Thần Nông Đạo Quân

Chương 06:: Thần miếu truyền pháp

Chương 06: Thần miếu truyền pháp.
Nông Gia pháp thuật nhiều vô số kể, dùng học phái tư tưởng phân chia, có thể chia ba loại. Tức: Thiên Thời phái, Địa Lợi phái, Bản Ngã phái.
Thiên Thời phái chủ yếu tư tưởng là 'Biết thiên thời, bình tĩnh thiên thời, thuận theo thời gian'. Bọn họ cho rằng điều kiện quan trọng nhất để thực vật sinh trưởng, chính là thiên thời. Thời kỳ Thượng Cổ, Huyền Hoàng đại lục từng trải qua 'thiên tai kỷ nguyên' thiên tượng cực kỳ không ổn định. Một ngày có thể có đủ bốn mùa, một năm biển cả hóa nương dâu. Cho đến hiện tại, Huyền Hoàng đại lục vẫn còn rất nhiều nơi có kiểu thiên tượng hỗn loạn này. Tỉ như luôn có dãy núi bốc cháy, biển băng vĩnh viễn không tan. Còn có chỗ, buổi sáng thì nắng chói chang, đủ để làm tan chảy kim loại, buổi tối thì nước đóng băng, lạnh như thép. Có nhiều nơi không cực đoan như vậy, nhưng tương tự cũng sẽ xuất hiện tình huống 'bốn mùa hỗn loạn', 'tiết khí đảo ngược'. Cho nên Nông Gia 'Thiên Thời phái' cho rằng, phương hướng nghiên cứu pháp thuật chính là biết được thiên thời, sửa đổi thiên thời, quyết định thiên thời, để tạo ra một môi trường trồng trọt ổn định cho bách tính. Nổi danh nhất trong điển tịch pháp thuật, chính là « Tiết Khí Lệnh ». Sau khi tu luyện, có thể điều chỉnh thiên tượng, ổn định tiết khí, các pháp thuật bên trong đều xoay quanh tư tưởng này mà ra.
Địa Lợi phái lại có tư tưởng cốt lõi cho rằng, thiên thời không thể nghịch, thiên tượng không thể đổi, có sức lực đó chi bằng nghĩ cách cải tạo nơi nghèo nàn thành bảo địa phong thủy. Dựa trên cơ sở đó, rồi gieo trồng thực vật, dưới tác động kép của đất và thực vật, từ từ mở rộng ra bên ngoài, thích ứng môi trường sinh tồn. Chỉ cần cải tạo thổ nhưỡng đủ màu mỡ, thì dù thời tiết khắc nghiệt cũng có thể nở hoa kết trái. Thực tế đã chứng minh, trên núi băng vẫn có thể nở ra hoa Tuyết Liên mỏng manh! Kinh điển bí yếu của Địa Lợi phái gồm có « Hậu Thổ Quy Nguyên pháp », « Địa Tạng Nguyên Môn Trận », học phái này rất thích thu nạp công nhân xây dựng công trình và pháp trận, cùng công gia rất thân cận.
Về phần 'Bản Ngã phái' thì lại tỏ vẻ, mấy người đều là đồ bỏ đi. Cái gì thiên thời địa lợi, tất cả đều là ngoại vật, bản thân mạnh mẽ mới là thật sự mạnh mẽ! Bản Ngã phái cho rằng bản thân thực vật đã là một kỳ tích, vốn tràn đầy Sinh Mệnh Lực bền bỉ, có thể thích ứng với mọi môi trường. Tìm kiếm các loại kỳ hoa dị thảo, thần mộc tiên nhánh, chọn những loại ưu tú mà nuôi trồng, lặp lại như thế qua nhiều thế hệ, sẽ đạt được hạt giống đủ sức chống chọi với tất cả các yếu tố bên ngoài. Bản Ngã phái cho rằng, pháp thuật nên phát triển theo hướng 'Bồi dưỡng thực vật ngày càng mạnh hơn'. Điển tịch nổi danh nhất là « Vạn Vật Sinh Trưởng Đồ ».
"Hiện tại thời kỳ này, Thiên Thời phái đang thịnh hành, chiếm giữ tư tưởng chủ đạo, Địa Lợi phái và Bản Ngã phái chỉ có thể lui về phía sau."
"Phải chờ tới phiên bản khôi phục, hai lưu phái này mới có thể có hào quang rực rỡ, thậm chí sẽ xuất hiện loại cây Hư Không Chủng cắm rễ vào hư không, cùng loại thổ nhưỡng có thể làm thực vật lột xác mấy cấp độ thần kỳ." Trên đường đi tới Thần Miếu, Triệu Hưng đã quyết định hướng đi tu luyện chính của mình trước mắt. Chủ yếu là vì hiện tại hắn cũng không có điều kiện để theo Địa Lợi phái và Bản Ngã phái.
"Hành động của ta bây giờ còn quá yếu, nếu sau này có năng lực đi xa, có thể tìm một chút trân bảo của thời đại này, ví dụ như Dung Nham Địa Hỏa Liên, Thị Huyết Đằng, còn có mấy loại ký sinh dị chủng thực vật được giữ lại trong các mộ cổ."
"Còn bây giờ,... Có gì thì dùng nấy đi."
...
Cốc Thành Thần Miếu là Thần Miếu cấp huyện. Tượng Thần bên trong, không phải là Thần Linh truyền thuyết hư vô, một phần nhỏ là nhân vật nổi danh trong lịch sử, đa phần là các văn quan võ tướng đã khuất của triều Đại Chu. Hoặc là vì lúc còn sống dũng cảm thiện chiến, hoặc vì lúc chấp chính mang lại phúc cho một phương, nên được đưa vào Đại Chu Thần Miếu. Trong đó, Thái Tổ triều có nhiều văn quan võ tướng được thờ nhất. Tỉ như ở chủ điện mà Triệu Hưng nhìn thấy bây giờ, chính là thờ 'Đông Hồ Bá' thời Thái Tổ. Sinh ra ở Đông Hồ, Cốc Thành, thuở nhỏ sống bằng nghề đánh cá. Vào thời Thái Tổ chinh phạt các nước, thống nhất loạn thế, ông gia nhập dưới trướng Triệu Công, trở thành người đánh xe ngựa chiến, cuối cùng được phong thành Đông Hồ Bá. Sau khi trở về cố hương, ông đã phân tán hết tài sản, xây cầu, trải đường, cải tạo quê quán, còn chủ động từ bỏ phần lớn ruộng đất, tặng cho dân lưu vong trồng trọt, khiến Cốc Thành từ một trấn nhỏ phát triển thành quy mô huyện. Sau khi ông chết, liền vào ngôi thần miếu này để hưởng thụ hương khói cúng bái, trở thành một vị Âm Thần.
"Đông Hồ Bá thiện võ, ta cầu pháp thuật, lại không tốt cầu hắn, thời kỳ này thích hợp nhất là phát triển Ti nông Chức Nghiệp, chứ không phải Chức Nghiệp khác. Ta phục dụng Đạo Phôi Đan, nếu hắn nhìn thấy nội tình của ta tốt, cho là ta nên tập võ, ngẫu nhiên cho ta cái bí tịch võ học nào đó, thì quả là lãng phí thời gian."
Triệu Hưng không đi vào trong điện, chỉ đứng ở bên ngoài Đồng Lô cắm hương bái một cái, rồi định đi ra.
"Đông!"
Trong Đông Hồ Bá thần điện, chuông đồng tự động vang lên, mang theo một cỗ ý niệm mãnh liệt, rõ ràng truyền vào trong đầu Triệu Hưng, như muốn níu giữ lại, lại như đang thuyết phục hắn đừng đi. Triệu Hưng sắc mặt cứng đờ, nhưng không nghĩ đến việc cúi đầu trước thần điện, vẫn nhanh chân bỏ đi. Đông Hồ Bá thế mà hiển linh chủ động giữ lại? Đạo Phôi Đan thật sự trâu bò vậy sao? Triệu Hưng chắp tay lại, bước nhanh hơn để chạy trốn.
"Haizz."
Sau khi Triệu Hưng đi, Tượng Thần lại phát ra một tiếng thở dài như có như không.
Người chủ trì Thần Miếu đang tĩnh tọa trong điện hơi nghi hoặc một chút nhìn ra phía ngoài, lại phát hiện trống không không một ai. Lại ngẩng đầu nhìn Tượng Thần, lại không có bất kỳ gợi ý gì, đành phải gãi đầu một cái, tiếp tục ngồi xuống....
...
Sau chuyện này, Triệu Hưng cũng không dám tùy tiện bái lung tung nữa. Hắn tăng tốc bước chân đi tới một thiên điện —— Tào Khê Chân Quân Điện.
"Tào Khê, đầu thời khai quốc, từng là Tịch Điền Lệnh của Nam Dương Quận, vì ra sức phổ biến 'Quy Nguyên Thủy Xa' của công gia, lại còn tu sửa Bình Hồ Thập Tam mương, kết hợp pháp trận công gia để quản lý lũ lụt, được xếp vào nhân vật xuất sắc của Nông Gia Địa Lợi phái."
"Chẳng qua hắn lại hiểu biết nhiều lưu phái, còn viết « Tào Khê Thuyết Nông Thư », là một người làm thực tiễn, bái ông ấy sẽ không có gì sai lầm."
"Chính là lão nhân gia ngài rồi."
Triệu Hưng đưa văn thư trả lời của huyện nha cho người chủ trì thủ điện, người này là chức Ti Lễ Giám. Chuyên quản quá trình tế tự lễ nghi. Hắn chính là người trong miệng người chơi "Lên đồng viết chữ", là lúc đầu "Linh mục", bởi vì Chức Nghiệp này có thể thỉnh thần nhập thân, triệu hoán Âm Thần tác chiến. Đã từng có lúc, Triệu Hưng cũng muốn chuyển sang chức nghiệp này để thoải mái hơn, nhưng theo khí vận Vương Triều suy tàn, lực chiến đấu của nó giảm đi rất nhiều, mà để mạnh lên ở phiên bản thức tỉnh, thì độ khó cực lớn lại phức tạp, thế là đành bỏ cuộc. Hiện tại hắn lại càng không thể vì nhất thời thích thú, bỏ Ti nông Chức Nghiệp mà chọn linh mục lúc này.
"Văn thư không có vấn đề, sau khi đi vào, xếp bằng trên bồ đoàn tĩnh tâm cầu nguyện là đủ." Người chủ trì thủ điện tuổi không lớn, nhưng lại rất già dặn nói: "Nhớ kỹ, pháp thuật không thể cưỡng cầu, có thu hoạch đã là may mắn lắm rồi, nếu không có thì chứng minh thực lực ngươi chưa tới, lần sau lại đến cũng được, chớ có sinh lòng tạp niệm."
Đây là nhắc nhở Triệu Hưng khi cầu pháp, đừng nên sinh ra chấp niệm, oán niệm gì cả, vì Âm Thần đối với những suy nghĩ liên quan đến mình rất nhạy cảm.
"Vâng, đa tạ người chủ trì." Triệu Hưng hít sâu một hơi, bước vào Tào Khê Chân Quân Điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận