Thần Nông Đạo Quân

Chương 23:: Mắc nợ Thiên Tôn đấu chí, Linh Hồn quan ra BUG rồi? (một vạn một) (5)

"Người bình thường đã hiểu kế mỹ nhân: Da trắng, mặt xinh, chân dài, trẻ trung, công việc không dính người."
"Thực tế kế mỹ nhân: Nặng tám tấn, ta đã trở lại đây ~"
"Huống chi tên Linh Huyễn Hầu này còn từng phụ bạc người yêu của hắn, cái liên quan này có thể thật sự là muốn m.ấ.t m.ạ.n.g già."
"Cũng may, ta không có những phiền não đó, phụ nữ sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ thi pháp của ta." Triệu Hưng trong lòng có chút may mắn.
Cửa thứ hai tổng cộng chín người, Triệu Hưng trên đại đạo nhân quả tiến đến, hắn đến chưa bao lâu, đã nhanh chóng vượt qua Linh Huyễn Hầu.
Không biết đi được bao lâu, lại lác đác thấy một nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào.
"Sư phụ, người không thể trách ta!"
"Muốn trách thì trách chính người, không đem vị trí Tông chủ truyền cho ta!"
Nam tử đạo bào vẻ mặt chỉ toàn gầm gừ: "Ta cũng là bất đắc dĩ, mới đưa người nhốt vào ngục băng. .."
Còn chưa đợi Triệu Hưng nghe rõ, sắc mặt người này lại thay đổi, khóc nức nở nói:
"Sư phụ, thực xin lỗi. . Ô ô ô."
"Người là người tốt duy nhất với con trong toàn tông, con không phải người, con đáng ch.ế.t, là con ham lợi mà lòng dạ đen tối, con là súc sinh mà. . ."
"Ô ô ô."
"Là Tông Chủ 'Thanh Dương tông' tông môn đỉnh cấp." Triệu Hưng liếc qua cách ăn mặc trên người đối phương, sau đó tiếp tục đi lên phía trước.
Tuy là mê cung, nhưng nó đại khái có một hướng đi.
Càng chạy càng xa, phía sau Triệu Hưng, càng nhiều một bóng mờ.
Điền Hầu.
Lão sư của hắn từng ở Thập Dương Động thiên.
"Điền Hầu đối với ta từ trước đến nay không có yêu cầu gì, trong mười tám năm nguyên thú, ông ấy đã hết thọ mà qua đời."
"Mà khi đó ta lại đang ở bí cảnh vượt ải, ta hoàn toàn có thực lực đề bạt một cái Điền Hầu, giúp ông ấy kéo dài tuổi thọ, nhưng ta lại không kịp làm, cũng không thể đi đưa tiễn ông ấy đoạn đường cuối, hỏi ông ấy một tiếng tâm nguyện và lời trăng trối."
Triệu Hưng lắc đầu, tùy ý Điền Diệm đánh lên phía sau lưng mình.
"Ngươi cái đồ hỗn trướng không có lương tâm!"
Dù biết đây là nhân quả huyễn cảnh, nhưng Triệu Hưng tình nguyện gánh áp lực như vậy, áp bức lên linh hồn, cũng không muốn trong huyễn cảnh động thủ với Điền Hầu.
"Hô ~ "
"Hô ~"
Theo thời gian trôi, bước chân Triệu Hưng cũng ngày càng chậm, cảm giác áp bức lên linh hồn cũng càng ngày càng nặng.
Địa hồn cùng mệnh hồn giao nhau, gánh nặng và đau khổ loại đó đối với mệnh hồn rất lớn.
Lúc này, Triệu Hưng đã không còn thấy người ở phía trước.
Điều này cũng có nghĩa, hắn đã vượt qua tám người vượt ải trước đó.
"Lừa đảo! Lừa đảo!"
"Hỗn trướng! Không có lương tâm!"
"Sư huynh, ngươi có biết ta đợi bao lâu không . ."
". . ."
Triệu Hưng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đó là mệt mỏi phát ra từ nội tâm.
Đến giờ, hắn cơ hồ cả ngày mới nhích được nửa mét.
Nhân quả huyễn cảnh, đã ép hắn đến không thở nổi.
Nhưng chỉ cần có một chút sức lực, hắn vẫn kiên trì bước lên phía trước, tuyệt không dùng phương thức 'chém nhân quả', để trừ đi trở ngại phía sau.
"Tô tiên tử, đây chính là đường của ta! Ngươi còn có thể tạo ra huyễn cảnh gì, cứ việc thoải mái tới đi!"
Trong mắt Triệu Hưng bắn ra ý chí lực kinh người.
Đúng lúc này, trước mặt hắn xuất hiện một cánh cửa ánh sáng.
Có một bóng người chờ ở cửa.
Triệu Hưng chật vật đi tới, thấy rõ hình bóng Tô tiên tử.
Tô tiên tử cũng nhìn Triệu Hưng phía sau.
"Không tệ, ngươi rất đặc biệt." Tô tiên tử khẽ gật đầu.
"Mời vào ải kế tiếp."
Triệu Hưng bước một bước qua quang môn.
Sau đó cả người vì vậy mà buông lỏng.
Hắn cảm giác linh hồn mình như phát sinh một loại lột xác nào đó.
Cảnh tượng xung quanh cũng thay đổi.
Một màu trắng xóa, sương mù cuồn cuộn.
Tô tiên tử toàn thân áo đen, mỉm cười nhìn về phía Triệu Hưng: "Chúc mừng ngươi, người thứ hai thông quan, ngươi nhận được ban thưởng của cửa ải là 'Địa thần đan' ."
"Thứ hai?" Triệu Hưng sững sờ, nguyên lai mình cũng không phải là người vượt qua tất cả mọi người, vẫn còn cao thủ sao?
Bất quá cũng thế, dù sao mình muộn năm mươi mấy năm.
"Địa thần đan, có thể khiến địa hồn của ngươi càng thêm rõ ràng, về sau, ngươi có thể loại bỏ tất cả trói buộc của chuỗi nhân quả địa hồn, những khế ước mệnh hồn không công bằng của ngươi trước kia, sau khi dùng địa thần đan đều sẽ bị xóa bỏ." Tô tiên tử giải thích.
Triệu Hưng tiếp nhận viên đan dược màu xám này.
"Quả nhiên có thứ này. . . Địa thần đan phiên bản vũ trụ, cũng gọi là nhân quả đan, có thể vi phạm các loại lời thề mệnh hồn, là một trong những nguyên nhân khiến phiên bản vũ trụ người người đề phòng, không tin tưởng lẫn nhau."
Triệu Hưng cất đan dược đi, cũng không sử dụng.
Hắn vốn không có nhiều nhân quả trói buộc để gỡ, không cần thiết phải dùng ngay bây giờ.
Giống như thiên mệnh Huyền Điểu, Điền Hầu cùng nhân quả, cũng không phải là không có cơ hội đền bù.
Địa thần đan đương nhiên phải giữ lại dùng sau.
"Cửa thứ ba, tên là thiên thần quan."
"Thiên thần quan, cũng gọi là thiên hồn quan, Vãng Sinh quan."
"Thông qua Vãng Sinh quan, có thể ngộ được « Tam Thần mệnh Cung » tiểu thần thông này."
"Chỉ cần ngươi ngộ được thần thông 'Tam Thần mệnh Cung', dù cho thân xác nhập thể bị mỏi mệt mất phách, chịu áp chế từ Bản Nguyên Huyền Hoàng Giới, mệnh hồn của ngươi cũng sẽ lập tức đạt tới Quy Tắc cảnh!"
"Linh hồn một khi đột phá, ngươi sẽ đạt tới Quy Tắc cảnh toàn diện, liền không có bất kỳ bình cảnh nào."
"Có thể lập đạo hay không, sẽ nhìn xem thời đại mà ngươi ở có cho phép ngươi đạt tới cảnh giới lập đạo hay không."
Dứt lời, Tô tiên tử liền phất tay.
Sương mù xung quanh lập tức khuếch tán.
Theo sương mù tan đi, Triệu Hưng cũng nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.
Phía trước có một tòa cung điện màu đen cổ xưa.
Trước cung điện có ba mươi bậc thang.
Ở phía trước, có một bóng người mặc pháp y màu đen cao lớn, chắp tay đứng ở bậc thang thứ mười lăm.
Lúc Triệu Hưng nhìn sang.
Hắn cũng vừa đúng tránh thoát trói buộc của cửa ải, leo lên thêm một bậc thang.
Dường như có cảm ứng, bóng dáng áo đen quay đầu liếc mắt một cái, trong mắt hắn có vẻ ngạc nhiên.
Triệu Hưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt của nam tử áo đen thì chắp tay: "Điện Chủ."
Tề Thiên khẽ gật đầu: "Triệu Vương, đa tạ ngươi đã tha cho mấy tiểu huynh đệ của ta."
"Việc nhỏ thôi." Triệu Hưng nói.
Đây chính là người mạnh nhất thiên giới, người sáng lập Tề Thiên Điện, được xưng là thượng tiên 'Tề Thiên', nếu không có gì ngoài ý muốn, người này đã đạt tới Quy Tắc cảnh chân chính.
"Không ngờ Điện Chủ vẫn chưa tới bốn trăm tuổi."
"Ngươi dường như rất hiểu ta." Tề Thiên ánh mắt sâu thẳm.
"Thực lực của ngươi không đơn giản như vẻ bề ngoài."
"Thực lực của Điện Chủ cũng không yếu." Triệu Hưng nói, "Còn chưa ra khỏi cửa ải, đã biết ta là Triệu Vương, còn tha người của ngươi."
"Xem ra chúng ta đều có bí mật." Tề Thiên mỉm cười nói: "Ngươi từng mời thiên giới đi tìm ngươi, xem ra lần này chúng ta có thể nói chuyện cho rõ ràng rồi."
"Ta cũng có ý đó." Triệu Hưng gật đầu.
Hai người kết thúc đối thoại, sau đó Tề Thiên tiếp tục vượt ải.
Triệu Hưng cũng bước lên bậc thang thứ nhất, lẳng lặng chờ thử thách đến.
"Ừm?"
Đợi một lúc, Triệu Hưng phát hiện sau khi mình bước lên bậc thang thứ nhất, cái gì cũng không xảy ra.
"Vãng Sinh quan, không có ảo tượng Luân Hồi xuất hiện sao? Chuyện gì vậy?"
Lại chờ thêm một lát, Triệu Hưng phát hiện trong đầu mình xuất hiện rất nhiều tin tức.
Hắn vẻ mặt chấn động.
"Đây là cảm ngộ liên quan tới Tam Thần Mệnh Cung, nhưng sao ta lại tự động lĩnh ngộ được?"
"Thử thách đâu?"
Triệu Hưng một mặt mộng mị.
Hắn dò xét bước lên một bước.
Kết quả phát hiện mình thế mà không chút trở ngại lên được bậc thang thứ hai.
Đợi một lát, những cảm ngộ về « Tam Thần mệnh Cung » trong đầu hắn, lại nhiều hơn một phần.
"Này, cái quỷ gì thế? Bị BUG rồi sao?" Triệu Hưng kinh ngạc.
"Sao chỉ có ban thưởng, không có thử thách thế?"
Hắn dụi dụi mắt, nghi ngờ mình đang ở trong ảo giác.
Nhưng những cảm ngộ kia lại chân thật vô cùng!
Hắn nửa tin nửa ngờ, từng bước đi lên, rất nhanh đã đi đến bậc thang thứ mười sáu nơi Tề Thiên Điện chủ đã từng đứng.
Lúc này, Tề Thiên Điện chủ vừa vặn xông qua cửa ải thứ mười sáu, đi lên bậc thang thứ mười bảy.
Nhưng ánh mắt hắn liếc xéo lại thấy một bóng người, thế là theo bản năng nghiêng đầu liếc qua.
Tề Thiên: "? ? ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận