Thần Nông Đạo Quân

Chương 06:: Phá Vọng Chi Nhãn, Sử Gia Tứ Thần thông, thu hoạch và nguy cơ! (một vạn bốn) (2)

Bên trong thành phòng ốc lầu các, bao gồm cả mặt đất cũng đều như một trang giấy khổng lồ. Rõ ràng mọi thứ đều giả tạo đến quá mức, vì sao những người kia lại nói cứ như thật vậy? Dư Thiên Kình không thể kìm nén được sự hoang mang trong lòng, đầu tiên là hỏi thăm Triệu Hưng xem hắn nhìn thấy những gì. Kết quả Triệu Hưng vẫn làm như không thấy hắn. Cảnh Viêm cũng trong tình huống tương tự, căn bản không để ý đến hắn. Dư Thiên Kình đã hiểu, hắn bị bọn họ lãng quên. Dưới ánh nắng chói chang, Dư Thiên Kình toát mồ hôi lạnh cả người. Hiện tại tất cả mọi người không nhớ rõ hắn, bao gồm cả vị Đại Thần Thông cảnh Bạch Dương kia! Hắn lúc đội mũ mão cùng mang tiền cổ, cũng trực tiếp không để ý đến chính mình. Dư Thiên Kình rất muốn gọi tỉnh Triệu Hưng và Cảnh Viêm, nhưng hắn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ngay từ khi còn là phàm nhân, hắn đã biết rằng người đang mộng du thì không thể đánh thức, hiện tại hắn không biết phương pháp, há có thể tùy tiện đi đụng vào Triệu Hưng và Cảnh Viêm? Dư Thiên Kình đi theo Triệu Hưng, luôn ghé vào tai hắn nhẹ giọng gọi: "Triệu Hưng ~ Triệu Hưng ~ " nhưng không có tác dụng gì, Triệu Hưng vẫn cứ không nghe thấy. Dư Thiên Kình trơ mắt nhìn hắn một mực đi theo Bạch Dương, tiến vào một tòa cung điện bằng giấy ở phía trước. Hắn cảm giác được nơi đó có chút nguy hiểm, nếu Triệu Hưng không dừng lại, cho dù biết có thể mạo phạm đến Triệu Hưng, hắn cũng muốn cưỡng chế giữ Triệu Hưng lại. "Phân thân của hắn không phải vạn năng, nơi này làm tổn hại đến linh hồn, có thể sẽ ảnh hưởng đến bản tôn của hắn..." Dư Thiên Kình lo lắng nhìn. Cũng may Triệu Hưng dừng lại. Bên cạnh hắn có ba cái tiền cổ được bỏ xuống, đeo lên cổ quan sau đó, thay mặt cho việc canh giữ ở ngoài cửa cung. Dư Thiên Kình thở phào nhẹ nhõm. Bạch Dương thế nào hắn không quan tâm, Triệu Hưng đừng xảy ra vấn đề là được. Dư Thiên Kình đợi rất lâu. Đột nhiên, Triệu Hưng đứng lên. Bạch Dương cũng xuất hiện. Dư Thiên Kình nhìn Bạch Dương lúc này, như lâm vào đại địch. Bởi vì hắn thấy bên trong Bạch Dương có một bóng chồng. Trên người bóng chồng có rất nhiều chữ viết màu đen, chi chít chữ như giun nhúc nhích, chui vào mọi ngóc ngách cơ thể của Bạch Dương. Bên trong cơ thể Bạch Dương có một quyển sách chậm rãi phát sáng, đối kháng lại bóng chồng màu đen kia đang ăn mòn. Nhưng thân thể hắn đã mất đi khống chế! "Cút đi! Ngươi không được qua đây!" Dư Thiên Kình gầm nhẹ, chắn trước mặt Triệu Hưng. Dư Thiên Kình lần đầu tiên bị người nhìn thấy! Đạo nhân Bạch Dương nhìn sâu vào Dư Thiên Kình một cái: "Được." "Triệu Hưng đợi ở chỗ này." Đạo nhân Bạch Dương cứ như vậy đi xa, Dư Thiên Kình nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn, tâm thần có chút không tập trung. Lại bắt đầu gọi tên Triệu Hưng. "Triệu Hưng ~~~" Mà Triệu Hưng dường như bị cảnh vừa nãy dọa sợ, nhanh chóng chạy ra! "Triệu Hưng quả nhiên lợi hại." "Hắn lại có thể dùng loại tiền cổ này." "Ta gọi dường như có tác dụng? Hắn có thể nghe thấy ta sao?" Dư Thiên Kình trong lòng hiện lên từng ý nghĩ, đuổi theo bám sát. Cuộc đối thoại của Cảnh Viêm và Triệu Hưng, Dư Thiên Kình đều nghe thấy. Hắn ngày càng bội phục trí tuệ của Triệu Hưng, trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể giữ vững tỉnh táo, khi đối diện với Cảnh Viêm cũng không lãng phí thời gian tự chứng minh. Dư Thiên Kình rất rõ ràng, bản thân mình tuy đặc thù nhưng lại không biết làm cách nào để ra ngoài. Hắn nhất định phải liên lạc được với Triệu Hưng. Nhưng hắn không có cách nào khác, chỉ có thể duy trì việc gọi tên. "Triệu Hưng ~ Triệu Hưng ~" "Cái gì?" Triệu Hưng nhìn về phía Cảnh Viêm. Hắn thì vẻ mặt mờ mịt. "Nơi này quá tà môn, chúng ta đi nhanh lên đi." Triệu Hưng để Cảnh Viêm lại gần, hướng phía cửa thành bay đi. Trên đường đi, hắn gặp được rất nhiều 'Đội viên' đều do Bạch Dương mời chào đến. Triệu Hưng đều mở miệng nhắc nhở một câu. Không phải vì hắn tốt bụng, mà là không muốn để cho bọn họ bị lợi dụng. "Dã sử anh linh nếu cắn nuốt hết trí nhớ của bọn họ, chỉ sợ cũng có thể triệt để diệt sạch Bạch Dương rồi." "Tự cầu phúc đi." Triệu Hưng thở dài, hắn hiểu được những người này chỉ sợ rất khó đi ra. Nếu như nói Bạch Dương, một nhà sử học Tinh Không đường đường chính chính, đều gặp phải nguy hiểm, vậy thì hai đội Tinh Hỏa còn lại, chỉ sợ cũng rất khó thoát ra. Ra không được, dù cho dã sử anh linh không giết bọn họ, thì kết cục cuối cùng cũng giống nhau là chết. "Vút ~ " Triệu Hưng đi đến trước cửa thành, bắt đầu bước ra ngoài. Binh lính canh giữ thành dường như không để ý đến Triệu Hưng, cản cũng không hề cản. Triệu Hưng và Cảnh Viêm thuận lợi tiến vào đường hành lang. "Chúng ta ra khỏi thành làm gì, không phải nói mộ chủ nhân lưu lại đường ra sao?" Cảnh Viêm hỏi. "Ra khỏi thành xem xét trước, có thể bay thẳng ra tiểu thế giới này." Triệu Hưng nói. "Dù sao cũng an toàn hơn là tìm lối ra trong thành." "Ừ." Đường hành lang rất ngắn, Triệu Hưng và Cảnh Viêm rất nhanh liền đi đến cuối. Nhưng mà hai người rất nhanh liền ngây người. Bởi vì bọn họ lại xuất hiện ở bên trong thành. Giống như vừa nãy đi không phải đường ra khỏi thành, mà là đường vào thành! "Tình huống này là thế nào." Cảnh Viêm mở to hai mắt nhìn. "Sao lại quay về trong thành?" "Có chút phiền phức." Triệu Hưng lắc đầu nói: "Hộ Thành Hà là đồng sử pháp thần thông, tòa thành này chỉ sợ có 'Giới tu' Thần Thông." "Giới tu?" Cảnh Viêm kinh ngạc nói: "Ngươi sẽ không nói là loại năng lực sửa đổi giới sử không thể tưởng tượng được này đấy chứ? Chẳng lẽ không thể là một mê hồn trận sao?" "Hộ Thành Hà bên ngoài là đồng sử pháp, thành trì tất nhiên phải cao cấp hơn." "Loại thần thông này có thể sửa chữa lịch sử của một Tiểu Thế Giới, bất kể xuất hiện biến cố gì, Thế Giới Tuyến đều sẽ kiềm chế, người ở bên trong cuối cùng nhất định sẽ đi theo cốt truyện do nhà sử học viết. . Ý của ta như vậy ngươi hiểu không?" "Không phải rất rõ." Cảnh Viêm cười nói: "Nhưng ngươi giỏi, luôn nghĩ đến mặt tốt, không có cái tình huống này càng tồi tệ hơn, đúng không?" "Ngươi bình thường thích đọc tài liệu lịch sử khai quật được từ Nguyệt Lạc Lăng Viên, ta tin rằng ngươi có thể đưa huynh đệ ta bay ra ngoài." Triệu Hưng miễn cưỡng vui cười: "Đúng vậy." Thực chất trong lòng của hắn cũng không chắc. Nếu chỉ có vậy thì không nói, sợ nhất là mộ chủ nhân còn có năng lực vặn vẹo lịch sử. "Tuyệt đối đừng là một tòa lịch sử Hư Vô chi thành." Triệu Hưng trong lòng cầu nguyện, "Nếu thật là như vậy, những gì ta biết đều sẽ không có tác dụng." Lúc này, Triệu Hưng bản tôn, đang ở trên Hô Thụy Tinh Lục, điên cuồng lật xem tài liệu lịch sử liên quan đến Nguyệt Lạc Cổ Quốc. Hắn đã tiêu 1 ức Xích Tinh tệ, mua tất cả những tài liệu có thể mua được. Thế nhưng về nhân vật 'Nguyễn Sưởng', tài liệu liên quan lại ít đến đáng thương. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhờ Đỗ Vân giúp đỡ, hy vọng Đỗ Vân có thể mua hộ một số [tài liệu lịch sử] được mã hóa ở cấp độ tương đối cao. Đỗ Vân cũng không hề chậm trễ, rất nhanh liền gửi tài liệu mua hộ tới. Mua xong, Đỗ Vân cũng không khỏi cảm thán với thị vệ bên cạnh là 'Cửu Lê': "Nghe nói tiểu tử này ở Nam Lạc một ngày không ngừng nghỉ làm ruộng, mà lại vẫn có thời gian xem mấy thứ tài liệu lịch sử này." "Tinh lực của hắn đúng là tràn trề." "Có lẽ chính vì thế, hắn mới tìm ra nhiều Bảo tàng như vậy." Cửu Lê nói. "Có đạo lý." Đỗ Vân gật đầu: "Ta cũng xem thử." Đỗ Vân bình thường hoặc là đang xử lý công việc trong phủ, hoặc là đang tu luyện, ngoài hai chuyện này ra thì rất ít chuyện gì khác có thể khiến hắn hứng thú. Tu vi cao không nhất thiết là kiến thức rộng, nhìn Triệu Hưng mua những tài liệu kia, phức tạp mà thâm ảo, Đỗ Vân lập tức cảm thấy buồn ngủ. "Thôi vậy, ta vẫn là không có hứng thú." Đỗ Vân ném tài liệu sang một bên. "Dù sao tuổi thọ của ta còn rất dài, để sau lại xem vậy." Đỗ Vân nếu muốn xem thì chỉ cần xem những kết luận đã được các nhà sử học và học giả tổng kết, còn Triệu Hưng xem đều là 'Manh mối'. Vì Đỗ Vân có quyền hạn cao, hắn gửi đến rất nhiều thứ vượt quá khả năng mua của Triệu Hưng. Chỉ là Đỗ Vân không thích xem, cái này khiến Triệu Hưng có được không ít lợi thế. "Thế nào Triệu huynh, bây giờ chúng ta chạy đi đâu?" Cảnh Viêm hỏi. "Chúng ta. . Hả?" Triệu Hưng đột nhiên vểnh tai, sau đó nhìn về phía mặt đất. Chỉ thấy ở trên mặt đất loé lên một thứ quái dị, giống như có một vết cắt xuất hiện, tựa như ảo giác. "Triệu Hưng ~ Triệu Hưng ~" Lại bắt đầu! Triệu Hưng hít sâu một hơi, cau mày. Rốt cuộc là ai đang gọi tên mình? "Ý chí Thần Thông của ta vẫn chưa đủ mạnh, có lẽ không thể để ý đến..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận