Thần Nông Đạo Quân

Chương 17:: Hoang đường hai trăm năm, thời gian trong phòng Đế Quân tụ! (! ) (2)

Chương 17: Hoang đường hai trăm năm, thời gian trong phòng Đế Quân tụ! (2)
"Gặp Nguyên Đỉnh Đế Quân sau ta nên nói như thế nào?"
Dù sao cũng phải có ám hiệu gì đó, có lẽ là tín vật chẳng hạn?
[Nói câu ngươi thường nói ấy.] "Thường nói, câu nào, nha..." Triệu Hưng đầu tiên ngẩn người, sau đó có chút lúng túng.
Gia sư Thanh Du tử!
Không ngờ rằng trước kia chỉ dùng để cõng nồi một câu, hiện tại vẫn đúng là dùng đến.
Thấy Thanh Du tử không có gì thêm, Triệu Hưng liền định rời đi. Lúc sắp bước vào đường hầm hư không, Triệu Hưng đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu: "Tiền bối, Đỗ Vân có bị liên lụy trong chuyện này không?"
[Không có.] Vậy thì bản nguyên thiên cung đúng là không có tham dự.
Triệu Hưng khẽ gật đầu: "Vãn bối nhất định m·á·u chảy đầu rơi, giúp tiền bối một tay." Bước vào lối đi, Triệu Hưng trở về Giới Chu.
Việc vào Đế Đô tinh hệ bây giờ khá đơn giản, nhưng muốn vào được đến pháp hội thì tương đối khó.
Lúc này Triệu Hưng có ba lựa chọn: một là Đỗ Vân, hai là Vân Thiên Đạo, ba là Lục Nguyệt Hàm.
Triệu Hưng không chọn một cái nào cả, hắn dùng hết cả ba.
Vừa thông báo cho Đỗ Vân, cũng thông báo cho Vân Thiên Đạo và Lục Nguyệt Hàm.
Cứ như vậy, đợi đến Đế Đô, bảo đảm ba người này đều ở bên cạnh hắn.
"Nếu ta c·hết, tự nhiên không nói."
"Nếu ta s·ống, người bên cạnh ta đều s·ống."
Triệu Hưng nghĩ một lúc, lại lấy Tinh Cảnh gửi mấy tin, sau đó mới khởi động Giới Chu.
Thủy Tân năm 1785, trên Giới Chu tiến về Đế Đô tinh hệ, lại có thêm hai người.
Sầm Quỳnh Hoa, Nhạc Dao.
"Triệu huynh!" Hoa tử thấy Triệu Hưng thì mừng rỡ đ·á·n·h tới.
"Ngừng ngừng ngừng." Triệu Hưng vội vàng đẩy hắn ra, "Làm gì vậy, muốn ăn t·h·ị·t người hả?"
"Ha ha ha." Hoa tử đành vỗ vai Triệu Hưng để tỏ vẻ k·í·c·h· đ·ộ·n·g.
"Ngươi..."
Còn chưa mở miệng, Sầm Quỳnh Hoa đã lảo đảo, bị hất văng ra, treo trên vách tường.
Sau đó một làn gió thơm xộc đến, ôm chặt lấy Triệu Hưng.
Sầm Quỳnh Hoa sờ gáy, nhìn Nhạc Dao đang ôm Triệu Hưng, tức giận nói: "Thấy sắc vong nghĩa, đồ vô sỉ!"
"Sao ngươi có thể so được với Nhạc Dao?" Triệu Hưng cười cười, tiện tay đẩy Nhạc Dao ra, thực chất hai người vừa chạm vào nhau liền tách ra.
Hắn rất tin Nhạc Dao có tình cảm với mình, cho nên ngược lại có thể tiếp nhận kiểu biểu đạt k·í·c·h· đ·ộ·n·g như thế này.
"Ngươi còn nói sao, nếu không phải ngươi vô liêm sỉ, hai chúng ta làm sao bị chụp lại?" Nhạc Dao tung một hồi quyền đ·ấ·m cước đá về phía Hoa tử, đúng là một bộ tổ hợp quyền.
Sầm Quỳnh Hoa bất đắc dĩ cười khổ, mặc Nhạc Dao đ·á·n·h chửi.
"Được rồi, đừng trách Hoa tử nữa." Triệu Hưng nói.
Nhạc Dao và Sầm Quỳnh Hoa trước đó bị chụp lại, đơn giản là do Hoa tử miệng t·i·ệ·n, trong lúc đấu giá cái đỉnh đã đắc tội một cô chiêu quý tộc.
Quả thực là đã đẩy giá lên mức không hợp lý.
Cuối cùng cô chiêu kia thắng, thù này cũng kết.
Nhạc Dao và Sầm Quỳnh Hoa đều có gia tộc, chỉ cần làm ăn thì luôn có chỗ không sạch sẽ. Gia tộc của cô chiêu kia cũng có chút thế lực, tùy tiện tìm lý do, liền bắt hai người, sau đó lại tìm chứng cứ.
Chẳng khác gì là bắn trước rồi vẽ hồng tâm, mãi đến hôm nay mới thả ra.
"Triệu huynh, làm sao mà ngươi có thể khiến 'Hình hào' vô liêm sỉ kia thả người?" Nhạc Dao đ·á·n·h mệt rồi hỏi.
"Đúng vậy a." Hoa tử cũng lại gần hỏi.
"Có phải ngươi tìm Đỗ Vân không?"
"Chuyện nhỏ này còn cần tìm Đỗ Vân?" Triệu Hưng thản nhiên nói, "Ta dù gì cũng là Ngũ Lăng Hầu, nói một câu là đối phương phải thả người!"
"Ngươi n·ổ vừa thôi?" Nhạc Dao nghi ngờ nói. Sầm Quỳnh Hoa cũng lắc đầu.
"Ha ha ha, quả nhiên không qua mắt được các ngươi." Triệu Hưng cười nói, "Thực ra là ta đã mua lại một ít nợ nần của Hình gia."
"Ta cái Ngũ Lăng Hầu này tuy không có thực quyền, nhưng ta có tiền a."
Đỗ Vân sau khi làm xong việc cho Triệu Hưng, vẫn còn dư một ít, khoảng gần 200 tỷ Xích Tinh tệ, thêm Vân Thiên Đạo để lại, vẫn còn hơn 250 tỷ Xích Tinh tệ.
Chuyện của Nhạc Dao và Sầm Quỳnh Hoa chỉ là chuyện nhỏ, dùng tiền là giải quyết được ngay.
"Ngũ Lăng Hầu trâu b·ò!" Sầm Quỳnh Hoa nói.
"Triệu Hưng, cảm ơn." Nhạc Dao cũng nói.
"Việc nhỏ." Triệu Hưng nói: "Tiếp theo các ngươi có tính toán gì không?"
"Tạm thời chưa có tính toán gì."
"Ta ngược lại có một đề nghị." Triệu Hưng nói, "Còn nhớ Dư Thiên Kình từng nói sẽ đưa người nhà các ngươi đến hương thôn hắn dạo chơi không?"
"Nhưng hắn không phải đã đến Xích Tinh Đế quốc sao?" Nhạc Dao hỏi.
"Dù sao cũng không có chuyện gì, các ngươi cứ đi dạo chơi trước đi, rất nhanh hắn sẽ trở lại."
"Cũng không phải không được." Nhạc Dao nói.
"Ta vốn muốn đến pháp hội cho náo nhiệt..." Sầm Quỳnh Hoa có chút do dự.
"Ngươi đến đó náo nhiệt hả?" Nhạc Dao trừng mắt, "Chỗ nào Đại Nhân Vật càng nhiều, tùy tiện đắc tội một người liền c·hết."
Sầm Quỳnh Hoa không phản bác được.
Cuối cùng, Nhạc Dao và Sầm Quỳnh Hoa bị thuyết phục, quyết định đến vương triều Bàng Trạch xem xét.
Thủy Tân năm 1803, Triệu Hưng nhận được tin tức, hai người đã rời khỏi Nguyên Hải Cổ Quốc, đến vương triều Bàng Trạch.
"Quả nhiên, Sầm Quỳnh Hoa và Nhạc Dao chỉ là 'vai phụ', họ rời khỏi Nguyên Hải Cổ Quốc thì không có vấn đề gì." Triệu Hưng thầm nghĩ.
Đông Diên cổ tộc muốn hiến tế, cũng không phải là muốn bắt ai thì bắt.
Nguyên Hải Cổ Quốc bây giờ có pháp hội, dân số ra vào rất bình thường.
Cái gì cũng tính toán kỹ vậy? Ngược lại dễ xảy ra vấn đề.
Còn về Đỗ Vân, Vân Thiên Đạo, Lục Nguyệt Hàm thì hắn không thể tách rời ra.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Sầm Quỳnh Hoa và Nhạc Dao, mãi đến Thủy Tân năm 1845, Triệu Hưng mới đến tinh hệ Nguyên Hải.
Lúc này, chỉ số linh khí trong vũ trụ đã đạt mức kinh ngạc 300, lại còn toàn người đang bay lượn.
"Pháp hội vừa mở, mật độ cường giả cao quá." Cơ Tự cũng không khỏi kinh ngạc.
"Tùy tiện gặp một người, cũng đều là Đệ Tam Cảnh."
"Giới Tinh Nguyên Hải càng đông." Triệu Hưng nói.
"Trong thời gian pháp hội, chỉ số linh khí sân bãi sẽ duy trì ở mức 1000, nghe giảng đạo, đều được lợi rất nhiều."
"Không có chút tu hành nào, đừng nói Giới Tinh Nguyên Hải, đến cả các bạn tinh xung quanh cũng không vào được."
Cơ Tự khẽ gật đầu: "Bây giờ chúng ta đi tìm Vân Thiên Đạo hay Lục Gia Tiểu Thư?"
"Không cần, chúng ta sẽ hội họp cùng họ ở Giới Tinh Nguyên Hải, đi tìm Lục Nguyệt Hàm, cho tiện."
Triệu Hưng bồn chồn liên lạc với Lục Nguyệt Hàm.
"Đại Ti Nông, ngươi có vẻ không hứng thú lắm?" Cơ Tự hỏi.
"Rõ ràng vậy hả?" Triệu Hưng ngẩng đầu.
Cơ Tự nhẹ gật đầu.
"Quả thật có chút, nhưng không phải là vì Lục Nguyệt Hàm." Triệu Hưng xoa mặt.
Khi tiến vào Giới Tinh Nguyên Hải, hắn đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Không phải là về thể lực, mà là tinh thần.
Nói đến cũng rất kỳ lạ, hắn dùng ý chí thần thông cũng chẳng có tác dụng gì.
Cả người trở nên vô cùng lười biếng, không muốn tu luyện, chỉ muốn an nhàn hưởng thụ.
Triệu Hưng đoán chắc mình lại trúng phải cái pháp thuật mịt mờ, có phạm vi cực lớn, nhưng hắn tìm không ra vấn đề ở đâu.
"Cơ Tự, ngươi lúc nào cũng phải thúc giục ta, giá·m s·át ta." Triệu Hưng xoa mặt cho tỉnh táo lại.
"Không cho ta sinh lòng lười biếng."
Cơ Tự hỏi ngược lại: "Sao giá·m s·át?"
Triệu Hưng khoát tay: "Thôi đi... Tê, ngươi làm gì vậy?"
Hắn kinh ngạc quay đầu, thấy Cơ Tự cầm trong tay một chiếc pháp roi, roi trắng đen xen kẽ, như là do giấy trắng mực đen tạo thành.
"Ta tự tạo pháp thuật [Mạnh Biết Roi] có thể giúp tỉnh táo tinh thần, khi được thụ tiên pháp, còn có thể nhân đó truyền tải tri thức..."
"Ngươi đúng là thật · thúc giục mà!" Triệu Hưng cười khổ.
"Đại Ti Nông, ngươi rất ít khi lười biếng, ta nghi ngờ ngươi gặp vấn đề." Cơ Tự nghiêm nghị nói.
Bây giờ hắn cũng đã là trang nam tử dày dạn kinh nghiệm, tự nhiên hiểu Triệu Hưng đang làm đại sự, cảnh giác còn cao hơn cả Triệu Hưng.
"Ta đã muốn dùng mạnh biết roi pháp thuật từ lâu." Cơ Tự nói, "Chỉ là không dám mạo hiểm..."
"Sử vận linh tê, thông kim bác cổ, tâm nhớ lại ngàn cuốn, vạn năm lưu ngấn..." Triệu Hưng đọc câu pháp quyết vừa xuất hiện trong đầu, không khỏi hỏi: "Đây là cái gì?"
"Câu pháp quyết này có thể giúp sử quan khi tiếp xúc với các tài liệu hoặc sự kiện lịch sử, nhanh chóng khắc sâu vào tâm khảm, đồng thời có thể trường tồn không quên, bảo đảm độ chính x·á·c và đầy đủ của ghi chép lịch sử, giúp người thông kim bác cổ, đối với các loại tri thức lịch sử đều có thể hạ b·út thành văn." Cơ Tự giải thích.
"Mục đích ban đầu của ta là muốn truy tìm ngộ đạo linh quang trong cõi u minh, có
Bạn cần đăng nhập để bình luận