Thần Nông Đạo Quân

Chương 229: Khí vận Đột Phá, Diễn Ngũ! Triệu Hưng mới đầu tư! (8K) (2)

"Thực lực hiện tại của hắn tuy tăng lên nhanh, nhưng cũng coi như là đi vững chắc." Thiên Diễn Vương phất tay, hình ảnh trên Địa Kính quay trở lại cảnh Triệu Hưng bị truy sát lúc ban đầu. "Nhìn xem, cách nhau mười dặm, hắn đã phát hiện Tần Sùng Vũ và Hoàng Phủ Tùng. Hai người còn mặc pháp y ẩn thân."
"Không sai." Lăng Đức Vương gật đầu, "Hắn dường như đang tu luyện, nếu là trạng thái bình thường, có lẽ còn phát hiện sớm hơn."
"Về sau lĩnh vực pháp thuật, Hậu Biến pháp, càng làm cho tốc độ của hai người giảm mạnh. Nếu không phải hai chiếc Du Long Thuyền kia vốn đang di chuyển với tốc độ cao, có lẽ hắn đã chạy thoát."
"Tiểu tử này thủ đoạn cũng không ít." La Hầu Vương gật đầu.
"Nếu là ở trạng thái bình thường, để hắn triển khai tư thế, việc có cần chạy hay không còn là hai chuyện."
Tần Sùng Vũ và Hoàng Phủ Tùng là đánh úp, Triệu Hưng phi thuyền lại không dừng được mà đang tu luyện. Như vậy mà vẫn suýt chút nữa thoát được, Tam Vương nhất trí cho rằng, Triệu Hưng thăng cấp tuy nhanh nhưng nội tình vẫn rất vững chắc...
Triệu Hưng theo Liễu Thiên Ninh trở lại thuyền Vạn Pháp Lâu, vừa tỉ mỉ quan sát Lão Liễu. Hắn cõng Triệu Hưng bay, tốc độ bay vẫn nhanh đến kinh người, còn nhanh hơn Phi Chu rất nhiều!
"Lão Liễu phù du ký sinh trồng, thời đại này cũng không thấy nhiều a." Triệu Hưng có chút ngưỡng mộ.
Phù du ký sinh trồng, là binh chủng thực vật thất giai, nó có thể cắm rễ trong da thịt, cùng chủ nhân cùng nhau sinh trưởng. Khi phù du trưởng thành có thể theo ý chủ nhân hình thành Phù Du Đằng Giáp! Kim Vũ Chiến Giáp của Kim Vũ Vương Đình trước mặt nó đều yếu thế hơn. Vì thứ này không thể sản xuất hàng loạt, cần phải trồng từ giai đoạn mầm non vào cơ thể, hơn nữa chỉ có Ti nông mới có thể dùng được. Diệu dụng của nó rất nhiều, nhưng quan trọng nhất là tăng phúc "Tốc độ".
"Phù Du thiên địa, chớp mắt vạn mét, nếu thiêu đốt sinh mệnh còn có thể nhanh hơn nữa." Triệu lão gia đã từng thấy uy lực của phù du, kiếp trước từng cùng đoàn ám sát lão Liễu tuổi già. Có một lần bọn họ trải qua trăm cay nghìn đắng mới gặp được bản tôn Liễu Thiên Ninh. Vốn tưởng rằng thừa dịp đối phương ngơ ngơ ngác ngác có cơ hội ra tay. Kết quả lão Liễu mặc vào Phù Du Đằng Giáp, vèo một cái đã nhảy ra vòng vây mất hút.
Từ đó về sau, Triệu Hưng không còn nhận nhiệm vụ ám sát nữa, vì căn bản không giết được. Nghe nói phù du của Liễu Thiên Ninh lúc đó đã phá vỡ giới hạn sinh mệnh thực vật Cửu Giai, dù Liễu Thiên Ninh ở trạng thái nửa điên, đứng để bọn họ giết thì dây leo phù du cũng sẽ bản năng mang theo lão Liễu bỏ chạy. Triệu Hưng xem như hiểu rồi, vì sao Liễu Thiên Ninh không thèm để ý đến Cực Dạ Hải Linh Tú, loại kỳ ngộ không biết bao nhiêu, hắn dùng còn tốt hơn cả Điền Diệm.
Bay chưa đến hai phút, cảnh vật xung quanh dần dần từ mờ ảo trở nên rõ ràng. Tốc độ chậm lại, Triệu Hưng cũng thấy rõ cảnh vật gần, bọn họ đã về tới Vạn Pháp Lâu thuyền.
Liễu Thiên Ninh thả Triệu Hưng xuống liền vào phòng, hắn vẫn còn chút việc cần giải quyết.
"Sư huynh, huynh không sao chứ?" Cơ Tử Huyên bay tới, ân cần hỏi han.
"Không sao." Triệu Hưng lắc đầu.
"Vậy thì tốt rồi." Cơ Tử Huyên đánh giá Triệu Hưng. "Đây là bản tôn của sư huynh?"
Triệu Hưng liếc nhìn Cơ Tử Huyên, cô nàng này phân biệt ra bản tôn của mình, muốn làm gì?
"Ta về phòng nghỉ ngơi trước." Triệu Hưng nói rồi trực tiếp trở về phòng của mình.
"Nhận!" Triệu Hưng thu lại toàn bộ Mệnh Hồn lực lượng của những phân thân còn lại, chỉ giữ lại mười hai cái có thể thi triển pháp phân thân cao giai. Hắn vận động thân thể một chút, cảm giác vẫn tiếp nhận được liền tiếp tục thu lại hồn lực phân thân. Cuối cùng, các phân thân còn lại đều mất đi hiệu quả pháp thuật, trở thành một cái xác không. Chỉ còn lại năm cỗ Vạn Pháp phân thân.
"Năm cỗ Vạn Pháp phân thân này, vật liệu và tâm tư đều bỏ vào nhiều hơn, phân tán Mệnh Hồn lực lượng cũng nhiều hơn, coi như có ba phần thực lực của ta." Ba phần thực lực cũng đủ treo lên đánh Lục Phẩm sơ kỳ. Về phần các phân thân khác đều làm cho có thôi. Trước đó Triệu Hưng cũng chỉ dùng phân thân để chạy chân, vốn không có ý định dùng để chính diện chiến đấu.
Nhưng hôm nay Mệnh Hồn tăng lên trên diện rộng, lại nhìn Liễu Thiên Ninh thi triển Vạn Pháp phân thân, Triệu Hưng quyết định dồn nhiều tâm sức luyện tập Thảo Nhân pháp một lần. "Hiện tại ta tuy là Mệnh Hồn Ngũ Phẩm, nhưng vẫn phải khống chế số lượng người rơm, Vạn Pháp phân thân ở tinh không thì không được quá nhiều."
"Nếu như có thêm thời gian, năm cỗ phân thân này có thể phát huy tác dụng, chứ không phải bị Tần Sùng Vũ, Hoàng Phủ Tùng hai người liếc mắt đã nhận ra." Ngoài ra, Triệu Hưng luôn ghi nhớ sự tai hại của Vạn Pháp phân thân. Làm quá nhiều sẽ gây tai họa ngầm, có thể điên mất.
"Phân tán Mệnh Hồn lực lượng, cách một khoảng thời gian liền thu về, từ từ tăng số lượng, tuyệt không được liều lĩnh." Triệu Hưng thầm nghĩ. Đương nhiên hiện tại hắn đang làm ngược lại, Mệnh Hồn quá mạnh, cần dùng phân thân để làm dịu lại, nếu không luôn có cảm giác đầu óc nghĩ đến nơi, tay chân theo không kịp một cách quái dị.
Vừa đột phá, hắn muốn tinh tu lại một lần Thảo Nhân pháp, để thích ứng với tình huống này.
Cùng ngày trở lại Vạn Pháp Lâu thuyền, ngày hôm sau đã hoàn toàn thích ứng. Chủ yếu là Triệu Hưng không chỉ có Thảo Nhân pháp tương trợ, còn có Đại Mộng Xuân Thu là pháp môn đỉnh cấp có thể điều tiết. "Hô ~ hiện tại là trạng thái tương đối thoải mái, cho dù tiếp tục ăn Âm Dương Ngư cũng không sao." Triệu Hưng tươi cười lộ rõ. Vừa ra khỏi phòng hít thở không khí, đã thấy Mộ Dung Tuyết ở ngoài cửa chờ.
"Có việc?" Triệu Hưng hỏi.
"Triệu đại nhân mạnh khỏe chứ?" Mộ Dung Tuyết khẽ hỏi, "Ta nghe nói ngài gặp nguy hiểm."
"Không có gì." Triệu Hưng trả lời.
"Mộ Dung xin cáo lui." Nàng dường như đến thăm hỏi, nói xong liền đi.
"Không uổng công khi nhiều ngày làm bảo tiêu như vậy a." Triệu Hưng cười cười. Đột nhiên một làn gió xoáy lướt qua. Triệu Hưng đưa tay nắm lấy, một giọng nói vang lên bên tai.
"Triệu Hưng, đến Vạn Pháp Điện." Liễu Thiên Ninh tìm hắn. Chỉnh trang lại y phục, Triệu Hưng hướng về Vạn Pháp Điện bay đi.
"Lão sư."
"Đây là danh sách." Liễu Thiên Ninh nói, "Những ngày gần đây con không nên xuống thuyền, thiếu gì thì có thể tìm ở phía trên danh sách này."
Triệu Hưng nhận danh sách xem xét, thì ra là danh sách ghi chép quà tặng của những người đến thăm viếng.
"Ghê thật, ngoài đoàn thăm dò Cơ Diệp ra thì thế lực khác đều mang quà đến."
"Ngay cả Âm Dương Ngư cũng có!" Triệu Hưng nhìn danh sách quà tặng này, kết hợp với lời Liễu Thiên Ninh nói, liền đoán ra được điều gì.
"Sáu nước diệt vong, không phải binh lính yếu kém, chiến đấu dở, mà vì lộ Tần. Đường Tần bị thua, đó là đạo lý diệt vong..." Triệu Hưng cười khẽ. Lúc này lục đại đoàn thăm dò tặng quà cho Lão Liễu có chút ý này.
Liễu Thiên Ninh không thiếu linh tú, vậy nên mấy đoàn thăm dò này đang muốn vỗ béo mình để mình đi nhanh lên! Cung cấp nuôi dưỡng Liễu Thiên Ninh họ không nuôi nổi, vậy không còn gì có thể mưu đồ được từ Lão Liễu nữa. Cung cấp một Triệu Hưng, chẳng lẽ không nuôi nổi sao?
Chỉ phái Lục Phẩm đi tranh thì tiểu nhân không đánh lại. Chiến tích trước kia của Triệu Hưng đã chứng minh điều đó. Phái Ngũ Phẩm ra đánh tiểu nhân thì có thể già đầu rồi. Tần Sùng Vũ cùng Hoàng Phủ Tùng còn chưa kịp lạnh xác kia kìa. Dứt khoát, cứ để Triệu Hưng ăn no, rồi ngài ăn xong đi nhanh lên, đừng có dậm chân ở đây nữa!
"Sao con lại bật cười?" Liễu Thiên Ninh hiếu kỳ nhìn đồ nhi.
"Lão sư, tuy nói là tặng lễ lấy lòng, bán một nhân tình, nhưng đồ nhi nhìn vào cứ cảm thấy có chút giống đang đưa ôn thần, nghĩ đến lại buồn cười."
"Lão sư thật là uy vũ!" Liễu Thiên Ninh nghe vậy cũng lộ ra nụ cười tươi. Đồ đệ khen sư phụ thì sư phụ cũng vui vẻ thôi. Mặt khác là biểu hiện của Triệu Hưng đạt đến mong muốn của Liễu Thiên Ninh. Nếu không hắn đã không đồng ý phương án này, để Triệu Hưng không xuống thuyền nữa. Đánh nhau với Lục Phẩm coi như đã đủ, xây chắc căn cơ là được rồi, đánh Ngũ Phẩm quá là ép tiềm lực của Triệu Hưng. Ngoài ra, chuyện này cuối cùng cũng liên quan đến nhiều mặt lợi ích, Liễu Thiên Ninh thế lớn, có thể nói là kẻ có địa vị cao nhất trong quy tắc, rất cường đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận