Thần Nông Đạo Quân

Chương 242: Khiếu Thiên Khuyển cùng Điên Đảo Dương, Đông Quý Dự tuyển (đại chương) (4)

Chương 242: Khiếu Thiên Khuyển cùng điên đảo Dương, Đông Quý Dự tuyển (đại chương) (4)
"Đây chỉ là con hiếu chiến nhất thôi." Người nuôi chó bên cạnh nói: "Đánh không lại nhưng không chịu thua, thậm chí còn khiêu chiến cả ba con lớn nhất."
Triệu Hưng nghe vậy liền tiến lại mấy bước.
Nhưng con chó sư tử lông thưa còn nhỏ này, xua đuổi đồng loại nhưng không hề xua đuổi Triệu Hưng, ngược lại còn trừng mắt tò mò đánh giá.
Triệu Hưng ngồi xổm xuống: "Ngươi có muốn đi theo ta không, muốn thì chui vào đây."
Lúc này, vòng khế ước đã thu nhỏ lại rất nhiều, Triệu Hưng một tay bắt lấy, đột nhiên ngồi xuống đất.
Chỉ cần con chó sư tử lông thưa nhỏ này bước hai bước là có thể chui vào.
"Gâu ~"
Nó lắc lắc đuôi rồi cúi đầu chui qua vòng tròn.
"Ông ~"
Vòng tròn cấp tốc thu nhỏ lại, tạo thành một cái vòng cổ màu vàng kim nhạt, đeo ở trên cổ nó.
Triệu Hưng cảm giác được một tia liên hệ yếu ớt với con chó sư tử này, hiểu được khế ước hồn đã thành.
"Chúc mừng Nguyên Nhương Hầu." Người nuôi chó bên cạnh chúc mừng.
"Thần An, sư tử vốn không thân cận người, con tiểu gia hỏa này lại chủ động đến gần ngươi, xem ra là có duyên với ngươi đấy." Lưu Vạn Lương cười nói.
"Thật sự là có duyên." Triệu Hưng ôm con sư tử đi ra ngoài.
Nhưng ôm chưa được bao lâu thì tiểu gia hỏa đã không chịu ngồi yên, chạy loạn khắp cung điện.
Triệu Hưng bèn thả nó tự chạy trong điện.
Nhìn con chó sư tử tràn đầy tinh lực, Lưu Vạn Lương hỏi: "Thần An, ngươi định đặt tên gì cho nó?"
Triệu Hưng cùng Lưu Vạn Lương sóng vai đi ra cung điện, lúc này con sư tử đang nhảy lên một cây cột chạm ngọc trắng, ngửa mặt lên trời thét dài.
Triệu Hưng chỉ vào nó cười nói: "Ta có một con mèo tên là Ngạo Thiên, vậy nó cứ gọi là Khiếu Thiên đi."
Ngạo Thiên Miêu, Khiếu Thiên Khuyển, xem như là Triệu lão gia đã có đủ cả mèo và chó rồi.
Sau khi tham gia tiệc tối xong, U Nhược công chúa lại gọi Triệu Hưng cùng Cơ Tử Huyên đi dạo quanh Thiên Hồ.
"Sao ngươi lại chỉ chọn một con, ta còn định cho ngươi thêm mấy chỉ tiêu tham gia dự tuyển Vạn Thú thi đấu đấy."
Triệu Hưng nói: "Quân lính cốt ở tinh nhuệ chứ không ở số lượng, năm nay Đông Bình dự tuyển ta chỉ đi tham gia cho vui thôi, sư mẫu cho ta thêm ba chỉ tiêu đã là đủ rồi."
Vạn Thú thi đấu, mỗi năm đều có vòng dự tuyển, thường kéo dài đến tận mười năm trước khi chính thức bắt đầu thi đấu mới kết thúc.
Trên thực tế, chỉ tiêu Đông Quý Dự tuyển của Tử Tiêu chư đảo năm nay đều đã được quyết định rồi.
U Nhược công chúa chỉ là thêm tạm cho hắn mà thôi.
Tình huống của Triệu Hưng hiện tại cũng chỉ có thể tham gia cho vui thôi.
Vì cho dù là vòng dự tuyển thì cũng đã có rất nhiều chiến thú Ngũ Phẩm, Tứ Phẩm tham gia rồi, Lục Phẩm thì cực kỳ ít.
Ví dụ như Long Sư đảo xếp thứ nhất ở quần đảo phía tây đã có ba đầu chiến thú Tứ Phẩm đăng ký tham gia rồi.
Sơn Miêu chỉ mới Ngũ Phẩm sơ kỳ, còn sư tử thì chỉ mới nhập phẩm ấu niên, cho nên năm nay chỉ là đi thử sức.
U Nhược công chúa nói: "Nếu ngươi muốn thì ta có thể cho ngươi vài con chiến thú Tứ Phẩm, thậm chí có thể cho ngươi thêm mấy ngự thú sư dày dạn kinh nghiệm."
Triệu Hưng lắc đầu, hắn muốn mượn thế của U Nhược công chúa, nhưng không muốn bị ràng buộc quá sâu, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc thăng tiến sau này.
Đương nhiên lời nói ra ngoài thì lại khác: "Đa tạ ý tốt của sư mẫu, ta đã nhận được rất nhiều ưu ái rồi, nếu sư mẫu lại nhúng tay vào nữa thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của người."
"Ta không muốn thấy ai sau lưng chỉ trỏ sư mẫu."
U Nhược công chúa cười: "Ai dám nói bản cung chứ? Bất quá như vậy cũng tốt."
"Nghe nói hiệp ước của ngươi với viện Đạo Thanh Thủy hoàn thành không tệ, ngay cả Tần Hồng Anh cũng đến phủ Vương gia nghe ngóng tin tức về ngươi."
"Ngươi đã có biểu hiện này thì xem như không làm mất mặt sư phụ của ngươi."
"Nên để tự ngươi đi xông pha một phen, nếu không sư phụ của ngươi lại trách bản cung lo chuyện bao đồng."
Cơ Tử Huyên bên cạnh không khỏi sinh lòng kính nể, có lợi mà không nhận, sư huynh quả nhiên không tầm thường.
"Nghe nói nghĩa phụ ngươi muốn làm lễ thành nhân bổ sung cho ngươi, có việc này không?" U Nhược công chúa chợt nhớ ra gì đó, "Bản cung nhớ hình như Lưu tư thừa cũng đưa một cái gợi ý, dường như là cái gì Nguyên phù hộ thì phải? Rốt cuộc ngươi chọn cái nào?"
"Thần An, ngụ ý là mỗi canh giờ đều bình an."
"À, cũng không tệ."
Sau khi bồi lão yêu bà một lát, thấy vẻ mặt nàng có chút mệt mỏi, hắn liền xin cáo lui: "Sư mẫu đừng quá vất vả, đệ tử xin phép cáo lui."
"Đi đi, có rảnh thì nhớ đến phủ Vương gia chơi."
"Vâng."
Triệu lão gia mèo chó song toàn, hài lòng kéo Vạn Niên Huyền Quy cùng một đống quà về huyện Đông Dương.
Ngày mười ba tháng mười một, Triệu Thụy Đức tổ chức lễ thành nhân bổ sung cho Triệu Hưng.
Ông phát thiệp mời đến những bạn bè, đồng nghiệp, thượng quan mà hắn quen biết hơn một năm qua ở huyện Đông Dương và Bích Tiên quận.
Triệu Thụy Đức còn gửi cả thiệp mời đến hành cung Bích Tiên, nhưng U Nhược công chúa đã có việc đi xa, không ở Bích Tiên quận.
Nàng phái Lưu Vạn Lương tư thừa trong phủ đến dự tiệc với vẻ kín đáo.
Nhưng vẫn bị người phát hiện.
Kết quả Triệu Thụy Đức vốn chỉ định tổ chức nhỏ một bữa tiệc lại phải phát thêm vài trăm tấm thiệp mời.
Bởi vì Lưu tư thừa mà U Nhược công chúa phái tới, là người đi theo nàng lâu nhất, địa vị cũng cao nhất.
Một nhân vật như vậy còn đến huyện Đông Dương dự tiệc, các quan viên ở Bích Tiên quận sao có thể không biết?
Thế là, rất nhiều người tìm đến Huyện lệnh huyện Đông Dương, Tuần Kiểm Ti ti Chính, để họ xin Triệu Thụy Đức thêm thiệp mời!
Quan hệ mà bắn đại bác cũng không tới được, sửng sốt tìm các loại danh nghĩa mạnh mẽ tập hợp lại:
Ta là cấp trên của cấp trên của cấp trên của Triệu Thụy Đức, đến uống chút rượu mừng cũng rất hợp lý mà?
Ta là người mà cấp trên của Triệu Thụy Đức giới thiệu, cho ta thiệp mời cũng đâu có gì quá đáng?
Ta là Tuần Kiểm Ti ti Chính của một nhiệm kỳ trước, còn kém có một năm nữa, Triệu Thụy Đức chính là thuộc hạ cũ của ta, đến dự tiệc cũng rất phù hợp với logic.
Kết quả, một cái Phó Tư Bát Phẩm nho nhỏ của huyện Đông Dương mà phát thiệp mời lại khiến không ít quan lại quyền quý của Bích Tiên quận đến tham dự.
Người dự tiệc đến hết thuyền này đến thuyền khác.
Bởi vì đến dự tiệc gì không quan trọng, thậm chí việc có biết Nguyên Nhương Hầu hay không cũng không quan trọng.
Chỉ cần có thể vào được bữa tiệc này, nghĩa là đã vào một số vòng tròn nhất định, có lẽ có thể làm quen được quý nhân trong buổi tiệc này đấy!
Nếu không phải tiệc kết thúc nhanh, e rằng người của phủ Sùng Minh cũng đến mất thôi.
"Ngươi tổ chức cái lễ thành nhân bổ sung thôi mà lại có loại cảnh tượng này, không biết còn tưởng là quan lớn nào đang làm tiệc rượu ấy chứ."
Tối đến sau khi khách khứa đã tan hết ở Triệu phủ, Trần Thời Tiết và Triệu Hưng đang trò chuyện ở một chòi thủy tạ.
"Ai mà ngờ được chứ." Triệu Hưng cũng có chút buồn cười: "Những người này hễ nghe hơi là tới, cản cũng không được, còn ngược lại ra lệnh cho cha ta nữa chứ, đòi cho bằng được thiệp mời."
"Tiền nhiệm Tuần Kiểm Ti mặt mũi cũng không cần, đều muốn đến cọ tiệc, thật sự là khiến người dở khóc dở cười."
Trần Thời Tiết thở dài: "Quan trường thật sự là phức tạp rắc rối, kẻ gió chiều nào theo chiều đó không đếm xuể, vẫn là đi tòng quân tốt hơn, không phải nghĩ nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận