Thần Nông Đạo Quân

Chương 109: 5 cấp cuồng bạo, xui xẻo kẻ đến sau nhóm!

"Chương 109: Cấp 5 cuồng bạo, xui xẻo cho đám người đến sau!"
"Ừm? Địa Hỏa Bình Nguyên cuồng bạo?" Tả Tử Trị đang nhấp rượu, nhìn thấy một khối gương trong đó lắc lư, liền lập tức nhìn sang. Thật ra không phải bản thân tấm gương lắc lư, mà là mặt kính đang rung động, giống như một cục đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, làm dậy lên từng đợt sóng gợn.
"Tả huynh không cần ngạc nhiên." Lư Bang mắt cũng không mở ra, "Ba ngày trôi qua, cuồng bạo cấp 1 đến 3 là chuyện bình thường, địa mạch của Địa Hỏa Bình Nguyên vốn dĩ không ổn định."
Tả Tử Trị nhìn sang hạt châu màu đỏ bên cạnh mặt kính, quả nhiên, hạt châu nhấp nháy ba lần. Bất quá Tả Tử Trị vừa muốn dời mắt đi, lại thấy hạt châu đỏ lại nhấp nháy thêm một lần nữa.
"Ừm? Cuồng bạo cấp 4?" Tả Tử Trị đặt ly rượu xuống, ngước lên nhìn đỉnh đầu mặt trời, "Lư huynh, chưa từng nghe có chuyện bốn ngày trôi qua, cuồng bạo cấp 4 là bình thường sao?"
Tả Tử Trị đến Thập Dương Động không lâu, mức độ quen thuộc nơi này không bằng Lư Bang. Đương nhiên, về pháp thuật tu vi thì hắn cũng không bằng Lư Bang. Tả Tử Trị thuộc phái Thiên Thời, về pháp thuật phái Địa Lợi, khống chế chỉ có thể nói là đạt tiêu chuẩn, không tính là tinh thông. Còn Lư Bang thì cả hai đều tinh thông, lại còn biết sơ về Cơ Quan Thần Binh.
"Cuồng bạo cấp 4?" Lư Bang mở to mắt, "Là ba mặt trời đều thuộc về hướng vuông góc sao?"
"Không có." Tả Tử Trị lắc đầu.
"Để ta xem cái Địa Kính Nghi này có bị lỗi không." Lư Bang đi đến cạnh tấm gương, mặt trước thì sáng bóng không gì sánh được, đằng sau thì có rất nhiều pháp trận Cơ Quan.
"Không có vấn đề… Vậy chính là Địa Hỏa Bình Nguyên có biến."
"Để ta xem có chuyện gì xảy ra."
Lư Bang thao tác một hồi, rất nhanh mặt kính Địa Kính Nghi ổn định lại, mặc dù hình ảnh bên trong vẫn còn dập dờn, góc nhìn cũng kéo xa ra, nhưng có thể nhìn rõ khu vực cụ thể xảy ra vấn đề.
"Có có, Lư huynh, thấy được rồi." Tả Tử Trị ở phía trước lên tiếng. "Ừm? Là có một tân binh đang thi pháp."
"Ồ?" Lư Bang đi lên phía trước nhìn vào gương. Trong gương hiện ra bóng dáng của Triệu Hưng. Theo cách hắn thi pháp tác động lên địa mạch, tầng nham thạch của Địa Hỏa Bình Nguyên lập tức nứt toác, một lượng lớn nham tương phun ra, trên không trung tạo thành một đường vòng cung, sau đó đổ xuống mặt đất.
Vết nứt kéo dài tận mười mấy dặm, chỗ rộng nhất dài một hai trăm mét, chỗ hẹp nhất cũng phải hai ba mươi mét.
"Ừm? Đây là liệt Thổ pháp?" Lư Bang hứng thú nhìn tình hình trong gương.
"Liệt Thổ pháp, có thể có uy lực lớn vậy sao?" Tả Tử Trị nghi hoặc hỏi "Không đến mức vậy chứ, cái khe này kéo dài quá dài, quân dự bị tân binh có thực lực này sao?"
"Hẳn là Ngũ Hành Liệt Thổ pháp." Lư Bang suy nghĩ nói, "Liệt Thổ pháp đơn thuần thì uy lực cố định, tăng mấy vòng uy lực cũng không được bao nhiêu. Chỉ có Ngũ Hành Liệt Thổ pháp mới khó mà đoán được uy lực."
"Lại thêm khu vực này vốn dĩ là nham thạch yếu, người này thi pháp vừa vặn phá vỡ cân bằng, làm địa mạch chi hỏa cuồng bạo."
"Có muốn phái người đi xử lý không?" Tả Tử Trị hỏi.
"Không cần." Lư Bang lắc đầu, "Không cần mấy canh giờ, cuồng bạo cấp 4 này sẽ giảm xuống, hơn nữa ba ngày qua thuộc hướng chính vị, đi xử lý thì vẫn sẽ duy trì cấp 3, không khác nhau là mấy."
Tả Tử Trị do dự nói: "Người đến sau thì sao?"
Lư Bang cười nói: "Cuồng bạo cấp 4 cũng không phải do chúng ta gây ra, tiểu tử này tự mình có bản lĩnh ngăn được người phía sau muốn qua Địa Hỏa Bình Nguyên, chúng ta không cần phải bận tâm."
"Kẻ đến sau không đủ thực lực thì đi đường vòng là được, nếu biết rõ không đủ sức còn cố xông, loại ngu xuẩn này có chết cũng đáng, tránh về sau liên lụy toàn quân."
Tả Tử Trị gật đầu, hắn là người có tính tình khá ôn hòa, không muốn thấy tân binh bị thương, nhưng Lư Bang là người phụ trách chính trong đợt báo cáo tân binh này, hắn nói sao là vậy. Hơn nữa lời Lư Bang nói cũng có lý, không qua nổi mà cứ cố xông, gặp chuyện thì chỉ trách chính mình.
"Lư huynh sao không ngủ?" Tả Tử Trị thấy Lư Bang quay lại chỗ ngồi rồi lại bắt đầu lật danh sách.
"Tiểu tử này có chút thú vị, ta xem tên hắn là gì." Lư Bang liếc mắt nhìn.
Vết nứt ở đầu kia Địa Hỏa Bình Nguyên, tất nhiên là do bản thân bình nguyên vốn không ổn định, nhưng hiệu quả của Ngũ Hành Liệt Thổ pháp cũng không thể coi thường. Ngũ Hành Liệt Thổ pháp nổi danh là đánh bạc, người bình thường căn bản sẽ không học, ai muốn dính vào cái loại pháp thuật không chắc chắn này làm gì? Lư Bang thấy cảnh giới pháp thuật của người này thế mà cũng không thấp, hắn liền nổi hứng thú.
"Hoặc là vận đạo của người này rất mạnh, hoặc là cảnh giới pháp thuật đã đạt đến Thất Chuyển trở lên... Tìm thấy rồi."
Ngón tay Lư Bang di chuyển liên tục trên danh sách, mỗi khi dừng ở một cái tên, tướng mạo tương ứng ngay lập tức hiện ra trong đầu hắn, cả tuổi tác, xuất thân, đơn vị quân đội.
"Triệu Hưng, người Cốc Thành quận Nam Dương, được Thần Uy Quân chọn điều động vào quân, hả? Là thông qua Lại Viên chọn và điều động?" Lư Bang có chút kinh ngạc.
"Lại Viên chuyển chính thức, lại được Thần Uy Quân chọn?" Tả Tử Trị nghe vậy cũng có chút ngoài ý muốn, "Hiếm có đấy."
"Không phải hiếm." Lư Bang lắc đầu: "Mà là cực kỳ hiếm. Với quy cách của Thần Uy Quân, Lại Viên không thể xuất hiện trong danh sách bọn họ chọn điều, Thập Dương Động chín chi trú quân, theo lý Lại Viên chuyển chính thức cũng sẽ không lọt vào mắt của bọn họ."
"Đợt này hơn vạn quân dự bị, cơ bản đều được chọn từ học viện, đạo viện, hoặc các quân đoàn xếp loại kém."
"Việc chọn người từ các đơn vị địa phương cũng khá hiếm thấy."
Lư Bang vốn chỉ muốn tiện tay xem chút thôi, ai ngờ lại phát hiện ra cách Triệu Hưng tham quân này đặc biệt như vậy, vượt qua khảo hạch Quân Nông, trực tiếp đến Thần Uy Quân? Thậm chí hắn còn chưa có kinh nghiệm làm quan ở địa phương, vừa Nhất Chuyển chính đã được chọn và điều đến đây.
"Chẳng lẽ Bác Bình Hầu lại nhặt được bảo? Trước đó có Trần Thời Tiết đã có chút kinh diễm..."
Nghĩ vậy, Lư Bang lập tức ghi nhớ cái tên Triệu Hưng này.
Địa Hỏa Bình Nguyên, Triệu Hưng thi triển Ngũ Hành Liệt Thổ pháp đã qua ba khắc đồng hồ.
Âu Dương Tùng lượn một vòng, cũng tìm đúng phương hướng, đi đến bên ngoài Địa Hỏa Bình Nguyên này.
"Mẹ nó, rốt cuộc cũng tìm đúng vị trí, lũ chó hoang chỉ toàn sai phương hướng, giờ mới có một chỗ đánh dấu." Âu Dương Tùng cầm bản đồ so lại một lần.
"Với thực lực của ta, đi con đường Địa Hỏa Bình Nguyên này, chắc không có gì trở ngại, còn nhanh hơn nhiều." Âu Dương Tùng tự tin bước vào khu vực Địa Hỏa Bình Nguyên, đi về phía trước. Sau khi hắn đi, một lúc sau, lục tục có người xuất hiện ở bên ngoài Địa Hỏa Bình Nguyên.
Trong số đó có người khi phát hiện đây là Địa Hỏa Bình Nguyên liền chọn đường vòng. Người có lòng tin vào thực lực của mình thì chọn con đường này. Bất quá chỉ có ba thành người chọn xông vào Địa Hỏa Bình Nguyên, còn bảy thành đều chọn đi đường vòng. Dù sao nếu Địa Hỏa Bình Nguyên bị chặn lại, rất có khả năng sẽ bị người phía sau đuổi theo.
"Hô~" Âu Dương Tùng đạp mây, nhảy lên tiến lên trong Địa Hỏa Bình Nguyên. Không gian xung quanh nóng rực, mồ hôi dần túa ra. Đi một hồi, Âu Dương Tùng cũng cảm thấy hơi hao sức.
"Không đúng, Trấn Hải Quân đưa tài liệu có nói, mức độ cuồng bạo của địa mạch Địa Hỏa Bình Nguyên là cấp 1 đến 3."
"Giờ ba ngày trôi qua còn chưa đến vị trí chính, sao độ cuồng bạo cao vậy?"
Hoàng Kim Thoa Y có tác dụng chống lửa chống nước. Thông thường sự nóng bức cũng không thể nào xâm nhập được. Nhưng lúc này, Hoàng Kim Thoa Y đã không thể nào hoàn toàn ngăn cản sự nóng rực xâm thực. Âu Dương Tùng cảm giác nguyên khí của mình đang tiêu hao càng lúc càng nhanh, bởi vì hắn phải tốn sức đối kháng sự xâm thực của hỏa khí.
"Hô~" Gió nổi lên, toàn là gió nóng. Âu Dương Tùng lại muốn nghỉ ngơi một lát, thi triển pháp thuật gọi mưa. Nhưng phát hiện ở Địa Hỏa Bình Nguyên, hắn chỉ có thể tạo ra đám mây cao mười mét, trong phạm vi năm mươi mét.
"Quá đáng vậy sao? Ta là trung giai Thất Chuyển Vân pháp mà..." Âu Dương Tùng có chút bất đắc dĩ, bất quá hắn vẫn gọi một trận mưa cho mình hạ nhiệt.
Nghỉ ngơi một lúc sau, hắn tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng đi một hồi, hắn càng ngày càng cảm thấy không thích hợp. Đám mây trên đỉnh đầu cũng nhỏ dần đi. Hai phút sau, Âu Dương Tùng nhìn thấy vết nứt phun trào nham tương ở phía trước, không khỏi mở to mắt.
"Thảo! Cái này làm sao qua?!" Lúc này Địa Hỏa chi lực đã đạt tới đỉnh điểm, đừng nói mưa, ngay cả pháp thuật Hành Vân cũng bị nén đến cực hạn, sắp bị pháp lực đánh tan.
"Đi nửa canh giờ, mới phát hiện bị làm khó dễ?" Âu Dương Tùng vô cùng phiền muộn.
Hắn không bỏ cuộc đi dọc theo vết nứt về phía trái, cố tìm xem có chỗ nào hẹp để đi qua. Đạp Vân Ngoa ở những nơi này cũng bị suy yếu tác dụng. Bước trên mây mà không thể nhảy lên, Phi Năng lực, đều liên quan đến hoàn cảnh. Với chiều rộng sông nham tương cả trăm mét, có lẽ bay được nửa đường thì vân khí dưới chân cũng đã tan. Âu Dương Tùng không muốn tắm nham tương.
"Chỗ hẹp nhất cũng ba mươi bốn mét, lại còn nham tương phun trào thỉnh thoảng." Âu Dương Tùng cau mày, hắn không muốn đi đường vòng. Đã đi xa như vậy, hao tốn nhiều nguyên khí như vậy, mà đi đường vòng sao? Vậy so với từ đầu đã chọn đi đường vòng còn chậm hơn rất nhiều.
"Ngay chỗ này." Âu Dương Tùng quan sát một lượt quy luật, cảm thấy có bảy phần chắc đi qua được, hắn từ từ lùi lại, sau đó chạy lấy đà.
"Xuy xuy xuy ~" Dưới chân xuất hiện từng lớp sương mù, nhưng vừa xuất hiện đã có non nửa biến mất, lại trở nên nóng rực. Nhưng Âu Dương Tùng cũng từ từ rời mặt đất, bay lên, giẫm lên sương mù, hướng bờ bên kia bay đi.
"Rầm rầm!" Hai cột lửa đột ngột phun lên, giống như một vòm cầu, cũng giống một cái lưới lửa, chặn đường đi của Âu Dương Tùng.
"Cuồng phong!" Âu Dương Tùng lập tức nổi gió, thổi về hai cột lửa đó. Trước khi chúng bao vây lại, từ khe hở chui qua.
"Bịch~" Âu Dương Tùng ngồi trên mặt đất lăn một vòng, mông ngồi xuống đất.
"Tê a~" Âu Dương cảm giác mặt nóng ran, nhìn tóc mình, thì ngay cả tóc cũng đã bị cháy xém. "May là đến đây, nếu không đến được thì cả đời coi như đi qua..." Không kịp nghỉ ngơi Âu Dương Tùng đã đứng lên, đi về phía trước, vì dưới mông bắt đầu nóng lên, không thích hợp để nghỉ ngơi.
Nhưng đi một hồi, Âu Dương Tùng lại phát hiện phía trước lại có một vết nứt!
"Không phải chứ..." Âu Dương Tùng há hốc mồm, cái này còn có thể chơi tiếp được sao?
"Dừng bước, đường này không thông." Lúc này một giọng nói từ phía trước truyền đến, Âu Dương Tùng nhìn kỹ, là một thanh niên dáng người cao gầy, có vẻ trẻ hơn hắn rất nhiều.
"Kẻ hèn này Âu Dương Tùng, Trấn Hải Quân, dám hỏi huynh đệ là?"
"Liệt Dương Quân, Trác Lịch." Thanh niên cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn cột lửa phía trước đang nhảy nhót.
"Trác huynh đệ, chuyện gì xảy ra ở Địa Hỏa Bình Nguyên vậy, trong tài liệu không phải nói ba ngày trôi qua thì mức cuồng bạo cũng không quá cấp 3 sao?"
"Giờ ba ngày còn chưa tới hướng vuông, sao ta lại thấy tiến lên khó khăn vậy!" Cuối cùng gặp được một người, Âu Dương Tùng không kìm được mở miệng mắng chửi. Hắn thấy nơi này quá bất thường, cho rằng tài liệu Chính phủ đưa ra có vấn đề.
"Không phải do tài liệu sai, mà là do có người đã đi qua rồi." Trác Lịch nhìn chỗ nứt ra kia, chỉ vào nói, "Hai bên Địa Hỏa nham, vết nứt rất thẳng, chứng tỏ vừa mới bị tách ra không lâu."
"Thông thường, Địa Hỏa Bình Nguyên có nứt cũng không vuông vức thế này."
"Địa mạch dao động, nhìn theo hướng này, cũng thấy dấu vết thi pháp." Âu Dương Tùng không khỏi tức giận: "Mẹ nó, mình qua cầu xong rồi thì phá cầu!"
Trác Lịch không lên tiếng, hắn cảm thấy tức giận mà không làm được gì thì cũng vô dụng thôi. Vốn định xem có thể hợp tác với Âu Dương Tùng cùng nhau qua sông nham tương, nhưng bây giờ xem ra đối phương chẳng giúp được gì.
"Trác huynh đệ, ta thấy huynh am hiểu về pháp thuật phái Địa Lợi, có thể..." Âu Dương Tùng nói được một nửa thì Trác Lịch đã nhảy lên, nhảy về phía trước.
Lại chạy rồi?! Người gì đâu vậy, ta đang nói chuyện mà, sao không có chút thiện ý nào hết!
"Ai, lại phải nghĩ cách qua sông..." Âu Dương Tùng thở dài, bắt đầu tìm kiếm cách qua sông.
"Lũ chó hoang, đừng để ta biết ai làm! Mẹ nó đúng là mất đức!"
Nông Tạng Giám, Thái Thương Viện.
Hạt châu đỏ rực trên Địa Kính Nghi không ngừng nhấp nháy. Lúc này Tả Tử Trị đã quên cả việc đặt ly rượu xuống, trố mắt nhìn Địa Kính Nghi. Bởi vì hạt châu đỏ đã nhấp nháy liên tục năm lần!
Địa Hỏa Bình Nguyên đã đạt tới cấp 5 cuồng bạo!
"Người đi sau trên đường này phải xui xẻo rồi." Lư Bang hả hê nhìn, "Cuồng bạo cấp 5, hehe, trung giai Hành Vân, nếu không đạt viên mãn thì dưới cuồng bạo cấp 5 gần như vô hiệu."
"Gió nổi cũng không thổi tan hỏa khí, ngược lại còn cổ vũ địa hỏa."
"Ba ngày trôi qua cũng đã tới hướng vuông, nguyên khí tiêu hao càng tăng nhiều."
Tả Tử Trị bất đắc dĩ nói: "Triệu Hưng làm vậy, sẽ không có vấn đề gì chứ? Lư huynh, hay là ta can thiệp một chút đi?"
Lư Bang thản nhiên nói: "Không cần, có vấn đề ta chịu trách nhiệm, ta xem chủ tướng nào dám đến chất vấn?" Hắn nhận công việc huấn luyện này, thì không sợ người khác nghi vấn, được quân bộ phái đến làm giáo viên huấn luyện cho quân dự bị của chín quân thì Lư Bang là hạng người lương thiện sao?
"Nhưng để Lư huynh chủ trì thì những tân binh đó xui xẻo quá..." Tả Tử Trị nhìn vào gương.
Những người chưa xông vào thì không nói, lúc này đã ba ngày trôi qua, có thể thấy rõ không bình thường. Nhưng đã có rất nhiều người xông được một nửa. Những người này có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, phía trước vết nứt gây khó, phía sau cũng không thể lấp lại! Chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị vây lại ở trong bình nguyên.
"Mong sao đừng ai mất mạng." Tả Tử Trị bắt đầu âm thầm cầu nguyện cho những người phía sau đang cố vượt ải.
Canh 3 muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận