinh (1)

Chương 15: Thái Cổ chi khâu, Thanh Du Giới Tinh (1)
Xuyên qua kết giới, tiến vào bên trong di tích, các kiến trúc cổ xưa xen kẽ nhau một cách tinh tế. Có những công trình cao vút tận mây, đỉnh nhọn như lưỡi kiếm sắc bén chọc thẳng lên trời cao; lại có những công trình thấp bé, cũ kỹ, tựa như những châu báu đã được năm tháng lắng đọng. Những kiểu kiến trúc khác nhau này, đều lộ ra một vẻ tang thương và thần bí.
Triệu Hưng vừa bay không xa, đã gặp hai người mặc Thất Tướng pháp y, mang theo cổ quan, lưng đeo rương lớn, tay cầm cổ tịch, một nam một nữ. Hai người đang đào bới góc tường của một kiến trúc, tay cầm những dụng cụ quét tới quét lui.
"Là hai sử quan Đại Chu Xuân Thu, Chu Trăng Sáng và Tư Mã Ngọc."
Đội thăm dò tiền trạm đã có mười bảy người tiến vào, trong đó bao gồm người chuyên mở cửa ở lối vào kết giới, và những sử quan như Chu Trăng Sáng cùng Tư Mã Ngọc.
Sưu ~
Trong lòng khẽ động, Triệu Hưng đáp xuống.
"Hai vị đại nhân."
"Triệu đại nhân." Tư Mã Ngọc chắp tay. Chu Trăng Sáng đang bận thao tác dụng cụ, không rảnh tay, chỉ khẽ gật đầu.
"Hai vị đại nhân có phát hiện gì không?" Triệu Hưng hỏi.
Xuân Thu sử quan chỉ là quan Nhất Phẩm, so với những chức nghiệp khác, sử quan tiêu hao quốc triều khí vận không nhiều, vì vậy có rất nhiều Xuân Thu sử quan. Tư Mã Ngọc và Chu Trăng Sáng đều đã trên bốn trăm tuổi, việc họ có thể vào được đây là do tử quang thần lệnh đưa vào.
"Chúng ta đã dùng các dụng cụ cổ để thu thập mười sáu mẫu vật. Dựa vào quy tắc suy biến nguyên khí của các vật chất có sẵn, chúng tôi đưa ra kết luận sơ bộ." Tư Mã Ngọc lên tiếng: "Thời kỳ kiến trúc sớm nhất đã vượt qua trăm vạn năm."
"Gần một đại kỷ nguyên." Triệu Hưng khẽ gật đầu, hắn đoán rằng nơi này do cường giả từ thiên ngoại xây dựng, thời gian dài như vậy cũng rất bình thường. Đương nhiên, hiện tại vẫn có một khả năng nhất định là di tích Thần Đình thượng cổ. Dù sao, các triều đại đều có thể tìm được hạt giống Ma Vân Đằng, mọi thứ đều có thể xảy ra.
"Thời kỳ kiến trúc sớm nhất là vào khoảng mười lăm vạn năm trước." Tư Mã Ngọc mân mê cát sỏi trên đất: "Việc thăm dò vẫn đang tiếp tục, chưa chắc đã hết những điều bí ẩn."
"Triệu đại nhân, ngài có biết điều này có ý nghĩa gì không? Nếu như chúng ta tìm được một số thư tịch ghi chép ở đây, có lẽ sẽ thay đổi độ dày của sử sách."
"Hi vọng các ngươi có thể toại nguyện." Triệu Hưng cười nói, hiện tại sách sử do các sử quan biên soạn, ghi chép chính xác chỉ khoảng năm mươi vạn năm. Có ghi chép dài hơn không? Có chứ. Nhưng phần lớn đều là suy đoán, giả thuyết của sử quan. Như vậy không thể đưa vào sách sử. Thời gian vô tình, làm mục nát tất cả, thậm chí nhiều Thần Khí trân bảo cấp cũng không bảo tồn được trăm vạn năm. Chỉ có những Tuyệt Thế kỳ trân trải qua Linh khí, nguyên khí, thế giới biến thiên mới có thể tồn tại hơn một trăm hai mươi vạn năm mà không bị mục nát.
Một trăm hai mươi vạn năm, một đại kỷ nguyên, cái trước Phi Thăng Thần Đình ‘Hạ’ có lẽ cũng chỉ tầm như vậy.
"Vậy những điểm thời gian gần đây, các ngươi có thể nhìn ra được phong cách kiến trúc không?" Triệu Hưng hỏi.
"Có chứ. Nếu nói ai có hiểu biết về phong cách kiến trúc của toàn Huyền Hoàng Giới, thì ngoài trượng Bạch Đại và Cổ Trúc Sư ra không còn ai khác.”
"Ngoài thần điện cổ xưa ở trung tâm thành, những kiến trúc còn lại đều có dấu vết phong tục của các nơi ở Huyền Hoàng Giới."
"Chúng tôi đoán rằng, nơi này từng có một triều đại huy hoàng, hoặc một bộ lạc thống trị chung quanh." Chu Trăng Sáng đứng dậy, xúc động nói: "Xem ra Tây Cực băng lục trước kia không hoàn toàn là băng hà, thậm chí có lẽ không phải là biển cả."
"Băng hà lòng đất tạc ra không gian như vậy, làm chìm một tòa thành cổ, trải qua trăm vạn năm mà không bị hủy hoại, đủ để chấn động giới sử học." Triệu Hưng xem qua tổng kết của hai sử quan rồi chắp tay cáo từ, tiếp tục bay về phía trước.
"Sớm nhất là trăm vạn năm trước, thời gian gần nhất là mười lăm vạn năm trước, nói cách khác mười lăm vạn năm trước, nơi này vẫn có người sinh sống sao?" Triệu Hưng có chút cảnh giác. “Là nhiều đời truyền lại hay có vị cường giả nào sống mấy chục vạn năm?”
Nếu là cường giả thiên ngoại, họ có thể sống rất lâu, không chịu sự hạn chế của quy tắc tuổi thọ Huyền Hoàng Giới. Người Huyền Hoàng Giới dù đạt tới Phi Thăng Cảnh (Lập Đạo Cảnh) rời khỏi Huyền Hoàng Giới thì tuổi thọ cũng chỉ vài vạn năm. Mà có người sống mấy chục vạn năm, thậm chí trăm vạn năm? Quả thật quá kinh khủng, cảnh giới cũng cao đến mức đáng sợ.
"Sưu ~"
Bay khoảng một canh giờ, Triệu Hưng thấy phía trước có một cơ quan nhân khổng lồ bị đánh bay ra ngoài, hung hăng đập xuống đất.
"Là Thần La Vương, Cự Thần Binh của hắn bị đánh bay rồi?" Triệu Hưng đang bay ngang qua nên muốn tiện thể nhìn xem.
Thần La Vương La Thiên, trong năm Vĩnh Trị đột phá Nhất Phẩm, hiện giờ đã là Mệnh Cung cảnh hậu kỳ. Dù sao Triệu Hưng cũng đã Thiên Vận Viên Mãn, đám người này năm đó tiến bộ cũng rất lớn.
"Thần La Vương! Ngươi thế nào rồi?" Triệu Hưng đứng ở bên trong trung tâm của Cự Thần Binh cao trăm mét như một lưỡi kiếm bản rộng. Bên trong đó là nơi ở của Thần La Vương, khoang thao tác hạt nhân.
Cách đó không xa, còn có một cơ quan [Thần La • Bàng Nguyên] thân thể đồ sộ.
[Thần La • Bàng Nguyên] và [Thần La • Cự Thần Binh]. Trong đó Thần La Bàng Nguyên, ban đầu chỉ là Cửu Giai Hạ Phẩm, nhưng nay đã nâng cấp lên Cửu Giai cực phẩm cơ quan khôi lỗi. Hắn là Bản Mệnh cơ quan mà Thần La Vương chế tạo khi mới Tam Phẩm.
Cự Thần Binh là khi xưa Triệu Hưng ở Long Đình tìm kiếm được Trân Bảo cấp Thần Khí, hiện đã là Bản Mệnh cơ quan thứ hai của Thần La Vương. Cái trước thiên về khống chế, Cự Thần Binh lại chủ về công phạt.
Mà Thần La Vương có thể mở ra Cự Thần Binh lại bị đánh bay?
"Tùng tùng tùng!" Triệu Hưng không ngừng vuốt ve mặt phẳng kim loại, ý đồ đánh thức Thần La Vương.
Lưỡi kiếm bản rộng nằm trên mặt đất, từ bên ngoài không thể mở ra, cách lớp Thần Khí thủ hộ, Triệu Hưng thậm chí không biết Thần La Vương còn sống hay không.
"Xùy két ~" Mặt phẳng kim loại kín kẽ đột ngột vỡ ra, hình thành một cánh cửa cao ba mét, rộng hai mét, bên trong tỏa ra hơi nóng.
"Khụ khụ… Ta không sao." Thần La Vương có chút chật vật từ bên trong nhảy ra.
“Triệu Hưng? Sao ngươi cũng vào đây?” Nơi này còn chưa được thăm dò kỹ, nguy hiểm vẫn còn là ẩn số, Triệu Hưng nhân tài như vậy, lẽ ra không nên vào sớm thế. Quy tắc ở đây cấm dùng phân thân vào. Như vậy, Triệu Hưng chỉ có thể dùng bản tôn. Nếu hắn chết, đối với nông gia sẽ là một đả kích lớn, Cơ Triệt cũng khó lòng chấp nhận.
"Đừng nói về ta trước đã." Triệu Hưng từ không gian Thuần Nguyên lấy ra một quả Địa Nguyên cho Thần La Vương ăn. "Ngươi gặp chuyện gì, sao tự nhiên lại bị đánh bay ra ngoài?” Xung quanh đây cũng không có gì khác thường. Dù sao đây cũng là một tòa thành, cho dù là nơi ở của một vị cường giả nào đó thì trong thành cũng không thể toàn là bảo bối, mà cũng nên có khu sinh hoạt, khu dân cư.
"Ta bị đánh bay từ bên trong thần điện của thành kia ra." Thần La Vương nói, “Chính là cái tử quang thần điện, nơi Ô Nguyên lấy kho báu ấy.”
“Bị đánh bay xa vậy sao?” Triệu Hưng có chút ngạc nhiên, hắn bây giờ bay lên cả ngàn mét, mà cũng không thấy quảng trường ba thần của thành này. “Đúng vậy, rất không bình thường. Cự Thần Binh của ta dù sao cũng là Trân Bảo Trung phẩm, cơ quan cự hình có năm lĩnh vực quy tắc, ta lại ngộ ra thêm song lĩnh vực nữa, đủ cả Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi. Mà vậy mà có thể bị đánh bay xa hơn trăm dặm… khụ khụ.”
“Ngươi đã làm gì?”
“Ta đã thử phá giải kết giới của thần điện.”
Triệu Hưng không biết nói gì hơn, khẩu vị của lão huynh thật không nhỏ, thế mà đòi rắn nuốt voi. Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng bình thường, một Cơ Quan Sư như Thần La Vương, thấy kiểu kết giới mới lạ, lại thêm Cơ Quan tinh diệu, bản thân có thực lực cũng muốn thử phá một lần. Công việc của công gia là vậy mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận