Thần Nông Đạo Quân

Chương 77: Kỳ văn quái sự, lần nữa đột phá! (là minh chủ Vera thêm canh thứ sáu! ) (1)

Chương 77: Kỳ văn quái sự, lần nữa đột phá! (là minh chủ Vera thêm canh thứ sáu!) (1)
Triệu Hưng sau khi đoạt của Tần Phong hai lần, vốn định tiếp tục tản bộ. Không ngờ đi tới đi tới, núi nhỏ mèo đói bụng, muốn ăn những loại quả dại như dây leo thơm, dâu tây và cỏ hương trắng đã từng nếm qua. Thế là Triệu Hưng tìm chỗ này, bắt đầu trồng hai loại cây mà mèo rừng thích ăn. Bởi vì trước đó người rơm để ở bên ngoài thần miếu đã mất hiệu quả do quá xa, hắn dứt khoát trồng thêm một số cây Kim Cương Trúc. Coi như không dùng để chiến đấu, thì cũng có thể dùng đâm đám Thần Hành Thảo Nhân, đi cũng nhanh hơn.
Vốn cho rằng trong thời gian ngắn sẽ không gặp phải ‘hảo vận’ nào nữa. Không ngờ, vận may tới thì cản cũng không được. Mình đặt chân trồng trọt khắp nơi trong núi, vậy mà còn có thể gặp Văn Chiêu và Trương Bác Nhiên! Hai người cũng không biết đã trải qua chuyện gì, ngay cả một rừng trúc có người cố ý trồng cũng không phát hiện ra. Thậm chí cũng không nhận thấy đám người rơm đang mai phục ở hai bên.
"Trương Bác Nhiên trên người, là cái gì?" Ánh mắt Triệu Hưng rơi vào trước ngực đối phương, căng phồng, vừa nhìn là biết hàng tốt. Điều khiến Triệu Hưng càng động lòng hơn, chính là cái bình đất. Lực hấp dẫn của nó rất lớn, mạnh hơn cả một Linh Tú trung phẩm bình thường!
"Núi nhỏ mèo, đừng ăn nữa, chơi đã rồi!" Triệu Hưng phẩy tay về phía mèo rừng đang gặm trái cây.
"Meo~" Mèo rừng có chút không vui, nó còn chưa ăn no đâu.
"Mau lên đi, trên người hai người kia còn có đồ ngon, ngươi chắc chắn thích!" Triệu Hưng thúc giục nói.
"Meo!" Nghe có đồ ngon, mắt mèo rừng lập tức sáng lên. Chân sau đạp một cái, lập tức nhảy lên Kim Cương Trúc, rồi nhảy vài cái giữa các bụi trúc, liền lao ra khỏi rừng.
"Bác Nhiên, lần này ngươi tìm được..." Văn Chiêu định hỏi Trương Bác Nhiên tìm được đồ vật gì tốt, mới bị tước hết cả dao. Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy Trương Bác Nhiên đột nhiên bay lên không trung, giữa không trung cong như một cây cung.
"Bành!" Một âm thanh vang lên, Trương Bác Nhiên không tự chủ được bay ra ngoài. Hoàng Kim hạt dẻ trong ngực rơi lả tả xuống đất, bình đất cũng rơi trên mặt đất. Trương Bác Nhiên không kịp kêu một tiếng, trực tiếp ngất đi.
Núi nhỏ mèo vốn là dị thú nhập phẩm, lại nuốt không biết bao nhiêu Linh Tú, cú va chạm này cho dù là Võ Giả nhập phẩm cũng không chịu nổi. Huống chi Trương Bác Nhiên chỉ là Bát Giai. Rất thẳng thắn nằm vật xuống đất.
"Cái gì? !" Văn Chiêu ngây người, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, theo bản năng nhặt lấy bình đất, định bỏ đi. Nhưng đúng lúc này, một con mèo nhỏ xảo quyệt xuất hiện trong tầm mắt.
"A tê ~" Mèo rừng kêu nhẹ một tiếng, dáng người cung lên, tập trung vào Văn Chiêu.
"Lão già, mau buông Linh Tú xuống, nếu không ngươi sẽ gặp đại họa!" Một giọng nói trêu chọc vang lên từ phía sau lưng.
Văn Chiêu ngẩn người, đây không phải câu ta từng nói sao? Quay người lại xem xét, phát hiện Triệu Hưng từ trong rừng trúc đi ra.
"Ngươi, Triệu Hưng? !" Văn Chiêu nhớ lại cảnh Triệu Hưng xuất hiện ở quảng trường Thiên Đàn ngày hôm qua. Lúc đó, hắn cũng nói với Triệu Hưng như vậy. Chưa từng nghĩ phong thủy luân chuyển. Hiện tại đến lượt Triệu Hưng nói như vậy với hắn.
"Thế nào, còn không nỡ bỏ xuống?" Triệu Hưng nhàn nhạt nhìn Văn Chiêu, "Đọc sách đến đầu óc trì độn rồi à?"
Văn Chiêu nhìn mèo rừng một cái, lại nhìn Triệu Hưng, hít sâu một hơi, từ dưới đất nhặt một cành cây có gai. Sau đó cúi người, chậm rãi đi tới trước mặt Triệu Hưng.
"Triệu quân, hôm qua ta có nhiều mạo phạm, Văn mỗ cảm thấy hết sức áy náy, xin mời ngài đánh Văn mỗ để giải tỏa cơn giận." Văn Chiêu khom người chắp tay thi lễ, giọng điệu vô cùng thành khẩn. Phảng phất như đang sám hối, khiến người không nhịn được mà cảm thấy hắn thật sự hối lỗi. Tên này quả là tu lễ, lại còn chơi chiêu chịu đòn nhận lỗi.
"Nhận lỗi?" Triệu Hưng chế nhạo nói, "Ngươi cũng biết là lắm trò đấy, cùng với cái lễ cùng lửa lễ của ngươi, không ngờ ngươi nhận lỗi cũng đạt ba phần hỏa hầu, ngươi cảm thấy ta sẽ mắc bẫy ngươi sao? ‘Nhận lỗi’ của ngươi có uy lực như thế nào so với Âm Phong dưới lòng đất?"
Văn Chiêu ánh mắt trì trệ, không ngờ chiêu trò đơn giản như vậy lại bị nhìn thấu. Đang định nói gì thêm, Triệu Hưng đột nhiên bước nhanh lên, vung cành mận gai có gai trên tay, hung hăng quất vào phía sau lưng lão già.
"Ta sẽ làm thỏa mãn nguyện vọng của ngươi!"
"Ba!" Cảm giác đau rát truyền đến từ sau lưng, Văn Chiêu hít một ngụm khí lạnh. Nhưng pháp thuật của hắn bị phá, lúc này lại có mèo rừng nhìn chằm chằm, căn bản không còn sức phản kháng, chỉ có thể để Triệu Hưng quất roi.
"Ba ba ba ba ba!" Cành mận gai vạch gió, nhanh chóng rút năm cái liên tiếp, đau đến Văn Chiêu nằm trên đất.
"Ngươi đốt ba bộ người rơm của ta, ta liền quất ngươi sáu lần!"
"Là, vì sao không phải ba lần?" Văn Chiêu yếu ớt hỏi.
"Bởi vì ta là người thù dai, hơn nữa còn phải trả lại gấp đôi." Triệu Hưng đá vào cái ‘Nhận lỗi’ của Văn Chiêu một cú, rồi giẫm lên đầu hắn, "Theo cái cách nhận lỗi của ngươi, bây giờ ngươi phải nói cảm ơn, nếu không sẽ bị tụt một tầng tu vi lễ pháp đấy."
"Ah ah ah~" Văn Chiêu bị giẫm trong bùn đất, làm sao có thể nói được, bởi vì đầu hắn bị hung hăng dẫm lên, trong miệng toàn là bùn. Dưới đôi mắt sáng quan sát, kim quang trên người Văn Chiêu càng lúc càng yếu, hồng quang càng lúc càng thịnh. Đây là vì hắn không hoàn thành tự tu luyện ‘Lễ’. Pháp nhận lỗi phát động, nhưng không nhận được phản hồi tích cực, mà lại trở thành mặt xấu.
"Bành!" Triệu Hưng dùng sức giẫm mạnh, làm tan kim quang trên người Văn Chiêu. Hồng quang nuốt chửng toàn thân Văn Chiêu, hắn bị pháp thuật phản phệ, co giật một hồi trong bùn đất rồi ngất đi. Nếu pháp nhận lỗi của hắn trước kia là Ngũ giai, vậy hiện tại chỉ còn lại Tứ giai.
"Phiền phức nhất là đám tu lễ các ngươi, không làm ra cái tích sự gì, thật là chướng mắt!" Triệu Hưng cho bụng hắn một cước, đá Văn Chiêu ra xa một chút. Văn Chiêu đáng thương, vừa mới khôi phục được một chút, lại bị đánh tơi bời, lâm vào tình trạng bị thương.
Triệu Hưng phủi tay, quay người đi chỗ khác. Nét mặt có chút ngưng trọng. Chỉ trong một lát, núi nhỏ mèo đã ăn gần hết những Hoàng Kim hạt dẻ rơi trên đất.
"Kẽo kẹt kẽo kẹt~" Miệng nó cắn những hạt dẻ giòn tan, ăn đến ngon ngọt.
"Ngươi đúng là có khẩu vị tốt." Triệu Hưng bất đắc dĩ.
"Meo~" Mèo rừng giơ vuốt lên, đẩy hạt dẻ cuối cùng tới.
"Hây, khách khí quá rồi, ngươi ăn no là được, sao lại để lại cho ta một hạt làm gì?"
"Meo?" Núi nhỏ mèo nghiêng đầu, dường như đang hỏi thăm, ngươi thật sự không ăn sao?
"Ta đùa thôi, ăn ăn ăn." Triệu Hưng vội vàng nhặt hạt Hoàng Kim lên, thổi thổi bụi bẩn, sau đó lột vỏ, bỏ vào miệng. Hạt dẻ giòn tan, cho Triệu Hưng 5000 điểm nguyên khí. Càng tiến gần tới Tụ Nguyên Bát Giai một bước. Hiệu quả này không tệ, tăng thêm một phần hai mươi tiến độ. Bất quá đối với mèo rừng mà nói, thì lại không có tác dụng nhiều. Ăn nhiều như vậy, Triệu Hưng vẫn không cảm giác thấy khí tức của mèo rừng có gì thay đổi lớn.
"Ba~" Triệu Hưng nhặt cái bình đất lên, gỡ lớp bùn trên bề mặt ra. Mũi mèo rừng co rúm lại, con ngươi lập tức giãn to ra. Một mùi rượu nồng đậm truyền đến, Triệu Hưng lập tức cảm giác được nguyên khí của mình trở nên sống động hơn rất nhiều.
"Hầu Nhi tửu?" Triệu Hưng mắt sáng lên, đây chính là đồ tốt. Lấy Linh Tú ủ thành rượu trái cây, một vò này có lẽ phải tốn đến hơn nghìn quả Hoàng Kim hạt dẻ! Hắn chỉ mới ngửi được một hơi thôi, nguyên khí đã tăng thêm 200 điểm!
Triệu Hưng còn chưa kịp động tay, thì mèo rừng như thuấn di tới bên cạnh cái bình, cái đầu nhỏ chui hẳn vào bên trong.
"Này này, mèo con không được uống rượu, sẽ say."
"Móa, để lại chút cho ta với." Đồ này đối với mèo rừng có lực hấp dẫn rất lớn, trong chớp mắt đã bị nó hút mất một nửa. Nhưng nghe Triệu Hưng lên tiếng, nó liền nhường ra một bên, ra hiệu cho Triệu Hưng nằm xuống cùng uống.
Một lát sau. "Nấc~" một người một mèo đều ợ rượu. Mèo rừng gật gù đắc ý, nằm trên mặt đất liếm láp móng vuốt. Triệu Hưng cũng ngồi xuống, khoanh chân vận công. Hắn không so được với mèo rừng, uống được nhiều như vậy, uống một phần nhỏ đã phải dừng lại. Nhưng chỉ một phần nhỏ này thôi cũng đã đủ để Triệu Hưng đột phá!
Sau nửa canh giờ. Triệu Hưng mở mắt, sắc hồng hào trên mặt đã giảm bớt đi nhiều. Nhìn vào bảng.
【Tụ Nguyên Bát Giai: 7245/10000】
"Thật mạnh! Trực tiếp đạt đến Tụ Nguyên Bát Giai chưa nói, mà còn kéo dài tiến độ lên đến bảy thành!" Triệu Hưng thở dài một hơi. Hắn dùng Ngũ Hành Quan Vật để xem xét mèo rừng. Phát hiện khí tức của nó cũng có chút tăng lên.
"Ngươi đúng là rất giỏi ăn đó nha,"
Bạn cần đăng nhập để bình luận