Thần Nông Đạo Quân

Chương 222: Cực Dạ Hải Linh Tú hóa cá, phong tỏa cùng lôi kéo! (vạn chữ đại chương) (4)

Trong nhà, ngay tại liên hệ Thiên Giác Vương, cháu ruột của hắn 'Vân Đạc' là người cầm quyền một trong những đoàn thăm dò đỉnh cấp."
"Mặt khác, hai nhà chúng ta mời ba tên Ngũ Phẩm, đã đang trên đường tới." Hạ Tĩnh nói.
"Tin tưởng rất nhanh liền có tin tức."
"Người không cần nhiều, đủ là được."
"Ta đã mời Liễu Thiên Ninh." Triệu Hưng nói.
Thực ra hắn còn định mời Điền Diệm, nhưng cân nhắc đến việc Điền Diệm tuổi đã rất cao, chưa chắc sẽ vì mình tham gia loại phân tranh này.
"Người không cần nhiều, đủ là được."
"Ông ~" Nhưng đúng lúc này, địa kính của ba người đồng thời rung động.
"Đã có tin tức."
Ba người mỗi người cầm địa kính lên xem.
Triệu Hưng lại lần nữa đi vào trong phòng.
Không ngờ, lời mời đầu tiên phát tới, lại là con út Lương Vương Cơ Đan.
[Nghe danh nguyên nhương hầu đã lâu, nghe nói ngươi đã tới Cực Dạ Hải, bị huynh trưởng ta ngăn lại, ta cũng đang ở đây, chiếm cứ một góc đêm bảo. Ta thành tâm mời nguyên nhương hầu đến đêm bảo tụ họp, cùng nhau tìm kiếm Linh Bảo.] "Hả? Cơ Đan?" Triệu Hưng nhìn thấy tin nhắn này, không khỏi ngẩn người.
Lương Nhược Hải là thầy của Cơ Đan, điểm này hắn đã biết.
Lúc trước, hắn ở trong Thiên Môn, lấy Thiên Mệnh làm đao, chém Nhuyễn Trùng kia.
Khi đó, Lương Nhược Hải không tính được hắn, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy tình huống của Lương Nhược Hải.
Bây giờ, Cơ Đan lại mời mình?
"Ta phản phệ Lương Nhược Hải, chẳng lẽ hắn gọi ta tới là muốn hại ta?"
"Không có khả năng, ở trong Thiên Môn, Lương Nhược Hải căn bản không thể tính ra ta là ai."
"Vậy hành động lần này của Cơ Đan là có ý gì?"
Triệu Hưng đang thắc mắc thì rất nhanh trong địa kính của hắn lại có thêm một tin nhắn khác.
[Thấy chữ như gặp, ta là thập cửu đệ một giới võ phu, mạo muội ngăn cản nguyên nhương hầu cùng tiến vào Hải Vực đêm bảo, thay mặt thập cửu đệ bồi tội, thành tâm mời nguyên nhương hầu cùng bạn bè đến phía tây đêm bảo nghỉ chân.] "Gặp quỷ, tên Cơ Cõi Trần này cũng tới mời ta? Lão tử thế nhưng là người Thần Uy Quân, trước đó còn chém Tiền Thủ Cương... Ảnh hưởng của Lão Liễu, đến tột cùng là lớn cỡ nào?"
Việc Cơ Cõi Trần tới mời lại khiến Triệu Hưng yên lòng.
Cơ Đan không có khả năng dùng cách này để báo thù hắn, cách làm kia quá thô thiển. Cho nên việc phát lời mời, có lẽ là vì nể mặt Liễu Thiên Ninh.
"Tiền Thủ Cương có lẽ không phải thuộc hạ của Cơ Diệp, mà huynh đệ này có lẽ không ưa gì Cơ Diệp."
"Huynh đệ không thích nhau, vậy là có ý muốn lôi kéo người ngoài?" Triệu Hưng hơi suy nghĩ, liền có phỏng đoán.
Còn về mối hiềm khích giữa Lương Vương và Dương An, vậy có tính là gì? Hơn nữa trên mặt nổi là đã bỏ qua chuyện cũ.
Huống chi, đoàn của Liễu Thiên Ninh cũng thuộc loại đỉnh cấp, sớm muộn gì cũng có thể chiếm được một chỗ.
Lúc này mời, không lớn không nhỏ coi như là một phần tình nghĩa, tương đương với việc nhận không.
Nhìn cách Lương Vương nuôi dạy con trai thì nếu như bọn họ có thể lôi kéo được thiên tài Thần Uy Quân đi, thì không những không bị trách mà ngược lại còn được khen là con trai làm tốt.
Bất quá, Triệu Hưng sẽ không bao giờ lên chiếc thuyền đắm của Lương Vương.
Cảnh Đế đã mài xong đao ở Kinh Thành, chỉ chờ tiểu lão đệ tự đưa đầu ra.
Một đao chém xuống, không biết có bao nhiêu người muốn chết, dù có liên quan chút thôi cũng sẽ ảnh hưởng đến con đường quan lộ.
Ông ~ Lời mời thứ ba được gửi đến.
Lại là cháu ruột Lăng Sương Vương 'Bùi Nguyên Xương'.
"Triệu Hưng." Bùi Nguyên Xương chọn hình thức liên lạc địa kính trực tiếp, sau khi kết nối hắn liền đi thẳng vào vấn đề.
"U Nhược công chúa dặn ta, bảo ngươi đến chỗ ta."
"Nếu ngươi không chê chỗ của ta nhỏ, thì đến Tây Nam đêm bảo. Ta có thể dành ra cho ngươi một mảnh."
Bùi Nguyên Xương rất biết cách ăn nói, chỗ của mình nhỏ nhưng vẫn sẵn lòng dành một chỗ cho người ta, mức độ lấy lòng này có thể coi là cao hơn so với những người trước.
"Mời công tử cho ta cùng bạn bè thương lượng một chút." Triệu Hưng chắp tay nói.
"Được." Bùi Nguyên Xương sảng khoái đáp lời "Hoan nghênh tùy thời."
Một lát sau.
Triệu Hưng cùng Hạ Tĩnh, Cơ Tử Quân bàn bạc một hồi.
"Vân Đạc nhiều người, nếu chúng ta đến đó, có lẽ sẽ bị nhập vào dưới trướng hắn, bị hắn kiềm chế." Hạ Tĩnh nói.
Nói như vậy cũng là tốt rồi. Dù sao, tất cả đều là các đoàn thăm dò đỉnh cấp, không có ai ép ai. Bây giờ ai tới trước, ai chiếm được diện tích, triển khai nhiệm vụ, người đó sẽ là người nắm quyền.
"Cháu của Lăng Sương Vương, Bùi Nguyên Xương, nói có thể cho chúng ta mượn một mảnh đất." Triệu Hưng nói, "Chẳng qua diện tích có nhỏ hơn một chút, đề nghị của ta là đến chỗ Bùi Nguyên Xương, dù sao hành động cũng không bị hạn chế."
"Đồng ý." Hạ Tĩnh gật đầu.
Thực ra, đi bên nào cũng không quan trọng, sau này có chỗ tốt thật thì dưới tình huống có bối cảnh tương đương thì ai mạnh tay người đó làm chủ.
Triệu Hưng rất nhanh trả lời Bùi Nguyên Xương, từ đó về sau hắn cũng không còn nhận được lời mời của người khác nữa.
Phi Chu đổi hướng, tiến về khu vực Bùi Nguyên Xương đang chiếm đóng.
"Hắn từ chối." Cơ Đan nhìn thấy Triệu Hưng trả lời khéo léo xong thì có chút thất vọng.
"Người này đã từng chém chết thuộc hạ của ta là Tiền Thủ Cương, nếu có thể lôi kéo được, có thể sẽ trở thành trợ lực lớn để đối phó với hắn."
"Thầy của hắn lại là Liễu Thiên Ninh, mà phía sau Liễu Thiên Ninh, lại còn có La Hầu Vương."
La Hầu Vương là ai? Các phong vương khác đều phải kiêng nể La Hầu Vương ba phần.
Không chỉ là bởi vì La Hầu Vương đảm nhiệm chức Giám sát Binh giới, mà còn vì thực lực của La Hầu Vương mạnh mẽ, lại còn được Cảnh Đế trọng dụng.
"Bất quá, hắn cũng không đi bên mười ba." Cơ Đan trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cơ Cõi Trần cũng tương tự không để ý, chỉ cần nhìn việc hắn chỉ phái thuộc hạ nhắn tin chứ không phải tự mình liên lạc, thì đủ để thấy rõ rằng, thành ý của hắn chỉ hướng về phía Liễu Thiên Ninh chứ không phải là Triệu Hưng.
Việc Triệu Hưng có đến hay không thực sự cũng không quan trọng, chỉ là muốn thử xem có thể thiết lập quan hệ với Liễu Thiên Ninh, bán cho chút thể diện.
Về phần Cơ Diệp, hắn dứt khoát làm như không thấy.
Triệu Hưng chém Tiền Thủ Cương là thuộc hạ trực tiếp của hắn.
Cho dù thế nào thì hắn cũng khó có thể thu phục Triệu Hưng.
Lấy lòng không được, dứt khoát làm lơ.
"Ha ha ha, sớm nghe danh chư vị là thiên tài Thập Dương Động, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không tầm thường." Bùi Nguyên Xương rất nể mặt, sau khi tới liền đích thân mời Triệu Hưng và Hạ Tĩnh lên lầu thuyền của hắn.
"Nguyên Xương hầu quá khen." Triệu Hưng chắp tay nói, người này có tước hiệu phong hầu. "Đa tạ Nguyên Xương hầu đã nhường đường."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nếu các vị không chê thì cứ gọi ta là Bùi huynh là được." Bùi Nguyên Xương nói: "Ta cũng chỉ mới năm mươi ba tuổi, so với các vị cũng không lớn hơn bao nhiêu."
"Bùi huynh."
"Ha ha ha, tốt." Bùi Nguyên Xương rất vui vẻ "Các ngươi vừa đến, để ta giới thiệu tình hình cho các ngươi."
Bùi Nguyên Xương chỉ vào bản đồ: "Bây giờ ở xung quanh đêm bảo thứ chín mươi tám của Cực Dạ Hải đã xảy ra rất nhiều dị tượng."
"Trong đó, thần dị nhất chính là Linh Tú hóa cá!"
Hạ Tĩnh: "..."
Bùi Nguyên Xương phát hiện Hạ Tĩnh có gì đó khác thường, không khỏi ngừng lại: "Lân quân, có vấn đề gì sao?"
"Bùi huynh thứ lỗi, nội luyện Thao Thực pháp của ta có tác dụng phụ."
"Thì ra là vậy... Được rồi, ta tiếp tục chuyện mới nói." Bùi Nguyên Xương nói, "Khu vực biển xung quanh đêm bảo thứ chín mươi tám ban đầu là một vùng băng giá."
"Khí hậu nơi đây, duy trì cái lạnh lâu năm, tầng băng cũng dày đặc."
"Nhìn bây giờ đi, nó đã dần tan ra, có những con cá nhảy lên khỏi mặt biển."
"Ăn những con cá đó vào thì sẽ có nhiều chỗ tốt khác nhau!"
"Trước mắt đã kiểm chứng được có hiệu quả về các mặt nguyên, pháp, thọ, Thuần Nguyên và vận khí Thủy Hành!"
Bùi Nguyên Xương nói xong liền nhìn phản ứng của mọi người.
Năm người đều không mảy may có phản ứng gì.
Dù là Trần Thời Tiết và Long Tiêu, bây giờ cũng đã là những người từng trải.
Đi theo Triệu Hưng cũng không hề thiếu ăn thiếu mặc.
Hạ Tĩnh ban đầu đáng lẽ nên hưởng ứng nhưng hắn sợ hễ mình lên tiếng là sẽ nôn mất.
Đi ra ngoài biển thì hắn lại có chút không chịu nổi.
Vẫn là Triệu Hưng hưởng ứng: "Quả thực quá thần kỳ!"
"Ha ha ha, cực kỳ thần dị." Bùi Nguyên Xương nói, "Ngàn năm hàn băng tan ra, những nguyên khí được tích lũy bảo tồn dưới đáy biển nhiều năm tan ra, trời đất giao hòa tạo ra những con cá thần kỳ này."
"Bùi huynh, những con cá này muốn bắt được chắc không dễ dàng gì nhỉ?" Triệu Hưng hỏi.
Lúc hắn tới cũng không thấy Bùi Nguyên Xương có bao nhiêu nhân thủ hoạt động.
"Đúng vậy." Bùi Nguyên Xương gật đầu, "Muốn bắt được cũng không hề dễ dàng."
"Mọi người nhìn này, đây là 'Ấm hoa bình' vừa mới lấy từ dưới nước lên."
Bùi Nguyên Xương cầm một chiếc bình trong suốt lên, trong bình có hai tầng trên dưới.
Lúc này chỉ có tầng dưới có những đốm sáng lam nhạt lưu động.
Tầng trên thì không có một chút ánh sáng nào.
"Trong Ấm hoa bình có một đốm lam quang, thì bên ngoài sẽ kết băng."
"Càng lạnh thì lam quang càng nhiều."
"Lúc này đã có một trăm ba mươi chín điểm, đủ để đóng băng Thất Phẩm, đây là số liệu được đo ở dưới nước mười mét."
"Nếu tiếp tục xuống sâu hơn, thì cho dù là Lục Phẩm cũng bị tổn thương vì giá rét."
"Các loại đồ vật chống lạnh bình thường căn bản vô dụng." Bùi Nguyên Xương nói, "Hiện tại ghi chép cao nhất là do một Ngũ Phẩm tạo ra, nhưng cũng chỉ lặn được tới độ sâu năm trăm mét."
"Vậy nên, hiện tại bảy đoàn thăm dò cũng chỉ đang phá băng chờ đợi, đợi cá tự nhảy lên mà thôi."
Hạ Tĩnh không khỏi nhíu mày, Ngũ Phẩm cũng chỉ lặn xuống được năm trăm mét, lạnh đến như vậy thật sự quá khủng khiếp.
Vậy không biết hắn có chịu được không nữa.
Triệu Hưng thì may là còn sớm, vẫn còn thời gian chuẩn bị.
Nếu ngay lúc này có thể xuống nước với quy mô lớn, thì e rằng sẽ chẳng đến lượt hắn có được bao nhiêu lợi lộc.
Dừng lại một chút, Bùi Nguyên Xương tiếp tục nói: "Các phe đều đang khẩn trương chuẩn bị đồ vật chống lạnh. Dưới trướng ta có hai chiếc tàu phá băng lạnh, và một chiếc đang trên đường đến."
"Những con thuyền này có thể lặn sâu vào biển, dùng lợi khí bắn g·iết và bắt được Linh Ngư."
"Không cần đích thân xuống nước."
"Nếu chư vị không chê thì cứ theo ta cùng nhau thăm dò khai phá."
Bùi Nguyên Xương đưa ra đề nghị này, một là vì nể mặt Liễu Thiên Ninh.
Nếu như vị đại lão kia đến, để hắn vui lòng thì tự nhiên sẽ để lại ấn tượng tốt.
Hắn làm vậy chẳng khác gì cho không Triệu Hưng và mấy người Linh Tú.
Hắn lường trước Triệu Hưng sẽ đáp ứng, vì năm người bọn họ cũng chỉ mới có một chiếc Kỳ Lân Phi Chu.
Không có thần binh lợi khí, chỉ dựa vào thực lực của mấy người thì làm sao có thể xuống biển bắt cá?
Nhưng hắn không ngờ, Triệu Hưng lại từ chối.
"Đa tạ ý tốt của Bùi huynh, huynh đã nhường đường, còn dành cho huynh đệ chúng ta một khu vực thăm dò, đó đã là ân đức lớn rồi, chúng ta tuyệt đối không thể phiền Bùi huynh thêm nữa."
Triệu Hưng quyết không đồng ý với ý tốt của Bùi Nguyên Xương, cuối cùng Bùi Nguyên Xương đành phải bỏ qua.
Ông đưa cho Triệu Hưng mấy món pháp y chống lạnh, sau đó nhìn bọn họ rời đi.
"Công tử, mấy người kia thật sự không biết tốt xấu." Thuộc hạ bên cạnh nói, "Công tử nguyện ý nhường cho bọn họ Linh Tú, bán một nhân tình mà họ lại không chịu."
"Đệ tử của Liễu Thiên Ninh, đâu phải là kẻ ngốc?" Bùi Nguyên Xương nhìn bóng lưng Kỳ Lân Phi Chu đang rời đi, "Phái người chú ý một chút, khu vực của bọn họ gần ta, nếu thật sự có cách nào khác, tùy tiện quan sát cũng có thể nhìn ra chút đầu mối."
"Vâng." Thuộc hạ lập tức làm theo.
Bùi Nguyên Xương đoán không sai, Triệu Hưng thật sự có biện pháp.
Đã sớm biết sẽ đến Cực Dạ Hải thì sao lại không chuẩn bị trước?
Lúc này, hắn liền lục tung trong khoang thuyền Kỳ Lân Phi Chu.
Chẳng mấy chốc liền xách ra hai chiếc rương.
"Lão Trần, bắt đầu làm việc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận